Chương 12

Nhưng khi người nọ gọi tới thì bạn cùng phòng tôi lại thấy hai ký tự chữ Hán rất rõ, đấy chính là tên được lưu trong danh bạ!

Cho nên khả năng cao là cái tên đó được lưu trong thẻ sim, bởi vậy nó mới được hiển thị trong chiếc điện thoại đã bị cài đặt về mặc định.

Manh mối không bị đứt đoạn nữa!

Nghĩ đến đây, tim tôi đập rất nhanh.

Thật ra ba năm qua tôi vẫn chưa muốn từ bỏ việc tìm kiếm chân tướng.

Cho nên sau khi phát hiện manh mối này, tôi đã bỏ cuộc phỏng vấn và bắt chuyến tàu chiều tới nhà Bí Ẩn theo địa chỉ trong trí nhớ.

Tôi đứng trước cửa, đợi đến khi chú và dì tan việc trở về nhà.

Bọn họ ngây cả người lúc trông thấy tôi, cho đến khi biết tôi là bạn học của Bí Ẩn thì họ vui lắm.

Sau khi vào nhà, tôi cũng không dây dưa dài dòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.

“Chú, dì, hai người còn giữ điện thoại của Bí Ẩn không ạ?”

Hai người họ nghe xong thì nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, dì trả lời: “Còn giữ.”

Tôi vội đáp: “Cháu nhờ dì lấy sim trong điện thoại cho cháu xem chút được không ạ?”

Dì vừa nghe đã ngẩn người: “Cháu muốn lấy sim làm gì?”

Tôi nói dối: “Trước kia cháu có một số điện thoại rất quan trọng, nhưng bây giờ cháu không nhớ rõ, trong điện thoại của cậu ấy có nên cháu muốn xem thử ạ.”

Dì nghe thấy thế mới đồng ý: “Được rồi, để dì đưa cho cháu, nhưng chắc là trong sim của nó không có số điện thoại nào đâu.”

Nói xong, dì tìm được điện thoại của Bí Ẩn trong một chiếc hộp nhỏ.

Tôi nhìn kỹ thì thấy trong đó đều là di vật của Bí Ẩn.

Tôi tháo điện thoại ra để lấy sim, sau đó nhét sim vào điện thoại của mình.

Đúng như dì nói, đây là thẻ sim trống, chẳng có số điện thoại nào cả.

Có phải các bạn lại cho rằng manh mối đã đứt đoạn nữa rồi phải không?

Sai rồi.

Chiếc sim trống không này chính là manh mối lớn nhất đó.

Chính chiếc sim này đã khiến tôi phải trăn trở suốt bốn năm nay, xem đi, bây giờ mọi chuyện đã hợp lại thành một tấm lưới lớn rồi.

Hôm nay, tôi đã có đáp án.

Nhưng đáp án này thật sự khiến tôi sợ hãi.

Có thể mọi người sẽ thấy hơi mơ hồ, nhưng xin hãy nghe tôi nói.

Hãy để tôi kể cho mọi người nghe toàn bộ quá trình phân tích của mình.

Đầu tiên, trong đoạn camera giám sát, Bí Ẩn từng đứng yên trước cửa phòng đến tận mười phút.

Trong thời gian đó, cậu ấy từng lấy điện thoại di động ra.

Tuy chất lượng hình ảnh của camera không được rõ, nhưng có thể xác định một điều rằng, việc mà cậu ấy làm trong mấy giây ngắn ngủi ấy không thể nào là cài đặt điện thoại về mặc định được.

Nếu ai đã từng cài đặt điện thoại về mặc định thì sẽ biết màn hình điện thoại sẽ tắt trong thời gian đó.

Nhưng trong camera, cậu ấy lướt điện thoại một chút, sau đó nhìn thông tin trong đó rồi lại cất điện thoại vào túi.

Vậy nên khi ấy, điện thoại của cậu ấy vẫn chưa bị cài đặt về mặc định, mọi chức năng vẫn còn đầy đủ.