8.
Trong suốt năm cuối cấp 3 đó, ngoại trừ việc ở nhà với bố mẹ, tôi chỉ xem video của Liễu Tinh Tinh để giải tỏa áp lực học hành.
Tạ Kiều Kiều muốn làm một đoạn video ngắn với Liễu Tinh Tinh, cố gắng làm hài lòng và quan tâm đến Liễu Tinh Tinh trong video.
Hoàn toàn không để ý tới Tạ Nghiễn mới chính là người thân của mình.
Dần dần, Liễu Tinh Tinh ngày càng nổi tiếng, nếu Tạ gia tr.a t.ấ.n cô ta, cô ta sẽ lén lút quay video, bị chỉnh vài lần, mẹ Tạ cũng dừng lại.
Bằng mắt thường có thể thấy, khí sắc của Liễu Tinh Tinh ngày càng tốt, đã là một người nổi tiếng trên mạng.
Tạ gia cũng không còn có thể kiểm soát cô ta được nữa.
Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bước ra khỏi phòng thi, thời tiết rất tốt, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đón con, tôi đi xuyên qua đám đông và thấy bố mẹ tôi đang dùng sức vẫy tay. Trong khoảnh khắc, tôi chắc chắn rằng được trọng sinh là một điều may mắn.
Vào buổi tối, các bạn trong lớp thảo luận về một bữa tiệc.
Đột nhiên có người nói:
“Liễu Tinh Tinh cùng với Tạ Nghiễn cũng tới.”
Đám đông rơi vào im lặng.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Liễu Tinh Tinh đã quay lại video Tạ Nghiễn đ.á.n.h mình, khiến dư luận phẫn nộ, Tạ Nghiễn bị bắt đi để điều tra.
Sau đó người ta phát hiện ra trên người hắn có rất nhiều vết thương, tất cả đều do Liễu Tinh Tinh gây ra.
Hóa ra ở một nơi không thể nhìn thấy trong video, Liễu Tinh Tinh đã tr.a t.ấ.n hắn để trút hết tức giận của mình.
Tạ Nghiễn vẫn luôn chịu đựng, đơn giản chỉ vì nói ra cũng không ai tin, bây giờ cả nhà họ Tạ cũng không làm gì được Liễu Tinh Tinh, mỗi lần cô ta t.r.a t.ấ.n hắn, Liễu Tinh Tinh sẽ luôn hứa hẹn không bao giờ rời xa hắn, đồng hành cùng hắn làm vật lý trị liệu.
Tôi không biết tại sao Tạ Nghiễn lại tin những lời nói đó.
Hắn tức giận là vì đã nhìn thấy đơn đăng ký của Liễu Tinh Tinh.
Cô ta muốn ra nước ngoài.
Cô ta lại vứt bỏ hẳn một lần nữa, thậm chí sau khi làm hắn tổn thương gấp ngàn lần ở kiếp trước, bỏ rơi hắn.
Dư luận được đảo ngược, Tạ gia nhân cơ hội này mà mà than thở khóc lóc kể ra Liễu Tinh Tinh là một người vong ân bội nghĩa, tàn nhẫn đ.ộ.c á.c.
Tạ Kiều Kiều cũng được xuất cảnh như ý nguyện, nghẹn ngào về sự vô vọng của Tạ Nghiễn trong tình yêu, sự mơ hồ giữa trai và gái, sự thất vọng và suy sụp sau khi bị thương, v.v.
Đôi khi tôi không thể nào biết biết được, Tạ Nghiễn là gì ở trong nhà họ Tạ?
Linh vật?
Lúc cần thì sẽ lấy nó ra một chút, khi không cần, có người tiếp nhận là được.
Tóm lại, hai người không cần thi đại học đã mang đến cho chúng tôi, những học sinh thi đại học, những câu chuyện phiếm vui vẻ để giải tỏa căng thẳng.
Tôi chỉ không ngờ rằng hai người đã cạch mặt nhau, lại có thể cùng nhau xuất hiện trong họp lớp.
[Vân Vãn.】
Trước khi khởi hành, tôi nhận được một tin nhắn chỉ có hai chữ, không hiểu sao tôi liền nghĩ đó là Tạ Nghiễn.
Đi xuống tầng dưới, có một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Nghĩ nghĩ xong, tôi bước tới gõ cửa sổ, khi cửa sổ được kéo xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Nghiễn.
“Chúng ta có thể nói chuyện được không?” Giọng hắn nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Tôi đút điện thoại vào túi, xác nhận tin nhắn đã gửi rồi lên xe.
