Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Tướng Cuối Cùng

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho nên sau khi Bí Ẩn tự sát, Hiệu trưởng mới gấp gáp cài đặt điện thoại của cậu ấy về mặc định.

Bởi theo thủ tục của cảnh sát thì họ sẽ điều tra một số thông tin lúc còn sống của người quá cố.

Một khi điều tra, tất nhiên họ sẽ biết được liên lạc giữa Hiệu trưởng và Bí Ẩn, như vậy thì việc mua bán bằng cấp sẽ bị lộ ngay.

Tôi hít vào một hơi sâu, cảm giác như mình vừa buông bỏ được cái gì đấy…

Nhưng cảm giác này chẳng chân thật chút nào.

Giống như tôi đang lừa gạt chính mình vậy.

Có lẽ mọi người cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng dẫu sao tôi cũng là người đã điều tra chuyện này suốt ba năm cơ mà.

Ba năm qua, tôi cảm thấy mình hiểu Bí Ẩn còn hơn cả cậu ấy nữa.

Chỉ là mua bán bằng cấp mà thôi, sao cậu ấy lại tự tử?

Chẳng lẽ cậu ấy tự tử vì trầm cảm thật ư?

Nếu vì chứng trầm cảm, vậy thì tại sao cậu ấy lại để thẻ ngân hàng và mật khẩu cho tôi?

Chẳng phải gửi thằng cho ba mẹ sẽ tốt hơn à?

Tôi cảm thấy có lẽ sự thật trong chuyện này còn sâu hơn mình tưởng.

Thành thật mà nói, dựa vào tài khoản ngân hàng thì tôi chỉ có thể xác định chuyện này có liên quan đến việc mua bán bằng cấp, chứ tôi không thể chứng minh nó liên quan đến Hiệu trưởng được.

Vì vậy, việc tài khoản ngân hàng có phải của Hiệu trưởng hay không vẫn còn là một ẩn số, dẫu gì cũng đâu có viết tên.

Cho nên tôi giả vờ mình là sinh viên đại học muốn mua bằng.

Tôi gọi cho số điện thoại kia, nhưng đầu dây bên ấy cúp máy ngay.

Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của họ: “Đừng gọi điện thoại, hãy liên lạc bằng tin nhắn. Chuyên ngành Truyền thông thì 10 vạn, chuyên ngành Tài chính 15 vạn, chuyên ngành Luật thì 20 vạn. Trước tiên đặt cọc 1 vạn để chúng tôi sắp xếp cho bạn.”

Mẩu tin nhắn ngắn giống hệt như “sao chép” và “dán”.

Chỉ mua bằng đại học mà tiêu những 10 vạn, tôi không có nhiều tiền đến thế, nhưng tôi có cách.

Tôi đến phòng làm việc của Hiệu trưởng, nửa tiếng sau là cuộc họp thường kỳ của trường, tôi biết thường thì ông ấy sẽ ở trong phòng làm việc trước khi họp.

Cho nên tôi gõ cửa.

“Vào đi.”

Tôi đẩy cửa vào.

Hiệu trưởng ngước lên nhìn, ông ta có vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi.

“Em là… Thầy hơi ấn tượng với em, em là…”

Tôi ung dung đáp: “Em là bạn cùng phòng của Bí Ẩn.”

Vừa nhắc tới cái tên đó, vẻ mặt của Hiệu trưởng co rúm lại thấy rõ.

Tôi cảm thấy mình đi đúng đường rồi.

Hiệu trưởng đẩy mắt kính xuống rồi hỏi tôi: “Đúng, đúng, đúng, thầy nhớ rồi. Em tới đây làm gì?”

Tôi vừa giả vờ giả vịt nói chuyện, vừa đút tay vào túi bấm nút gọi đã chuẩn bị sẵn.

“Dạ, em sắp đi thực tập rồi ạ, hy vọng thầy có thể gợi ý cho em vài nơi tốt một chút với ạ.”

Lúc nói chuyện, bàn làm việc của Hiệu trưởng bỗng rung nhẹ.

Tôi liếc nhìn thì thấy không phải là điện thoại trên bàn làm việc của ông ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »