"Hạ Hầu Viễn.." Thượng Quan Ngữ Tích không thể tin mở to hai mắt cất tiếng gọi lớn.
Nàng đứng từ xa nhìn thấy người nam nhân đó bị một tên mặc hắc phục đánh rơi xuống vực, bèn không nghĩ ngợi gì nhiều, theo bản năng nhảy xuống theo.
Đợi đến khi cảm nhận được bản thân đang rơi xuống, nàng mới chợt phát giác ra bản thân đang làm gì.. nàng như vậy mà muốn nguyện chết vì tình?
Cũng không thể nói là nguyện chết vì tình, bởi vì nàng cũng chỉ là đơn phương hắn mà thôi.
Nàng đã thích tên Hạ Hầu Viễn này ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khi ấy phụ hoàng của nàng vẫn còn, nàng bị thích khách bắt đi, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó thì được hắn ra tay cứu giúp. Hắn giống như một vị anh hùng đưa nàng ra khỏi miệng cọp.
Nhưng khi quá khứ trở thành một bi kịch, sau nhiều năm trôi qua, nàng mới nhận ra mình đã từ miệng cọp nhảy vào hang sói.
Khi nàng rơi xuống thì cái gì cũng không nhìn thấy rõ, nói chính xác hơn là nàng căn bản không thể mở mắt ra, chỉ có thể để cơ thể cứ như thế rơi xuống.
Cho đến khi rơi vào vòng tay ấm áp, giống như ảo giác.
Nàng vẫn chưa kịp mở mắt ra nhìn thì đã mất đi ý thức rơi vào hôn mê.
* * *
Bên tai văng vẳng âm thanh trò chuyện.
Thượng Quan Ngữ Tích ý thức hỗn loạn, tựa hồ nghe thấy vài thanh âm quen thuộc, có nam có nữ, nhưng mí mắt thì nặng trĩu, không mở ra được.
"Thái y, công chúa tại sao vẫn chưa tỉnh?" Thượng Quan Kỳ Hàn đợi đã nửa canh giờ, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.
"Hồi bẩm hoàng thượng, hiện tại công chúa đã không sao, vết thương đã được băng bó, nhưng có thể do lúc rơi xuống nước thân thể đã bị va đập, cho nên hiện tại vẫn còn hôn mê, tĩnh dưỡng một lát sẽ hồi phục.."
Thượng Quan Kỳ Hàn cười lạnh, "Hai canh giờ trước ngươi cũng đã nói với ta như thế."
"Vi thần đáng chết!"
"Ngươi ở đây canh chừng cho trẫm, nếu công chúa có tỉnh lại, lập tức cho người đến cung Long Âm bẩm báo."
"Tuân mệnh."
Trước khi ra ngoài, Thượng Quan Kỳ Hàn hỏi tên tiểu thái giám bên cạnh: "Hạ Hầu Viễn đâu?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, Hạ Hầu đại nhân vẫn còn đang quỳ ở ngoài Long Âm cung, có cần để cho ngài ấy quay về nghỉ ngơi không ạ?"
"Nghỉ ngơi cái gì?" Hắn lạnh lùng nói, "Ngữ Tích khi nào còn chưa tỉnh thì cứ để hắn quỳ như vậy."
Hắn vừa dứt lời thì phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt.
"Hoàng huynh."
Ban đầu hắn cảm thấy vui mừng vì thấy muội muội của mình đã tỉnh lại, hắn bước tới phía trước đầu giường của nàng, nhưng sau đó lại ý thức ra điều gì, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, "Thượng Quan Ngữ Tích, trẫm đứng ở đây gần nửa canh giờ không thấy muội tỉnh, vừa mới nhắc đến Hạ Hầu Viễn thì muội lập tức tỉnh lại ngay, đây có phải là muốn cho trẫm biết, hoàng huynh như ta không quan trọng bằng Hạ Hầu Viễn có đúng không?"
"..."
Ngữ Tích lúc này đã ngồi dậy, sau khi nghe những lời hắn nói bèn lắc đầu: "Hoàng huynh lại nói đùa nữa rồi, trong lòng muội ai có thể quan trọng hơn hoàng huynh được chứ."
Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, nhưng vẫn cười nói: "Muội tỉnh lại chẳng phải chỉ vì thanh danh một đời của hoàng huynh sao?" Nàng nắm lấy tay của hắn: "Huynh nghĩ xem, Hạ Hầu Viễn chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà huynh giao phó bị rơi xuống vực trọng thương, hơn nữa ngài ấy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu như huynh muốn trách phạt ngài ấy, thì chẳng phải có chút vô lý sao?"
"Vô lý sao?" Thượng Quan Kỳ Hàn lạnh lùng liếc nàng một cái, "Hắn khiến muội rơi xuống vực sâu, chẳng lẽ hắn ta không đáng chết sao?"
"Không đáng, không đáng, hoàng huynh, huynh không thể không phân biệt đúng sai như thế, là do muội tự mình nhảy theo." Nàng không ngừng làm nũng.
"..."
Thượng Quan Kỳ Hàn bị nàng làm phiền đến mức không còn cách nào khác đành phải thu hồi hình phạt dành cho Hạ Hầu Viễn.
Kết quả là người vừa rồi còn yếu ớt nằm trên giường liền có thể chạy nhanh hơn hắn, thậm chí còn hận không được mà trực tiếp xông ra ngoài.
"Thượng Quan Ngữ Tích!"
Sau lưng truyền đến một giọng nói tức giận, nàng làm ngơ không để ý, khập khiễng chạy nhanh đến Long Âm cung.
Từ xa nhìn thấy một thân ảnh nam nhân mặc áo bào đen đang quỳ trước Long Âm cung, tuy rằng nhìn bề ngoài không có bị thương, nhưng hắn từ trên cao rơi xuống, cũng không thể gọi là vô sự, nàng nóng lòng chạy nhanh đến trước mặt hắn, sau đó nghiêng người đỡ hắn đứng dậy.
"Hạ Hầu Viễn, ngài mau đứng dậy đi, hoàng huynh đã tha tội cho ngài rồi."