Nàng vội vàng đi tới, đặt đồ trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, "Ngài sớm như vậy đã thức dậy, chắc hẳn vẫn chưa dùng bữa, mau đến đây ăn đi."
"Không cần đâu."
"Hạ Hầu Viễn, ngài thật sự muốn ta phải ra lệnh cho ngài sao?"
Hắn đưa kiếm cho người hầu bên cạnh, thản nhiên nói: "Công chúa, trong phủ cơm ăn áo mặc đều không thiếu, người không cần phải làm những việc này."
Nàng cau mày, "Ta mang đồ đến cho ngày là bởi vì ta thích, không phải vì cảm thấy ngài thiếu." Giống như nàng thích hắn, không phải hắn đối xử với nàng tốt, mà nàng chỉ đơn thuần muốn thích hắn mà thôi.
Không ngờ rằng những lời này khiến hắn không vui, vì vậy nàng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Mau ăn đi."
Hắn cũng không nói thêm nhiều lời bèn ngồi xuống.
Nhưng hắn nhận lấy chiếc đĩa thức ăn trong tay nàng nói: "Thuộc hạ tự mình làm."
"Ngài không cần phải cứ luôn miệng xưng là thuộc hạ, không cảm thấy khó chịu sao?" Lúc trước nàng cảm thấy không có gì, nhưng những ngày gần đây nàng nghe cũng phiền rồi, giống như hắn đang nhắc nhở nàng về mối quan hệ giữa hắn và nàng.
"Ta ở trước mặt ngài không phải là trưởng công chúa, ngài hiểu rồi chứ?"
"Haha."
"Ngài cười cái gì!" Nàng không vui trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng đáng ghét này, hết lần này đến lần khác xưng hô thuộc hạ và công chúa với nàng, kết quả lại dám cười lạnh với nàng.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, "Vừa rồi ai nói với ta -- Hạ Hầu Viễn, ngài thật sự muốn ta phải ra lệnh cho ngài sao? Như vậy còn chẳng phải ở trước mặt ta là công chúa sao?"
Nàng hơi sửng sốt, ngượng ngùng dời ánh mắt đi, "Chẳng phải ta chỉ muốn ngài ăn nhiều một chút sao?"
Hạ Hầu Viễn nhìn gò má ửng hồng của nàng, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, rất nhanh liền nhìn sang hướng khác.
Hắn dùng những ngón tay thon thả gắp một chiếc bánh bao đưa lên miệng một cách tự nhiên, đôi mắt đen trở lại vẻ trầm tĩnh như ban đầu.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay chống má, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, gương mặt vẫn bình tĩnh dùng bữa.
Nàng thầm nghĩ, nàng chính là rất thích hắn trong trạng thái này, bất luận cho dù núi Thái Sơn có sập đỗ thì sắc mặt hắn cũng không thay đổi, trừ hoàng huynh và hoàng thúc của nàng ra, có mấy ai cùng lứa tuổi hắn có thể giữ được sự điềm tĩnh như thế.
Giống như bản chất bẩm sinh của hắn vốn dĩ là như thế, vừa trầm tĩnh lại vững vàng.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống hai người họ, hiện lên trước mặt là khung cảnh một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng trìu mến nhìn nam nhân tuấn tú bên cạnh.
Ngôn Huyền đi đến cổng, liền nhìn thấy khung cảnh này từ xa, bước chân hắn ta như bị đóng băng.
Nhiều khi hắn ta thậm chí còn không phân biệt được chủ nhân đối với công chúa là có tâm tình gì.
Khẽ thở dài, hắn ta xoay người bước ra ngoài.
Thượng Quan Ngữ Tích đột nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi." Hai mắt nàng sáng lên, "Hạ Hầu Viễn, hôm qua ở dưới đáy vực, còn có người khác không?"
Hắn hơi khựng lại, "Sao vậy?"
"Hôm qua lúc ta rơi xuống vực, hình như có người ở phía dưới bắt được ta, cho nên ta mới không bị thương."
"Không có."
Mắt nàng càng sáng lên, phảng phất như trong lòng đã có sự xác nhận, "Là ngài có đúng không sao? Sau đó ngài đã ôm ta có đúng không?"
Hắn liếc nàng một cái, "Không có."
"Ồ.."
Nàng biết mình có lẽ đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng ngước nhìn lên bầu trời, sau đó tự mình nói với mình: "Nếu như không phải ngài, cũng không có ai khác vào lúc đó, vậy người ôm ta lúc đó có thể là ai?"
"Công chúa, người có phải do quá sợi hãi cho nên mới sinh ra ảo giác không?"
Nàng vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, bèn không nói nên lời, hắn nhất định cho rằng nàng đang mơ mộng viển vông, nằm mơ cũng mong được hắn ôm.
Nàng cong môi, trong đầu nhớ lại cái ôm ấm áp trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng lẽ thật sự là ảo giác sao?
Nhưng ảo giác tại sao lại chân thực đến thế.
Nàng không khỏi âm thầm bực mình, lúc đó tại sao bản thân lại không mở mắt ra nhìn?