"Bùm" một tiếng, hình như có tiếng động nào đó, tôi bối rối quay đầu lại, Tạ Nghiễn xem một cái rồi dời mắt:
"Trong cốp xe có một quả bóng rổ, là phiên bản giới hạn, tớ định gửi nó đến nhà đấu giá. "
Tôi nhớ rõ trái bóng rổ đó, là vật Tạ Nghiễn yêu thích nhất, là thứ hắn có được khi xem NBA năm 11 tuổi.
"Vân Vãn, tại sao chúng ta lại có thể đi đến bước đường này?"
Hắn cau mày, giống như là không thể nào hiểu được.
"Tạ Nghiễn, tớ nghĩ cậu hiểu lầm rồi, giữa chúng ta không có quan hệ gì hết."
Tôi chân thành nhìn hắn.
Hắn cười khẽ:
“Vân Vãn, em đừng giả vờ nữa, anh biết em cũng được trọng sinh.”
"Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."
Tôi bình tĩnh nhìn hắn
"Cậu r.ối l.o.ạ.n t.â.m.t. h.ầ.n vẫn chưa tốt nữa à?"
"Vân Vãn, lúc em căng thẳng sẽ nắm chặt nắm tay, đó là bởi vì em luôn ôm tôi lên xuống lầu, lúc nào cũng phải giữ cơ bắp căng lên. Sau này, dần dần trở thành hành động nhỏ khi em cảm thấy bất an."
Hắn cúi đầu nói:
"Em xem, giống như bây giờ vậy."
Tôi đột nhiên buông nắm tay ra, ngơ ngác một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm:
“A, bị anh phát hiện rồi."
"Thật đáng tiếc đã quá muộn."
Tạ Nghiễn cười khẽ:
“Lúc trở lại tôi đã nằm ở bệnh viện rồi, em không biết được lúc đó tôi đã tuyệt vọng như thế nào đâu."
“Rõ ràng tôi đã trải qua một thời gian dài, chờ đến khi hồi phục, tương lai tươi sáng thì bỗng nhiên mọi thứ lại quay trở lại nơi bắt đầu, thậm chí còn tệ hơn.
"Đặc biệt là khi tôi phát hiện lần này không có em ở bên, sự hoảng sợ còn lớn hơn cả hận thù.
"Tôi không biết mình sẽ sống như thế nào những ngày không có em. Tôi tưởng em vẫn sẽ ở bên tôi như trước, nhưng lại phát hiện ra rằng không phải như vậy. Kỳ thực, khi đó tôi nên ý thức được em cũng quay trở lại, nhưng do tôi lại quá tự phụ, tôi chỉ nghĩ trọng sinh là một cơ hội, không ngờ rằng đó không phải là cơ hội của tôi.”
“Anh cũng không có hại gì.”
Tôi ngắt lời hắn,
“Anh thích Liễu Tinh Tinh đến mức trước sau hai đời đều muốn cứu cô ta. Tôi thành toàn cho anh, tạo điều kiện để cô ta ở bên cạnh anh, anh còn điều gì không thoả mãn nữa? So với những gì anh đã làm với tôi, tôi cảm thấy mình rất là tốt bụng rồi."
“Chuyện đ.ộ.ng đ.ấ.t là em cố ý, đúng không?"
Hắn không nhìn tôi, cũng không nói tiếp.
"Anh cảm thấy nó là như vậy thì chính là như vậy."
Tôi sợ trên người hắn có thể có thiết bị khác, nên cố tình không dám nói nhiều.
Tạ Nghiễn nở nụ cười, mặt mày giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh.
"Thật ra, bây giờ tôi có thể hiểu được tâm trạng tuyệt vọng của em lúc đó.
"Đó là một loại tuyệt vọng cùng đường.
"Tạ gia đã từ bỏ tôi, muốn gửi tôi vào viện điều dưỡng. Liễu Tinh Tinh được thả ra do thiếu bằng chứng liên quan đến việc cô ta ngược đãi tôi. Cô ta nhân cơ hội này xin lệnh bảo vệ, muốn ra nước ngoài."
Hắn lấy điện thoại ra, cười thần bí:
“Tới đây, tôi cho em xem một thứ vui vẻ nhé.”
Xuất phát từ tò mò, tôi cúi xuống và nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi rùng mình.
Trong biệt thự Tạ gia, cha mẹ Tạ gia bị trói vào ghế, dưới chân toàn là rắn...
Phun phun cái lưỡi, chậm rãi bò lên trên.
Hình ảnh vừa chuyển, là phòng ở trên lầu, Tạ Kiều Kiều với đôi mắt mê mang đang ở giữa một nhóm người đàn ông.
“Khi mọi chuyện kết thúc, những người này sẽ đưa nó đi và không bao giờ xuất hiện nữa."
"Vân Vãn, tôi trút giận cho em rồi, em có vui không?"
