Còn trung niên nam tử, hắn đưa cho Tử Phong một bộ giáp lưới mỏng màu vàng. Lúc hắn đưa ra vật này, Tử Phong và mấy người khác đều ngạc nhiên, đây là bảo vật của hắn, bộ giáp được làm từ vảy trên người Ứng Long. Long là một trong những thần thú mạnh nhất vạn giới, Long từ khi sinh ra thân như xà, đầu như kỳ lân, đuôi như đuôi cá chép, bốn chân, tứ trảo, một số hiếm thỳ là ngũ trảo, mặt có râu dài, lại có sừng như Lộc. Vì là giống loài mãnh mẽ, cao quý, oai phong mà được gọi là Thanh Long. Long có Long châu, tích túy tinh hoa bản thân, Long châu tích lũy đến một cấp độ, Thanh Long sẽ chuyển thành Phi Long - mọc thêm năm chân, ngủ trảo, bờm rậm, to lớn, dài hơn Thanh Long, mình chuyển vàng kim, Long châu rực khí như phát hoả, gọi là Phi Long châu, thường thường để một Thanh Long thăng cấp lên Phi Long cần khoảng 5000 năm, đấy là với tuổi đời của Long còn với con người chắc phải mấy vạn năm. Khi tuổi đời Long lên đến 10.000 năm Phi Long lại một lần nữa thăng cấp trở thành Ứng Long - mọc cánh, cổ và các chi dài ra, theo truyền thuyết Long đạt đến cấp bậc Ứng Long thỳ sẽ tới Hồng Hoang canh giữ cánh cửa Thiên Đạo.
Cái bộ giáp này là thứ quý báu nhất của nam tử, bộ giáp hấp thu khí thức thiên địa, càng hấp thụ lâu thỳ càng có thể đón đỡ công kích càng mạnh. Trước đây kiếp thứ 2 của Tử Phong vô tình gặp trung niên nam tử lần đầu, hai người đánh một trận hủy thiên diệt địa, hắn nhớ vào lúc cao trào nhất một chiêu hủy diệt của hắn bị đỡ lại chính là nhờ bộ giáp này. Nhìn bộ giáp lưới vàng óng trong tay, Tử Phong trầm mặc nhìn trung niên nam tử. Người này là hiện thân cho chiến, bạo, nộ, mưu, trí, dũng,... Là chiến thần. Là một chiến thần mà lại trao đi bộ giáp của bản thân. Tử Phong cũng không biết nói cảm ơn thế nào nữa, lễ này quá quý trọng.
"Đừng có cảm giác nặng nề nữa, dù gì chúng ta đã ngồi tại nơi này quá lâu rồi, một bộ giáp cũng chả giúp ta mạnh hơn nữa, nên trao cho thế hệ sau để có thế phát huy nó tốt nhất. Đạo lý thép tốt phải dùng ở lưỡi các ngươi cũng hiểu mà. Haha, một chiến thần như ta, một thanh kiếm lại không được dùng để gϊếŧ địch, mà lại treo trên gác thỳ dù có sắc bén cỡ nào thỳ cũng theo thời gian mà mài mòn mà thôi. Ta cũng thấy mệt rồi, sẽ chỉ ở nơi đây canh giữ nơi đây thôi."
Tử Phong trầm mặc, hắn chỉ đến đây mang tâm lý vui vẻ, không mong chờ vào những kẻ kẹt sỉ này, nhưng giờ đây nhìn mấy vật trên tay, đều là những vật gắn liền với sinh mệnh bọn họ, cho một thứ là ít đi một thứ. Hắn thở dài.
"Thôi thỳ ta cũng sẽ chả nói cảm ơn, nhưng nếu cần ta giúp, ta cho các ngươi một lời đảm bảo ta sẽ hoá điên vì các ngươi." Hắn cười cười nhơn nhơn, quay người phất phất đi về. Món nợ này hắn nhớ.
