Tôi vừa nghe đã hỏi dồn: “Gọi điện á? Ai gọi?”
Bạn cùng phòng lắc đầu, chỉ nói rằng: “Điện thoại nằm trong túi cậu ấy nên tôi có dám lấy ra đâu, nhưng thông qua lớp vải, tôi thấy tên người gọi tới có hai chữ.”
Tôi nghe xong thì chống cằm trầm tư.
Đột nhiên tôi nghĩ ra, có lẽ Bí Ẩn liên lạc với người kia thông qua cuộc gọi thông thường chứ chẳng phải QQ hay WeChat.
Nếu liên lạc qua điện thoại thì tôi nhất định phải lấy được điện thoại của cậu ấy để điều tra mọi chuyện.
Nhưng điện thoại đã bị cài đặt về mặc định, có lấy được thì điều tra kiểu gì chứ?
Có lẽ hacker sẽ làm được, nhưng chuyên ngành của chúng tôi là Truyền thông nên có biết mấy thứ ấy đâu, thế là tôi không nghĩ nhiều nữa, dứt khoát bỏ mặc chuyện này.
Sau khi tất cả manh mối đều đứt đoạn, tôi chuyển tiền trong thẻ ngân hàng và trong WeChat của Bí Ẩn sang thẻ của tôi, rồi lại chuyển toàn bộ cho ba mẹ của Bí Ẩn thông qua ẩn danh
Tôi biết mình không thể điều tra ra được gì cả.
Tôi chỉ là một đứa sinh viên bình thường, đâu có phải là cảnh sát?
Hơn nữa, dù tôi có là cảnh sát thì tấm thẻ ngân hàng kia cũng không được xem là chứng cứ. Mà nó có được xem là chứng cứ, thì việc Bí Ẩn tự sát là thật. Khách quan mà nói, nếu không có ngoại lực nào tác động thì chẳng thay đổi được sự thật “tự sát” này đâu.
Cho nên, tôi gần như bỏ cuộc rồi.
Thẻ ngân hàng và mảnh giấy cậu ấy để lại được bỏ vào ví đựng thẻ của tôi.
Câu chuyện chuyển hướng lúc chúng tôi thực tập vào năm cuối.
Đúng rồi, là ba năm sau đấy.
Chúng tôi đã hoàn thành ba năm rưỡi học trong trường và sắp ra ngoài thực tập.
Lúc ấy, tôi đến phòng Dịch vụ để làm thẻ sim mới vì gói dữ liệu trong sim của tôi đã không còn sử dụng được sau khi rời khỏi trường.
Sim tôi làm là sim X Vương rất hot vào lúc ấy.
Khi đăng ký, tôi đã hỏi nhân viên rất cụ thể: “Chào cô, tôi có thể chuyển danh bạ trong sim hiện tại sang sim mới không?”
Nhân viên nọ nói cho tôi biết: “Điện thoại thông minh ngày nay sẽ lưu danh bạ trong điện thoại chứ không lưu trong sim nữa ạ.”
Sau khi biết được tin tức này, tôi chỉ ồ lên một tiếng chứ chẳng liên tưởng đến việc gì khác.
Nhưng đến lúc ra khỏi phòng thì đầu óc như có dòng điện chạy qua.
Tôi chợt nhớ ra một manh mối vô cùng quan trọng trong chuyện năm đó.
Lúc ấy bạn cùng phòng tôi đã nói, khi chúng tôi đi gọi dì quản lý thì có ai đó đã gọi điện thoại cho Bí Ẩn.
Hơn nữa, tên của người đó có hai chữ!
Có lẽ các bạn vẫn chưa nghĩ ra hai chữ thì quan trọng chỗ nào.
Các bạn có nhớ cảnh sát nói thế nào không?
Điện thoại di động đã bị đặt về mặc định.
Một chiếc điện thoại mặc định thì danh bạ trong đó phải mất hết mới đúng.
Mặc dù có số điện thoại gọi đến thì chỉ có thể là một dãy số mà thôi.