Nàng sau khi hồi cung, liền gặp được Trân phi: "Ngữ Tích, muội có phải lại đi gặp Hạ Hầu Viễn không?"
Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, dường như nàng ta cũng đoán trước được điều này, sau đó lại nói tiếp: "Tên nam nhân này, chính là kiểu người lạnh lùng, thâm trầm, cao cao tại thượng, không thích những người suốt ngày chạy theo hắn."
Trân phi đi tới trước mặt nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: "Vì vậy, muội vẫn nên đừng đối xử tốt với hắn, hoặc cứ phớt lờ hắn vài hôm, hoặc cố tình tìm nam nhân khác để chọc giận hắn, thì có lẽ hắn sẽ chú ý tới muội nhiều hơn."
Nàng chớp chớp mắt, "Hoàng tẩu, nếu như lạc mềm buộc chặt thật sự có tác dụng, vậy thì tẩu cần gì mỗi ngày không chỉ đưa canh gà đến, có khi lại là tổ yến cho hoàng huynh ta, chẳng lẽ không phải là đang muốn không ngừng xuất hiện trước mặt hoàng huynh ta, để hoàng huynh ta có thể yêu tẩu nhiều hơn sao?"
"..."
Khóe miệng nàng ta giật giật, tức giận nhắm mắt lại.
Tuy rằng biết nha đầu trước mặt không có ác ý, nhưng những lời nàng nói khiến nàng ta tức giận không nói nên lời.
Huống chi, hoàng thượng vốn không yêu nàng ta, nếu nàng ta chơi trò biến mất vài ngày, vậy thì có lẽ vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện nữa.
Sau khi nàng quay trở về, suy nghĩ đến những lời mà Trân phi nói cũng tương đối có lý, nhưng mà nếu như áp dụng trong trường hợp của nàng thì có chút không thích hợp, huống hồ Hạ Hầu Viễn vốn dĩ không thích nàng.
Cho dù hắn đối với nàng có chút hảo cảm đi chăng nữa, nếu như nàng không chủ động tiếp cận hắn, thì với thân phận công chúa như nàng, còn hắn là thị vệ thân cạnh hoàng huynh, hắn cũng không thể trêu đùa nàng được.
Cho nên nàng quyết định tiếp tục dựa vào chính mình!
* * *
Sáng sớm hôm sau, người của Hạ Hầu phủ đã nhìn thấy trưởng công chúa từ xa đi tới, mỗi người họ đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.
Nhưng bên cạnh trưởng công chúa, còn có.. một con mãnh thú?
Mọi người không khỏi rùng mình.
Ngữ Tích hếch cằm, dẫn Tiểu Hắc vào Hạ Hầu phủ dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
Hạ Hầu Viễn từ trong phòng bước ra, trên người khoác một chiếc áo choàng màu xám, trông dáng dường như đang muốn ra ngoài, nàng vội vã đi đến trước mặt hắn: "Ngài muốn ra ngoài sao?"
Hắn hơi híp mắt: "Không có."
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt phượng dài và hẹp của hắn liếc về phía cửa, Ngôn Huyền thấy vậy bèn hiểu ý sau đó hắn ta gật đầu rồi bước ra ngoài. Hạ Hầu Viễn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, khẽ liếc nhìn con báo đen.
"Công chúa mang Tiểu Hắc đến đây làm gì?"
"Ồ, Thì là.. Tiểu Hắc bị bệnh rồi! Ngài mau đến xem cho nó đi!"
"Bị bệnh?" Hắn khẽ híp mắt: "Chẳng phải trong cung có rất nhiều thái y sao, vậy mà công chúa lại còn đưa nó xuất cung để người khác xem bệnh?"
Thượng Quan Ngữ Tích gật đầu, trầm giọng nói: "Vừa rồi ta dẫn Tiểu Hắc ra ngoài đi dạo, nên tình cờ đi ngang qua đây."
Hạ Hầu Viễn như cười như không: "Mặt trời chỉ mới vừa mọc, người liền dẫn nó đi dạo chơi sao? Vừa vặn đúng lúc đi ngang qua Hạ Hầu phủ thì liền bệnh sao?"
"..."
Nàng im lặng một lúc, rồi gật đầu, "Ừm, đúng vậy."
Nói xong, nàng vuốt lưng Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc, ủy khuất cho ngươi rồi, hiếm khi được ra ngoài dạo chơi một lần, vậy mà còn bị bệnh."
Sau đó, Tiểu Hắc còn rất biết phối hợp, giả vờ nôn ra thứ gì đó.
Hạ Hầu Viễn: "..."
Người nữ nhân này.
Hắn nhíu chặt mi tâm, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm nàng thật lâu, cho đến khi nàng cảm thấy không thoải mái buộc phải giơ tay đầu hàng, thì lúc này hắn mới quay đầu nói với người hầu.
"Người đâu, ra ngoài tìm một thú y về đây."
"Vâng."
Nghe được câu trả lời của hắn, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc do dự không biết đứng tại chỗ hay đổi chỗ khác ngồi, thì bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng nổi gió lên, mây đen kéo đến, mưa to xối xả như trút nước.
Đợi đến khi hắn kéo tay nàng đến vọng lâu trú mưa, nàng lúc này đây đã ướt hết cả người, nhìn dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và thuần khiết.
"Cơn mưa này tại sao.."
Nàng đang nói nửa chừng, thì cổ tay đột nhiên bị hắn hất ra.
Không sai, chính là hắn hất tay nàng ra.
Cho nên lúc này đây nàng mới ý thức được, lúc nãy hắn đã nắm tay nàng kéo nàng đến đây trú mưa.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia vui mừng: "Hạ Hầu Viễn, ngài lúc nãy có phải đã kéo ta đến đây phải không? Ngài đã chạm vào ta rồi, cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ?"
Hắn sắc mặt nặng nề: "..."
Nàng cũng không để ý nhiều, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, nàng kéo lấy mép áo phía trước ngực hắn, khiến hắn phải cúi người xuống, sau đó nàng liền kiễng mũi chân hôn lên khóe miệng của hắn..
"Hừm."
Có người ho nhẹ một tiếng.
Khi đôi môi nàng chạm vào đôi môi ấm áp của hắn, thì có một tiếng ho vang lên, khiến nàng cảm thấy bản thân giống như đang mơ một giấc mơ đột nhiên bị kéo về hiện thực. Đồng tử của Hạ Hầu Viễn đột nhiên co rút lại, hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, giống như cái cách lúc nãy hắn hất tay nàng ra vậy.
Bên tay hắn vang lên những lời mà hôm qua nàng đã nói với hắn.
[Hôm qua hình như lúc ta rơi xuống, thì có người bên dưới bắt được ta, vì vậy ta mới không bị thương]
[Vậy người đó có phải là ngài không? Là ngài đã ôm lấy ta phải không? ]
[Nếu không phải ngài thì còn ai khác nữa? ]
Là hắn, vậy thì đã sao?
Có những việc ngay từ đầu đã định sẵn là tử cục, sao còn phải dấn thân vào.
Không chỉ lãng phí thời gian, mà còn cả công sức và tình cảm.
Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Hầu Viễn quét qua khuôn mặt t xinh đẹp của nàng, đôi mắt hắn u ám đến mức nhìn không rõ hắn đang nghĩ gì, như thể phảng phất một tia giễu cợt hay tự giễu nào đó, hắn nghĩ, sự khoan dung lớn nhất mà hắn có thể cho nàng đó chính là tránh xa nàng ra.