Đôi mắt hắn ánh lên sự phấn khích, còn tôi chỉ cảm thâý sởn tóc gáy.
"Tạ Nghiễn, anh đ.iê.n rồi!"
“Em không vui à?” Trong mắt hắn hiện lên vẻ bối rối,
“Tôi còn tưởng em sẽ rất vui chứ.”
Họ là người thân của hắn!
Tôi nuốt xuống những gì mình định nói ra. Tôi h.ậ.n bọn họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tra tấn người khác bằng cách này. Công ty của Tạ gia có rất nhiều vấn đề, chỉ vì sự nổi tiếng do Liễu Tinh Tinh mang lại cùng với cổ phiếu tăng giá đè xuống. Chờ việc này qua đi, những vấn đề của Tạ gia sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của công ty đối diện.
Dù sao, đời trước tốt xấu gì tôi cũng ở Tạ gia nhiều năm, cũng không phải cái gì cũng không biết.
Tôi cầu xin nhìn Tạ Nghiễn, dùng sức véo mình để chảy nước mắt:
“Tạ Nghiễn, em sợ.”
Ánh mắt của Tạ Nghiễn thay đổi thất thường, nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói một lời.
Tôi cúi đầu, nước mắt vừa rơi xuống mu bàn tay hắn, hắn liền rụt lại như bị bỏng.
"Tạ Nghiễn, anh vì cái gì lại đối xử với tôi như vậy? Mười ba năm, tôi với anh bên nhau mười ba năm, anh một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Tạ Nghiễn, chỉ sợ anh không nhớ rõ, lớp 10 năm đó, anh mặt đỏ bừng mua một gói băng vệ sinh ở cửa phòng tắm cho một bạn học nữ, đưa cho cô bé đó áo khoác của anh để che lại phía sau. Bạn học nữ đó chính là tôi, đây là sự khởi đầu cho tình yêu của tôi dành cho anh."
" Tạ Nghiễn, tôi vẫn luôn không hiểu được, cậu bé năm đó đỏ mặt không dám nhìn ai, một bên tức giận đưa băng vệ sinh cho bạn nữ, thậm chí còn ném áo khoác qua người chỗ người ta, sau này lại biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy.”
Tạ Nghiễn ánh mắt phức tạp, nhìn tôi hồi lâu mới đưa tay chạm vào mặt tôi:
“Đừng khóc nữa, thật xấu.”
Tôi khóc đến khàn cả giọng, như muốn trút hết mọi tủi hờn, đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng suốt hai đời người, còn hắn thì lặng lẽ nhìn tôi khóc.
Sau đó tôi khóc đến mệt mỏi, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào nữa.
Hắn chậm rãi quay người lại, nói với tôi:
"Xuống xe."
Tôi choáng váng, bối rối bỏ tay xuống, cắn môi không biết phải làm sao.
Hắn nhắm mắt lại và nói:
"Vân Vãn, đừng khiến tôi phải hối hận."
Tôi mở cửa xe lao ra ngoài, chạy thật xa còn nhìn thấy chiếc xe đậu kia vẫn lặng lẽ ở đó, khi gió lạnh thổi qua, tôi mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Ngay sau khi bắt taxi về nhà, tôi thấy trên bản tin địa phương tin tức mới nhất.
"Cặp đôi yêu nhau vì trận động đất, cuối cùng đã chếc sau một vụ n.ổ mạnh."
Trong video, cảnh sát đến muộn đã ghi lại cảnh tượng cuối cùng, ngọn lửa bốc lên ngút trời, trong khói lửa cuồn cuộn không nghe thấy tiếng người.
Hóa ra Tạ Nghiễn đã sớm quyết tâm muốn chếc, trong cốp xe không có quả bóng rổ nào cả mà là Liễu Tinh Tinh.
Cuối cùng hắn lựa chọn đồng quy vu tận cùng cô ta giống như ở đời trước.
Tôi không biết Tạ Nghiễn có từng yêu Liễu Tinh Tinh hay không, nhưng tôi nghĩ Liễu Tinh Tinh chắc chắn là người đặc biệt nhất đối với hắn.
Tôi biết hắn tàn nhẫn, vô tình nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới hắn cũng không hơn không kém kẻ điên là bao nhiêu.
Những điều đó không liên quan gì đến tôi.
Nghe nói cha mẹ Tạ gia được cứu ra, bị doạ sợ chếc khϊếp, Tạ Kiều Kiều trên lầu không rõ tung tích.
Đầu năm học, tôi khoác lên cặp sách rời đi thành phố này trong sự lưu luyến của ba mẹ.
Nơi ở mới, sẽ không ai biết tôi, đó là cuộc sống mới của tôi.
(Hoàn)