Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Tướng Cuối Cùng

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chú và dì đều là người hiểu đạo lý, vậy nên sau khi họ kết bạn WeChat và xác nhận thân phận của tôi, tôi thành công nhận được máy tính của Bí Ẩn vào ba ngày sau đó.

Tôi hấp tấp mở máy tính của Bí Ẩn lên, dùng di động quét mã QR để đăng nhập vào WeChat, thành công truy cập vào lịch sử trò chuyện của WeChat trong máy tính.

Đối tượng trò chuyện trên WeChat của cậu ấy cũng không nhiều lắm, tôi nhanh chóng sàng lọc được một tài khoản có ghi chú là “XX – dạy kèm”.

Tôi sẽ không đề cập đến tên tài khoản ở đây, mọi người chỉ cần biết, đây là thông tin liên hệ của người mà cậu ấy nhận dạy kèm là được.

Tôi xem nội dung trò chuyện giữa họ thì phát hiện bên kia là một cô học sinh lớp 11, cuộc nói chuyện giữa bọn họ rất bình thường, đúng là chỉ thảo luận về học tập mà thôi.

Đôi lúc cô học sinh kia sẽ gửi hình selfie của mình cho Bí Ẩn, có thể nói, cô ấy rất xinh.

Quan trọng nhất là, tuần nào phía bên kia cũng chuyển 300 tệ tiền gia sư cho cậu ấy thông qua WeChat.

Đến bây giờ, trong tài khoản WeChat của cậu ấy vẫn còn hơn 600 tệ đây này.

Tôi bắt đầu nhận ra, 5000 tệ được chuyển vào thẻ ngân hàng kia chẳng liên quan gì đến việc dạy kèm cả.

Tôi không dám liên lạc với cô nữ sinh này.

Bởi vì đây là WeChat của Bí Ẩn.

Cậu ấy đã chết.

Một người chết thì không thể gửi tin nhắn cho người sống được.

Manh mối lại đứt đoạn ở đây.

Sau khi điều tra tới đây, tôi lại cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quái.

Đúng là tuần nào Bí Ẩn cũng đi dạy kèm, nhưng theo nội dung trò chuyện giữa hai “thầy trò” kia thì Chủ nhật nào cậu ấy cũng dạy hai tiếng là hết việc.

Thế thì, tại sao tối Chủ nhật cậu ấy không về phòng chứ?

Có lẽ sau khi dạy kèm… Cậu ấy còn làm thêm việc gì đó… Một việc có thể giúp cậu ấy kiếm được 5000 tệ trong một tuần.

Đã qua hai ngày kể từ khi tôi phát hiện ra manh mối.

Giờ cơm trưa hôm ấy, chúng tôi nghe thấy phòng kế bên đang bàn luận về cái chết của Bí Ẩn.

“Cậu ta tự tử vì vay tiền online mà không trả được đó.”

“Đâu nào, cậu ta bị mấy tên đại ca trong trường hành hạ, không chịu nổi nên mới tự sát.”

“Không đúng, cậu ta bị bạn học chèn ép, không nhịn được nên mới chọn cái chết.”

“Sai hết, cậu ta bị bàn cùng phòng ức hϊếp nên mới thế.”

Đúng là cái gì cũng nói được mà.

Nhưng ba người chúng tôi ngầm hiểu, dù có nghe được chuyện gì thì cũng không được trả lời, thậm chí còn kiêng kỵ nhắc tới mấy chuyện đó. Dù sao bữa trưa mà chúng tôi đang ăn cũng là tiền của trường học, chúng tôi nào dám hé răng cơ chứ.

Có thể là những tin đồn kia đã nhắc nhở một cậu bạn cùng phòng của tôi nhớ lại điều gì đó, cậu ta ấp úng hồi lâu, giống như đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới lên tiếng kể lại: “Tôi nói hai cậu nghe, lúc hai cậu đi tìm dì quản lý thì có ai đó gọi điện thoại cho Bí Ẩn đó.”
« Chương TrướcChương Tiếp »