Chương 9: Ta Muốn Đi Cùng Ngài

Mặc Liên Ngọc là con trai duy nhất của Mặc hầu gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách ương bướng, bị mọi người trong kinh thành gọi là công tử bột.

Nhưng vì hắn ta lúc nhỏ có một lần vô tình khiến cho Thượng Quan Ngữ Tích rơi, sau đó hắn ta liền trở nên ngoan ngoãn với nàng, không dám gây rối với nàng nữa.

Tính ra, bọn họ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Chẳng qua là vừa rồi hắn hại chết con chim sáo của nàng, với tính cách của nàng thì chắc chắn sẽ không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Thượng Quan Ngữ Tích sau khi thay y phục, một lúc sau cảm thấy nhàm chán nên đi ngự hoa viên tìm người.

Nhìn thấy Mặc Liên Ngọc từ xa đi về phía mình, nàng liền dừng lại đợi hắn ta đi tới.

Trước mắt nàng là hình dáng của một công tử anh tuấn tay ôm l*иg chim xuất hiện trước mặt nàng, trên môi nở một nụ cười phóng túng: "Trưởng công chúa cuối cùng cũng muốn gặp ta rồi? Xem ta mang đến cho nàng cái gì?" Hắn đem l*иg chim đến trước mặt nàng, "Nhìn xem, con này có phải còn đẹp hơn con lần trước?"

Bộ lông của chim sáo thường có màu sẫm, nhưng con này lại có màu đỏ rực, lông rất sáng, thực sự rất đẹp.

Nàng sắc mặt hờ hững, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: "Nhưng ta chỉ thích con lần trước, cho dù có con mới cũng không thể nào bù đắp được."

"Được rồi, được rồi, được rồi, là lỗi của ta, là lỗi của ta."

Mặc Liên Ngọc vội vàng cười xin lỗi, "Nhưng sáo của nàng không biết nói, còn con này có thể gọi công chúa nha."

Thượng Quan Ngữ Tích hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

"Ừm."

Mặc Liên Ngọc nhặt một cành cây bên cạnh, đưa vào trong l*иg chim chọc sáo: "Tiểu Hồng Hồng, xem biểu hiện của ngươi, mau gọi công chúa."

Thượng Quan Ngữ Tích: "..."

Tiểu Hồng Hồng?

Khóe mắt nàng giật giật, nói: "Mặc Liên Ngọc, tên của ngươi khoa trương đã đành, đến nổi đến tên của sáo mà ngươi cũng không tha?"

Mặc Liên Ngọc hừ một tiếng: "Nàng không hiểu, nó thích tên gọi này."

"Công chúa, công chúa.."

Thanh âm the thé của chim sáo vang lên, nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Là thật, nó biết nói kìa. Mặc Liên Ngọc, ngươi cũng được đấy chứ, huấn luyện chim sáo vốn dĩ đã rất khó rồi, con lần trước ta dạy mấy tháng trời mà nó cũng không nói được, ngươi sao làm được vậy?"

Mặc Liên Ngọc ra vẽ bình tĩnh nói: "Nàng cho rằng tại sao mấy tháng nay ta không đến tìm nàng để xin lỗi là vì cái gì không?" Hắn khoa trương nói: "Lần trước ta hại chết con sáo của nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên đã đi khắp kinh thành để tìm ra một con như vậy để mà bù đắp lại cho nàng, ta còn tốn công tốn sức mấy tháng trời để huấn luyện nó."

"Ngươi đích thân làm những chuyện này?"

Nàng giật cây từ tay hắn ta, vừa trêu chọc con sáo vừa mỉa mai, "Vậy thì Mặc hầu gia phải nên đa tạ ta rồi, vì chuyện này mà đã giúp ngươi mấy tháng nay không cần đến tửu lầu uống rượu đánh bạc, giúp ngươi tiết kiệm được một khoản ngân lượng."

"Nàng nói gì vậy chứ? Ta là loại người đó sao?" Mặc Liên Ngọc nhíu mày.

"Ngươi không phải, chẳng lẽ là ta sao?"

"..."

Mặc Liên Ngọc tuy rằng nhìn thấy nàng cười bằng giọng điệu mỉa mai, nhưng ít ra nàng cũng đã cười rồi, hắn ta cũng thấy yên tâm rồi.

