Chương 5: Tùy Ý Người

Hắn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn người đang lên tiếng ho ở đằng xa.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngữ Tích cũng trừng mắt nhìn về phía phát đó rồi nói: "Là người nào?"

Nàng khó khăn lắm mới có cơ hội được hôn trộm hắn một lần, kết quả không biết là tên nào không có mắt đến đây phá hỏng chuyện tốt của nàng.

"Ngôn Huyền, ngươi muốn làm gì?" Nàng sau khi nhìn rõ người đó là ai, liền tức giận nói.

"Công chúa tha tội!" Ngôn Huyền vội vã cúi đầu: "Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo với Hạ Hầu thống lĩnh."

Bên ngoài mưa vẫn rơi, không có dấu hiệu ngừng.

Nàng không vui nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Trời mưa to như thế này còn có việc gì nữa sao?"

Trên người nàng ướt sủng, Hạ Hầu Viễn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, "Để nha hoàn dẫn người đi thay y phục."

"Ta không muốn."

"Nghe lời." Hắn trầm giọng xuống.

Thượng Quan Ngữ Tích nhìn bóng dáng hắn đi vào màn mưa với vẻ mặt thất thần, nàng tức giận phồng má, tên nam nhân này, hắn luôn miệng nói bản thân chỉ là một thị vệ tầm thường, vậy mà lúc này đây lại dùng ngữ khí như muốn bóp chết nàng!

Còn yêu cầu nàng phải nghe lời.

Còn lâu mới nghe lời hắn!

Sau khi hắn cùng Ngôn Huyền rời khỏi, nàng vẫn đứng ở chỗ cũ.

Chẳng mấy chốc có một nha hoàn cầm chiếc ô đi tới.

"Công chúa, đại nhân có căn dặn nô tỳ đem y phục đến cho người thay."

Thượng Quan Ngữ Tích tựa hồ là cố ý chống lại người nào đó, sau đó nàng đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống: "Không thay."

"Công chúa.."

"Đừng nói chuyện với ta!"

Nàng trực tiếp ngắt lời nàng ta.

Nha hoàn cũng đành bó tay, nhưng cũng không dám trái lệnh với đại nhân, nên nàng ta đã đứng bên cạnh nàng nghĩ cách thuyết phục nàng.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách, nàng ta đã thấy Hạ Hầu Viễn từ xa đi lại.

Từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn, vẻ mặt cương nghị liếc nhìn bọn họ một cái, nha hoàn vội vàng nói.

"Đại nhân, nô tỳ đã khuyên công chúa rồi, nhưng công chúa.."

"Lui xuống đi."

Hắn biết rõ tính khí của nàng, ngoại trừ hoàng đế, thái hậu và Nhϊếp Chính Vương ra thì chẳng ai có thể trị được nàng.

Hắn bước đến phía trước nàng, cau mày nói: "Đứng dậy, đi thay y phục."

Nàng hứ lên một tiếng: "Ngài không phải đang có việc sao? Không phải đang rất bận sao?"

Thấy nàng tức giận bĩu môi, Hạ Hầu Viễn cảm thấy có chút buồn cười, suýt chút nữa bị nàng chọc cho cười rồi.

Hạ Hầu Viễn nhàn nhạt dời đi ánh mắt, "Bận xong rồi."

"Ồ."

"Thật không muốn thay sao?" Hắn nheo mắt lại.

"Không thay!" Cũng không thèm nói thêm mấy câu để dỗ dành nàng, đúng là tên xấu xa.

Hạ Hầu Viễn mím môi mỏng thành một đường thẳng, "Nếu không thay thì ta đi đây."

Nói xong, hắn xoay người, trông bộ dạng sẽ rời đi thật.

Nàng đột nhiên đứng dậy, vừa giật mình vừa uất ức, chạy lon ton đuổi theo hắn, "Hạ Hầu Viễn, ngài cứ để ta mặc bộ y phục ướt sũng như thế này ở trong phủ của ngài sao? Nhỡ ta bị ốm thì sao? Nếu như bị cảm lạnh hoặc phong hàn thì ngài có chịu trách nhiệm không?"

Hắn không ngoảnh mặt: "Những gì thuộc hạ cần nói thì đều đã nói rồi, người là công chúa, chẳng lẽ thuộc hạ phải trói người lại sau đó tự tay giúp người thay y phục sao?"

Nha hoàn: "..."

Tại sao nàng ta lại cảm thấy, lời nói này của chủ nhân có chút gì đó vừa gian xảo vừa trêu ghẹo.

Chẳng lẽ là ảo giác của nàng ta?

Đúng đúng đúng, nhất định là ảo giác.

Đại nhân là một chính nhân quân tử.

Thượng Quan Ngữ Tích tức giận đến đỏ cả mặt, bàn chân đạp mạnh vào vũng nước dưới chân: "Ngài thật vô lại mà!" Trong nháy mắt, nước bắn tung tóe lên y phục của nàng và hắn.

Hắn dừng bước, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm nhìn nàng, nàng có chút áy náy lui về phía sau, môi mỏng của Hạ Hầu Viễn nhếch lên một đường cong cười lạnh nói: "Ai bắt buộc người phải đi thích tên vô lại này chứ?"

"..."

Vô lại, vô lại, đúng là vô lại mà.

Nàng tức giận đến mặt càng đỏ hơn.

Mưa càng to rơi tạt vào mặt, trên da có một chút đau nhức, nhưng một giây sau, trên đầu nàng xuất hiện một chiếc ô, chiếc ô lớn trong tay hắn đã che đi cơn mưa cho nàng, giúp nàng che đi mưa gió.

Nàng hơi sững sờ, sự khó chịu khi nãy nhanh chóng tan biến không chút dấu vết.

"Đi thôi."

"Ồ."

Nàng ngây ngô gật đầu.

Nàng theo sát bước chân của hắn, đến khi vào bước vào trong cửa hắn mới phát giác, hắn vậy mà dẫn nàng đến phòng ngủ của hắn.

Trong phòng trưng bày đồ đạc đơn giản và sạch giống như hắn.

Nàng ôm lấy cánh tay cẩn thận nhìn gian phòng, còn hắn đã sai thị nữ mang một bộ y phục đến.

Nàng nhận lấy, đang định thay ra, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lườm hắn một cái, "Đây là y phục của nữ nhân nào thế?"

Hạ Hầu Viễn cau mày, "Y phục mới."

"Tại sao trong phủ của ngài lại để y phục mới của nữ nhân? Chẳng lẽ ngài đã sớm biết rằng hôm nay trời mưa ta sẽ đến, hay là - bộ y phục này để chuẩn bị cho nữ nhân khác?"

"..."

Hạ Hầu Viễn không phải người thích giải thích, nghe vậy liền ném y phục đến bên cạnh nàng, "Công chúa muốn nghĩ sao cũng được."

"..."

Nàng tức giận, nhưng nàng biết mình không có tư cách gì mà tức giận, dù sao nàng cũng không phải là người của hắn.