"Ưʍ..."
Tô Liên Dĩ khẽ rên một tiếng.
Mí mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Cổ họng khô khốc.
Không biết cô đã ngất đi bao lâu rồi.
"Nước, uống đi."
"Cảm ơn." Tô Liên Dĩ không chút do dự cầm lấy cốc nước, một hơi uống cạn. Uống xong, cô mới giật mình, cánh tay cầm cốc khựng lại. Tô Liên Dĩ quay phắt lại nhìn người bên cạnh, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tràn ngập sự cảnh giác: "Anh là ai?"
Người đàn ông này có bệnh thần kinh hả?
Đang yên đang lành, không thù không oán, đột nhiên bắt cóc Tô Liên Dĩ làm gì? Phải biết, cô của bây giờ so với ăn xin còn nghèo hơn.
Không có lấy một xu dính túi!
Môi Tô Liên Dĩ mím chặt thành một đường, hồi lâu sau mới nói: "Tôi không có tiền, cũng không có người thân để anh tống tiền đâu. Anh bắt tôi cũng vô dụng."
Ngay lập tức, tiếng cười trầm thấp bật ra nơi cổ họng người đàn ông.
Mục Gia Liệt vẩy tay một cái, đèn cảm ứng trong phòng vụt sáng.
Ánh sáng chói mắt ập đến khiến Tô Liên Dĩ không kịp thích ứng, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Đến khi mở ra, đập vào mắt cô là đôi chân dài, thẳng tắp.
Tô Liên Dĩ sửng sốt.
Tên khốn nạn bắt cóc cô vậy mà... bị liệt hai chân.
Mục Gia Liệt ngồi trên xe lăn giống như một pho tượng sống, đẹp đẽ và tinh xảo, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của của tạo hóa.
Hắn sở hữu khuôn mặt với đường nét sắc sảo, góc cạnh gọn gàng. Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, ánh lên sự tuấn tú. Con ngươi màu hổ phách nhạt màu thu lại toàn bộ biểu cảm của Tô Liên Dĩ. Ẩn sâu sau sụ lạnh nhạt nơi đáy mắt là cảm xúc thích thú, hưng phấn điên cuồng.
Mục Gia Liệt đan hai tay vào nhau, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng để ở trước ngực. Hắn chậm rãi cất giọng. Âm thanh trầm ấm đầy từ tính, mê hoặc lòng người.
"Tôi là chồng sắp cưới của em, Mục Gia Liệt."
Ầm, ầm!
Tô Liên Dĩ trợn mắt, ngây người như phỗng.
Hệ thần kinh như bị chập mạch, không thể suy nghĩ được gì.
Đầu óc Tô Liên Dĩ loạn thành một đống.
Nửa ngày sau, Tô Liên Dĩ mới tiêu hóa được một phần lời nói của Mục Gia Liệt. Cô hít sâu một hơi, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Anh à, anh bắt sai người rồi. Vợ tương lai của anh là Ngô Lan, không phải tôi."
Mục Gia Liệt híp mắt khiến Tô Liên Dĩ cảm thấy bất an.
Toàn thân đột nhiên nóng lên, mồ hôi tuôn ra, ướt đẫm vầng trán Tô Liên Dĩ. Cô giật mình, đầu óc trì trệ, chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng cười mang theo ác ý của Mục Gia Liệt.
Hắn nói: "Phải hay không, đêm nay em cũng đừng hòng chạy thoát."
"Anh... anh... hạ thuốc tôi?"
Cốc nước kia quả nhiên có vấn đề!
Trách cô sơ xuất, cũng trách hắn quá tài tình, lợi dụng lúc cô mất cảnh giác nhất mà ra tay.
Tô Liên Dĩ đứng bật dậy khỏi giường, đi chân trần lao nhanh về phía cửa phòng. Vận tay nắm một hồi không được, cảm xúc khô nóng mỗi lúc một mãnh liệt hơn, khiến toàn thân cô bủn rủn, vô lực.
Tô Liên Dĩ cắn răng, gầm nhẹ: "Anh điên rồi! Chân anh như thế kia..."
"Liệt chân chứ đâu có liệt d**ng." Sắc mặt Mục Gia Liệt lạnh tanh. Dường như người nói ra lời hạ lưu kia cùng với hắn không có chút quan hệ nào. Khóe miệng Mục Gia Liệt nhếch lên, vẽ thành một nụ cười đẹp đẽ mà tà ác: "Bà xã, ngồi lên đây, "cưỡi" anh đi."
...
"A... ưʍ..."
Trên xe lăn, một nam một nữ đang quấn quýt lấy nhau, mãnh liệt không rời.
Tô Liên Dĩ vòng tay ôm lấy cổ Mục Gia Liệt, đặt lên cánh môi màu bạc của hắn một nụ hôn vừa gấp gáp, vừa nóng bỏng.
Cảm giác khô nóng chạy dọc toàn thân khiến cô như phát điên.
"Ư... nóng, nóng quá... hức..."
Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
Trong bóng tối, mắt hồ ly của Mục Gia Liệt sáng rực, vô cùng chói mắt, vằn lên tơ máu đỏ ngầu. Hiển nhiên, hắn cũng không thoả mãn với động tác chậm rì rì, cứng nhắc của Tô Liên Dĩ.
Mục Gia Liệt mất kiên nhẫn, siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Liên Dĩ, hơi nhíu mày nghiền ngầm. Hắn thở hắt một hơi, cất giọng trầm khàn nhuốm màu du͙© vọиɠ.
"Dĩ Dĩ, gọi ông xã."
"Ức... ông, ông xã... ngứa quá..."
Mục Gia Liệt buông lời thô tục mắng bản thân một tiếng. Hai mắt kích động đỏ càng thêm đỏ. Vươn tay cầm lấy cà vạt, Mục Gia Liệt thuận tay dùng nó che đi đôi mắt ướt nước, mê man của Tô Liên Dĩ, sau đó bế xốc cô lên, ôm lên giường.
Mục Gia Liệt tách hai chân Tô Liên Dĩ ra, chen thân vào giữa, nắm lấy eo cô, bắt đầu rong ruổi, thăm hỏi động nhỏ mê người.
Tô Liên Dĩ hứng chịu một loạt công kích hung hãn của Mục Gia Liệt, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp đánh lên đại não khiến thần trí cô càng thêm mơ hồ. Miệng nhỏ phát ra âm thanh rêи ɾỉ vụn vặt, khıêυ khí©h giới hạn của người đàn ông.
Ôm lấy tấm lưng rộng lớn, ướt đẫm mồ hôi của Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ nhắm nghiền hai mắt, nỉ non: "Ư... chồng ơi, nhanh... a... quá nhanh..."
Mục Gia Liệt cong môi cười tà, cắn vành tai cô, cất giọng dụ hoặc: "Vậy chồng chậm lại nhé?"
"Ư... không..." Tô Liên Dĩ ôm chặt lấy cổ Mục Gia Liệt, dáng vẻ quyến luyến không muốn tách rời: "Nhanh... ưʍ... anh nhanh lên đi... hức..."
"Mẹ kiếp!"
Đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Mục Gia Liệt cười gằn một tiếng, toàn thân kích động đến run rẩy. Gậy th.ịt hung hăng thúc sâu vào bên trong động nhỏ nóng ướt khiến Tô Liên Dĩ bật ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm.
Âm thanh khàn khàn, mê hoặc lòng người vang lên bên tai, lại giống như lời thì thầm của ác ma, dụ dỗ cô sa đọa.
"Được, siết chặt một chút, chồng thỏa mãn em, chơi chết em."
"Một đêm bảy lần!"