Chương 13

Suốt thời gian sau đó, cậu ấy cũng không lấy điện thoại ra nữa.

Quay ngược thời gian vào buổi sáng Bí Ẩn tự tử.

Lúc chúng tôi đi gọi dì quản lý thì điện thoại trong túi cậu ấy sáng lên.

Hơn nữa, xuyên qua lớp vải quần, bạn cùng phòng còn thấy được tên người gọi đến có hai ký tự.

Nhưng thẻ sim của Bí Ẩn chẳng có số điện thoại nào cả.

Suy ra thông tin liên lạc đó nằm ở trong điện thoại!

Nói đúng hơn là ngay thời điểm ấy, chiếc điện thoại di động đó vẫn chưa bị cài đặt lại.

Sau đó lãnh đạo nhà trường tới.

Ba người chúng tôi bị đưa ra ngoài, hai thư ký đặt câu hỏi cho chúng tôi, còn Hiệu trưởng và Trưởng ban hậu cần thì đi vào phòng.

Khi đó không còn ai vào phòng nữa, mãi cho đến khi cảnh sát tới thì điện thoại di động bỗng bị cài đặt về mặc định.

Tôi không hề nghi ngờ câu nói “Điện thoại di động đã bị cài đặt về mặc định” của cảnh sát.

Thế nên, người tôi hoài nghi chính là Hiệu trưởng và Trưởng ban hậu cần – những người đã tiến vào trong phòng.

Điện thoại di động đã bị một trong hai người họ cài đặt lại lúc họ bước vào.

Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

Phân tích tới đây, tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Sợ lắm.

Tôi còn nghi ngờ rằng mình đã nghĩ quá nhiều.

Hoặc là người bạn kia đã nhìn nhầm rồi.

Nhưng bất kỳ câu chối bỏ nào cũng không thể thuyết phục tôi được.

Tôi vẫn tin chắc vào phán đoán của mình.

Cho nên tôi quyết định tiếp tục điều tra.

Tuy chuyện này đã qua ba năm, nhưng có một số việc vẫn khiến tôi chẳng thể nào quên được.

Tôi định đến tìm Trưởng ban hậu cần trước.

Có hai nguyên nhân.

Đầu tiên là, tôi đã nhiều lần giao thiệp với Trưởng ban hậu cần suốt bốn năm nay. Tôi thấy ông ấy cũng được, ít ra ông ấy là một người rất nghiêm túc.

Thứ hai là vì, tên hiển thị của cuộc gọi có hai chữ, mà tên của Hiệu trưởng cũng có hai chữ.

Tôi vào phòng làm việc của Trưởng ban hậu cần rồi đi đến cái bàn nằm ở tận cùng.

Bởi vì bốn năm nay quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, cho nên Trưởng ban hậu cần vừa thấy tôi tới đã cười tươi đón chào.

“Sao vậy? Thời gian này các sinh viên khác đang gửi sơ yếu lý lịch khắp nơi, sao em không lo lắng gì hết vậy? Tìm được công việc nào tốt rồi hả?”

Tôi nhìn Trưởng ban hậu cần: “Có thể là hơi đường đột, nhưng em muốn hỏi một chút ạ. Thầy còn nhớ chuyện có sinh viên năm nhất treo cổ tự tử không ạ?”

Trưởng ban hậu cần vẫn điềm nhiên trả lời tôi: “Nhớ chứ, thật ra thì việc có người chết trong trường đại học cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng sinh viên đó treo cổ tự tử, lại còn chết trong phòng ký túc xá nên cấp trên tương đối chú ý.”

Tôi thấy Trưởng ban hậu cần phản ứng khá tốt nên hỏi thẳng: “Em muốn biết, thầy và Hiệu trưởng đã làm gì lúc đi vào phòng bọn em?”

Vừa nghe câu hỏi này, Trưởng ban hậu cần lập tức nhìn tôi rồi hạ giọng: “Sao bỗng nhiên em lại hỏi cái này?”