Chương 17

Lần này cô gái lâm vào trầm tư lâu hơn, cuối cùng không trả lời tin nhắn của tôi nữa.

Nhắn tin xong, tôi lại thấy sợ hãi vô cùng.

Tôi bỗng nhận ra mình đã quá kích động.

Rất có thể cô gái kia sẽ kể chuyện này với Hiệu trưởng, kết hợp với hành động lạ thường hôm nay của tôi thì hẳn là Hiệu trưởng sẽ chú ý đến tôi.

Chuyện này liên quan đến vụ mua bán bằng cấp, và vòng xoáy chẳng thể lý giải nổi đang cuồn cuồn phía sau khiến tôi cảm thấy mình đang lâm vào nguy hiểm.

Tôi trở về phòng rồi thu dọn đồ đạc, quyết định hôm nay sẽ rời khỏi trường học.

Nhưng lúc tôi đang thu dọn thì cô gái kia lại gửi đến một loạt tin nhắn.

“Mỗi thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật, từ bảy giờ đến chín giờ tối.”

“Địa điểm trong khu Riviera Garden, không thể nói chi tiết hơn được.”

“Một tuần kèm sáu tiếng, mỗi tiếng là 50 tệ, tổng cộng một tuần là 300 tệ.”

“Tôi không biết vì sao anh lại điều tra mấy chuyện này, nhưng tôi cũng không tin anh ấy dễ dàng tự sát như thế.”

“Mỗi lúc dạy tôi, anh ấy đều lạc quan và có chí tiến thủ, còn khích lệ tôi phải dũng cảm đối mặt với khó khăn nữa.”

“Tôi không tin người như vậy sẽ tự sát.”

“Nếu anh điều tra ra chân tướng thì xin anh hãy nói cho tôi biết với.”

Tôi đọc những dòng tin nhắn này rồi nhận ra đây là một cô gái tốt, cô ấy sẽ không nói chuyện này với Hiệu trưởng đâu.

Nhưng để an toàn hơn, tôi lại gửi tin nhắn cho cô ấy: “Đừng nói cho ba cô biết chuyện này.”

Bên kia đáp lại: “Được.”

Tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi tiếp: “Có bao giờ cậu ấy dạy quá giờ không?”

Cô gái trả lời: “Không, cứ chín giờ là tan học, đúng giờ lắm.”

“Nhưng sau khi dạy kèm xong, cậu ấy thường không về phòng.”

“Không về phòng á? Không đâu, lần nào ba tôi cũng lái xe đưa anh ấy về lại trường mà, còn nói là sợ trễ giờ đóng cổng nữa.”

“Hiệu trưởng lái xe đưa cậu ấy về hả?”

“Đúng rồi, lần nào ba tôi cũng lái xe đưa anh ấy về lại trường mà.”

Tôi ngây cả người, nếu lần nào Hiệu trưởng cũng đưa Bí Ẩn về sau khi dạy xong thì tại sao cậu ấy không về phòng? Cậu ấy đi đâu?

Tôi đến Riviera Garden.

Theo lời cô gái kia nói, nếu Bí Ẩn không về phòng thì cậu ấy đã làm gì nhỉ?

Hiệu trưởng dùng tài khoản bí mật để gửi 5000 tệ cho Bí Ẩn.

Bí Ẩn là gia sư của con gái Hiệu trưởng.

Khi hết giờ học, chính Hiệu trưởng lái xe đưa Bí Ẩn về lại ký túc xá.

Tất cả đều chỉ về phía Hiệu trưởng, thú thật, trong lòng đã tôi có đáp án chủ quan, nhưng tôi không dám khẳng định điều ấy.

Tôi vẫn nằm vùng cho đến tối thì trông thấy Hiệu trưởng lái xe vào khu chung cư.

Sau đó ông ấy không ra nữa.

Sức người có hạn nên tôi đợi mãi cho đến khuya rồi lặng lẽ quay về trường học.

Tôi về phòng rồi nằm phịch xuống giường.

Tôi cảm thấy mọi chuyện giống như tôi nghĩ, nhưng tôi không có chứng cứ, tôi cũng không có cách tìm được chứng cứ.