Trở về đã là đêm khuya, thấy tiểu Lâm vẫn đang chuẩn bị chưa đi ngủ, gọi thằng nhóc vào phòng.
"Ta sẽ nói qua về nơi đấy. Như con biết tu sĩ chúng ta ngày đêm tu luyện mục đích để truy tìm đại đạo hay cách nói ở tầng cao hơn gọi là thiên đạo. Thiên đạo thực chất là một con đường dài, thẳng vô tận không điểm cuối. Chưa ai từng thấy nó, nhưng người ta đều đồn đại nó như vậy. Và nơi con đến, lục địa Hồng Hoang là nơi nằm gần con đường đấy nhất. Theo điển tịch cổ xưa, khi thế giới chưa có gì. Thiên đạo như dải lụa trắng vắt qua nơi đây, sản sinh ra muôn loài. Và điểm khởi đầu của muôn loài chính là ở nơi đấy - lục địa Hồng Hoang. Nhưng vì dung nhập sinh linh vạn loài khiến sinh cơ Lục địa Hồng Hoang cạn kiệt, nó chết dần. Vì thế sinh linh tản ra vạn giới tìm nơi ở mới. Lâu dần, nơi đấy trở thành nơi bị lãng quên. Đến tận khi sinh linh biết tu luyện, mới hiểu rằng con đường mà họ tìm kiếm lại nằm ở vùng đất lãng quên mà tổ tiên mình đã rời bỏ. Họ tìm kiếm biết bao nhiêu lâu, rất nhiều cường giả nằm xuống trên con đường tìm kiếm đó. Cuối cùng họ tìm được nơi đấy. Nhưng lục địa Hồng Hoang lúc này lại xơ xác tiêu điều, tràn ngập tử khí. Nơi đấy có những sinh linh quái dị hùng mạnh đáng sợ. Thế là cuộc chiến nổ ra giữa những người tìm kiếm đường về nhà và những sinh linh bảo vệ nhà của mình. Cuộc chiến thảm thiết, kinh khủng phá hủy rất nhiều vạn giới, nhiều chủng tộc gần đến mức tuyệt diệt. Thế rồi đến một mức độ khi hai bên biết rằng chiến đấu tiếp kết quả sẽ là cả hai đều sẽ chết hết. Không thể phân được thắng bại vì vậy họ ăn ý dừng tay. Lúc này sinh linh vạn giới chỉ còn 4 người là nhân tộc mạnh mẽ nhất còn sống sót, họ tự lập một nơi ngay cạnh cửa vào lục địa, canh giữ nơi đó. Các sinh linh kia còn sống sót cũng làm vậy. Cùng ngủ vùi dưỡng sức. Đó chính là truyền thuyết về thiên đạo và đại lục ngủ quên."
Tiểu Lâm há hốc mồm nghe sư phụ kể, thật không ngờ quá khứ khởi nguồn lại ly kỳ, thảm thiết đến thế.
"Nơi ta đưa con đến, sẽ là biên giới vùng ngoài lục địa Hồng Hoang, nơi ngày xưa tám phần mười cường giả hai bên ngã xuống. Tuy nơi đó cũng nguy hiểm, nhưng với sinh linh nhỏ bé, lại không đi vào khu vực sâu bên trong thỳ con vẫn sẽ rất an toàn. Ta sẽ đưa con mấy thứ." Nói rồi Tử Phong đưa cho tiểu Lâm mấy đồ vật hắn mượn được. Tiểu Lâm cầm mấy thứ đồ trên tay, nghe công dụng của nó, hắn càng cảm thấy nhiệm vụ này nguy hiểm, quan trọng thế nào.
"Đây là mấy món ta mượn bằng hữu cho con dùng, còn bây giờ ta sẽ đưa con thứ của ta". Nói rồi Tử Phong quấn tiểu Lâm đi. Không biết bao lâu tiểu Lâm mở mắt, thấy mình đứng ở giữa hư không tinh hà.
