Sự thật của những suy đoán trong đầu tôi khiến tôi chấn động.
Sau một đêm dài, tôi suy nghĩ rất lâu rồi quyết định dừng lại, không tiếp tục truy cứu nữa.
Nếu như mọi người vẫn đang chờ chuyện phía sau thì không cần lãng phí thời gian đâu.
Bởi vì đúng là tôi chẳng thể điều tra được nữa.
Cho tới bây giờ, chuyện đã qua rất nhiều năm nhưng tôi vẫn không tiến tới.
Tôi tin rất nhiều người đã đoán được sự thật trong suy đoán chủ quan của tôi.
Bí Ẩn đến dạy kèm cho con gái của Hiệu trưởng từ bảy giờ đến chín giờ tối cuối tuần.
Sau khi học xong, Hiệu trưởng đích thân lái xe đưa Bí Ẩn trở về.
Nhưng bình thường thì sáng thứ Hai cậu ấy mới về lại phòng.
Trong thẻ ngân hàng của cậu ấy, tuần nào cũng nhận được 5000 tệ do Hiệu trưởng dùng tài khoản bí mật gửi tới.
Nếu một người vốn nên trở lại phòng ký túc xá, nhưng lại dành thời gian đó để ở cùng Hiệu trưởng, ngoại trừ giao dịch thân thể thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.
Đây có thể là sự thật đằng sau cái chết của Bí Ẩn.
Câu chuyện kết thúc ở đây đi.
Đây cũng là phiên bản thứ hai mà tôi muốn kể cho mọi người nghe.
Hãy nhớ… Không nên tìm kiếm, không nên tra cứu.
Có người nhắn tin riêng để hỏi tôi rằng, bao gối của tôi là loại khóa kéo hay chỉ bọc lại thôi.
Tôi biết người hỏi câu này muốn biết diều gì.
Bạn đã hỏi thì tôi cũng không sợ nói ra.
Bao gối của tôi là loại khóa kéo, cả phòng chúng tôi đều dùng loại này.
Đúng vậy.
Đêm Bí Ẩn tự sát, không phải là cậu ấy chọn tôi, mà là vì trong ba người, chỉ có khóa kéo của tôi là hướng ra bên ngoài.
Cậu ấy mở khóa kéo rồi nhét mảnh giấy vào.
Thú thật, khi đó tôi cũng tỉnh giấc vì tiếng kéo khóa.
Nhưng tôi không tỉnh hẳn mà cứ mơ mơ màng màng.
Trong lúc lim dim, tôi có nghe Bí Ẩn phát ra mấy âm thanh kỳ lạ.
Nhưng tôi không để ý mà ngủ thϊếp đi.
Cuối cùng, có người hỏi vì sao tôi lại chấp nhất với việc truy tìm sự thật về cái chết của Bí Ấn đến thế, cứ như đó là chấp niệm của tôi vậy.
Tôi sẽ cho bạn biết, bởi vì đêm hôm đó, lúc cậu ấy nhét tờ giấy vào gối tôi, tôi mơ màng biết được cậu ấy đã trở lại, thậm chí tôi còn nghe được những tiếng kỳ quái mà cậu ấy phát ra.
Lúc ấy… Vốn dĩ tôi có thể cản cậu ấy, nhưng tôi lại ngủ mất.
Ngày hôm sau, khi tôi được thấy nội dung trong camera và chứng kiến hình ảnh cậu ấy lượn lờ trong hành lang như quỷ hồn, tôi không tài nào tưởng tượng được lúc ấy cậu ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nếu lúc ấy tôi tỉnh dậy và hỏi cậu ấy một câu, dù chỉ một câu thôi thì có lẽ cậu ấy đã không tự sát, có lẽ lúc này cậu ấy đã tốt nghiệp, sẽ trải qua thời kỳ tăm tối và hướng đến ánh sáng.
Cho nên tôi đặt mình vào vị trí của cậu ấy, thử cảm nhận những gì cậu ấy đã trả qua.