Phần 1 - Chương 1: Toà nhà đen

Khi vừa nhập học, tất cả sinh viên năm nhất đều phải làm bài kiểm tra tâm ký, câu hỏi cuối cùng chính là “Bạn/Gia đình có tiền sử bệnh tâm thần không?”

Bình thường thì ai cũng sẽ điền thông tin thật vào đó. Sau này chúng tôi có hỏi giảng viên, người bạn tự sát kia cũng điền thông tin thật.

Cậu ấy bị trầm cảm mức độ trung bình.

Chúng ta hãy gọi cậu ấy là “Bí Ẩn” nhé, đây cũng là biệt danh mà đám chung phòng ký túc xá bọn tôi đặt cho cậu ấy.

Biệt danh đó không phải là để bắt nạt hay chê cười cậu ấy, bởi vì ai cũng có biệt danh. Mọi người cũng hiểu đám sinh viên nam luôn thích pha trò mà.

Trong phòng ký túc xá, chúng tôi phát hiện Bí Ẩn hay uống thuốc, sau này chúng tôi mới biết thuốc đó gọi là Paroxetine, chuyên trị trầm cảm.

Có mười viên Paroxetine trong mỗi vỉ thuốc, giữa mỗi viên lại có khe nhỏ có thể bẻ ra. Chúng tôi thấy Bí Ẩn thường uống một viên rưỡi mỗi lần uống.

Khi đó là học kỳ hai của năm nhất, tôi trở về phòng sau tiết tự học buổi tối thì không nhìn thấy Bí Ẩn mà chỉ thấy một vỉ thuốc đã hết trên bàn của cậu ấy.

Bây giờ mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi cùng mấy người bạn trong ký túc xá vẫn còn phân vân lắm. Một là Bí Ẩn đã uống hết cả vỉ thuốc đó vào tối hôm ấy, còn hai là cậu ấy đã uống rất nhiều thuốc và tình cờ hết vào tối ấy mà thôi.

Nói đến đây, chắc mọi người cũng đoán được, cậu bạn Bí Ẩn đã tự sát kia là bạn cùng phòng tôi.

Một phòng có bốn người, ba người chúng tôi một lớp, còn Bí Ẩn học lớp khác, cho nên bình thường chúng tôi chẳng rõ tình hình của cậu ấy lắm.

Chỉ biết cậu ấy học rất giỏi, mới học kỳ hai năm nhất mà cậu ấy đã là Đảng viên dự bị, còn được nhận xét rất tốt nữa.

Quan trọng là cậu ấy khá đẹp trai, không phải kiểu đẹp trai ngời ngời đến lóa mắt, mà là rất ưa nhìn. Sau khi học xong năm hai tôi mới biết, kiểu đẹp trai đó gọi là mặt mũi cân đối.

Trừ việc không thích nói chuyện thì cậu ấy là một người toàn vẹn.

Nhưng cậu ấy chẳng có bạn bè, trừ việc ở cùng chúng tôi thì cậu ấy luôn lủi thủi một mình.

Chủ nhật cũng đi sớm về trễ, thậm chí có lúc còn không về phòng.

Chúng tôi từng hỏi cậu ấy đi đâu, nhưng cậu ấy không nói cho chúng tôi biết, chỉ cười chua xót: “Đi làm.”

Chúng tôi biết gia cảnh của cậu ấy chẳng mấy khá giả, hơn nữa cậu ấy còn phải uống thuốc nên chi phí sinh hoạt thường không đủ dùng. Vì vậy cậu ấy thường đi làm thêm, trong kỳ học thì đến căn tin phụ giúp, sau kỳ học thì đi làm gia sư.

Cho nên anh em trong phòng chúng tôi rất chu đáo với cậu ấy.