Vốn dĩ hắn muốn huấn luyện thêm thời gian nữa rồi mới đưa con sáo cho nàng, con sáo này vẫn chưa thể rời khỏi l*иg, nếu không sẽ rất dễ dàng bay đi mất.

Nhưng hắn nghe nói nàng đang bị bệnh, vì vậy đã mang nó đến cho nàng trước.

Tay hắn vô ý thức chạm vào tóc nàng, nàng liếc nhìn hắn một cái, "Muốn làm gì đây?"

"Cỏ khô." Mặc Liên Ngọc sắc mặt không thay đổi.

"Hả?"

"Trên đầu nàng có cọng cỏ khô, nếu không ta chạm nàng làm gì, nàng cho rằng mình đẹp lắm sao?"

"..."

Thượng Quan Ngữ Tích hung hăng đá hắn một cước, "Mặc Liên Ngọc, tên khốn nhà ngươi, bổn công chúa vẫn còn chưa tha cho ngươi đâu nha."

Phía xa xa dường như có một tia sắc bén đang quan sát bọn họ, nàng dựa theo cảm giác nhìn qua, đột nhiên đυ.ng phải một đôi thâm sâu không đáy.

Hạ Hầu Viễn?

Nàng lộ vẻ kinh ngạc, đánh rơi cành cây trong tay, gần như vô thức chạy tới.

Hạ Hầu Viễn nhìn thấy nàng vui mừng chạy về phía mình, sắc mặt hắn trở nên u ám.

Lúc sáng hắn còn nhìn thấy nàng ngất đi, giờ lại chạy ra cười nói vui vẻ với một tên nam nhân khác.

Chỉ vì một con sáo mà nàng có thể vui cười như thế.

Còn để tên nam nhân kia xoa đầu cũng không hề có chút tức giận nào.

Nàng làm sao có thể tức giận, dù sao thì nàng và Mặc Liên Ngọc cũng đã quen biết nhau hơn mười năm rồi.

Hắn đột nhiên nheo mắt lại, xoay người lại rời đi trước khi nàng chạy đến trước mặt hắn.

"Hạ Hầu Viễn, ngài đi nhanh như vậy làm gì?" Nàng chỉ có thể tăng tốc chạy tới trước mặt hắn, lớn tiếng gọi hắn.

Nàng chạy lên phía trước chặn hắn lại, Hạ Hầu Viễn lúc này mới nhàn nhạt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Công chúa, thuộc hạ vẫn còn chuyện khác cần xử lý, không có thời gian cùng người ầm ĩ."

Nàng nhíu mày: "Lúc nào ngài cũng nói có việc, ngài còn bận rộn hơn cả hoàng huynh của ta?"

"Hoàng thượng trăm công nghìn việc, chỉ là công chúa không biết mà thôi."

"Hạ Hầu Viễn." Nàng mím môi tức giận, "Ngài chỉ là không muốn gặp ta thôi, có đúng không?"

"Công chúa nghĩ nhiều rồi."

Nàng nhìn hắn chằm chằm một hồi, thấy hắn thần sắc bình thường, liền dịu giọng nói: "Vậy ngài muốn đi đâu, ta đi cùng ngài."

Vốn dĩ hắn định lên tiếng từ chối, nhưng khi ánh mắt hắn quét qua Mặc Liên Ngọc đang chuẩn bị đi tới trước mặt họ, ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua một tia gì đó bèn lên tiếng: "Ừm."

Nàng vui mừng khôn xiết, cho dù hắn có nói không đồng ý cho nàng đi theo, thì nàng cũng sẽ đi theo hắn, nhưng hắn lại đồng ý để nàng đi theo.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Nàng đột nhiên nhớ tới phía sau còn có người, bèn dừng lại một chút, "Liên Ngọc, ngươi đưa Tiểu Hồng Hồng cho Tô Hoa đi."

Mặc Liên Ngọc khẽ cười lạnh nói: "Được."

Sau đó hắn ta không đi theo nữa.

Ai cũng biết trưởng công chúa yêu Hạ Hầu Viễn sâu đậm đến như thế nào, ngay cả hoàng thượng và nhϊếp chính vương cũng không làm gì được nàng. Nhưng vị công chúa được vạn người yêu mến này lại sẵn sàng buông bỏ tôn nghiêm của mình, một lòng si mê một người mà người đó từ trước đến nay chưa bao giờ quay đầu lại nhìn nàng, vậy đó là may mắn hay bất hạnh?