"Vì món đồ này nếu lấy ra, Phàm Linh Tiên tam giới sẽ trực tiếp tan vỡ nên ta phài đưa con đến cửa vào lục địa Hồng hoang mới đưa con". Tử Phong giải thích.
"Phía trước chính là cửa vào, bây giờ con suy nghĩ lần cuối xem có muốn đi không, tuy ta thật sự muốn con xông tới hoàn thành đợt huấn luyện này, nhưng thật sự ta thấy việc này rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh ta cũng không muốn đưa con vào chỗ chết". Nhìn nơi vào hư vô kia, Tử Phong lại cảm thấy có chút chùn lòng, lo lắng cho tiểu Lâm. Còn tiểu Lâm, hắn nhìn sự quan tâm của sư phụ, hắn hiểu tấm lòng sư phụ. Tuy đưa hắn vào nơi nguy hiểm lại đi mượn các thần vật cho hắn bảo mạng, hắn biết đây là sư phụ muốm đánh bạc cho tương lai của hắn, nếu ngay cả sư phụ hết lòng đặt cược cho hắn, hắn sẽ phụ lòng ngài sao. Hắn muốn sư phụ tự hào về hắn.
"Lão sư, ta cũng không biết bước ra bước này, ta có còn sống trở về hay không, nhưng ta đã có mơ ước trở lên mạnh mẽ nhất, muốn cho lão sư vì ta mà hãnh diện, tự hào, ta muốn bảo vệ tất cả người ta thương yêu vì thế ta sẽ đi".
Nhìn đại đệ tử mình kiên định, Tử Phong mỉm cười. Hắn hít một hơi. Sau lưng hắn hiện ra một khung kiếm, trên khung đưng 9 thanh kiếm. Nó xuất hiện gây hư không rạn nứt, hiện ra những nét vỡ đen ngòm như mạng nhện. Tử Phong đưa tay rút xuống thanh kiếm đầu tiên bên phải. Một thanh kiếm đồng, bình thường không thể bình thường hơn. Giống như thanh kiếm của binh lính bình thường vậy, không điểm gì nổi bật.
"Cuộc đời ta phiêu bạt, tự tay đúc 9 thanh kiếm, nhưng thanh kiếm gắn bó với ta là thanh kiếm này, tên nó là Thiên Địa kiếm. Đây là thứ ta đưa cho con, rồi sẽ đến lúc con hiểu được tác dụng của nó"
Tiểu Lâm lần đầu nhìn thấy một góc sức mạnh của lão sư, bồi hồi không thôi. Hắn biết chắc chắn thanh kiếm này của lão sư sẽ không phải phàm vật. Cẩn thận cầm lấy, rất nhẹ, vừa tay giống như những thanh kiếm khi hắn cầm hồi còn trong quân. Nhưng cầm lấy thanh kiếm, tiểu Lâm cảm thấy bản thân tự tin hơn rất nhiều. Cúi đầu bái một bái rồi kiên định bước về phía trước, hành trình của hắn bắt đầu.
Tử Phong cầm một lá bùa cũ kỹ như lá bùa đưa cho tiểu Lâm, ném nó bay về phía trước. Bùa triện bay dọc về phía trước, nổ bụp hoá thành một thông đạo đang xoay tròn, nhanh chóng khép lại. Tiểu Lâm phi thân thẳng vào vòng tròn, không hề lương lự. Vòng tròn khép lại, hư không lại trở về ban đầu. Bốn bóng người xuất hiện sau Tử Phong.
"Là thằng nhóc đó sau, ta tin nó sẽ làm được". Ba người kia cùng gật đầu. Đây chính là bốn người cho Tử Phong mượn đồ.
"Nó là đồ đệ của ta". Tử Phong mỉm cười đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn về hướng tiểu Lâm đi.