Trên bầu trời vang lên tiếng sấm trầm đυ.c, mây đen ầm ầm kéo đến, đài khí tượng đang nhắc nhở người dân sắp có một trận mưa lớn.
Chiếc xe hơi màu đen chạy trên một con đường núi hẻo lánh, cuối con đường núi là một câu lạc bộ bắn súng bị bỏ hoang, có một chiếc ô tô màu xám rất bình thường đang đậu trước cửa.
Câu lạc bộ ngoài trời này vừa mới bị bỏ hoang, bảng hiệu chữ vàng phía trên đầu phủ một lớp bụi mỏng, xung quanh là núi non, phía xa có một tầng mây đen lơ lửng lưng chừng núi.
Áp suất không khí rất thấp kết hợp với nhiệt độ cao khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Phó Thiệu Nam gặp Lý Hoài Tả tại trường bắn.
Người đàn ông luôn chú ý cách ăn mặc đang mặc một chiếc áo khoác da nặng nề màu cà phê, trên tay cầm một khẩu súng trường. Phía xa có rất nhiều bia ngắm bắn, trên đó đã có rất nhiều vết đạn.
Phó Thiệu Nam đứng cách đó không xa nhìn Lý Hoài Tả giơ súng lên bắn, tư thế bắn tiêu chuẩn, nhưng kết quả lại không quá lý tưởng, phát bắn vừa rồi thậm chí còn trượt ra khỏi bia.
Lý Hoài Tả quay đầu lại, nhìn thấy Phó Thiệu Nam, gã thả lỏng vai đưa khẩu súng trong tay cho anh. Chiếc áo khoác da vừa dày và cứng trên người gã đóng vai trò hỗ trợ khiến cơ thể gã ổn định hơn. Nhưng rõ ràng tâm trí của Lý Hoài Tả không đặt vào việc bắn súng, khi nhìn thấy Phó Thiệu Nam xuất hiện thì vẻ mặt trở nên vui mừng.
Gã giơ súng lên, nhướng mày hỏi: "Thử không?"
Phó Thiệu Nam khẽ từ chối, rõ ràng là không hứng thú lắm.
Lý Hoài Tả nhìn Phó Thiệu Nam một lúc, sau đó mỉm cười đặt súng sang một bên. Gã giơ tay cởϊ áσ khoác da trên người, thuận miệng nói: "Cũng đúng, anh nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán."
Lớp cỏ trên trường bắn quá lâu không có người dọn dẹp nên cỏ dại mọc um tùm, vài trận mưa lớn của mùa hè đã xối nơi này thành một bãi bùn lầy. Phó Thiệu Nam ngẩng đầu, nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, vô cùng bình tĩnh nói: "Nghe nói Lý An Châu đã tiếp quản nhà họ Lý."
"Vậy sao?" Đây rõ ràng là tin tức bất lợi cho Lý Hoài Tả, nhưng người trong cuộc lại lộ ra vẻ thoải mái, "Tôi còn tưởng anh trai tôi mỗi ngày đều tìm cách làm thế nào để sinh con cơ đấy."
Phó Thiệu Nam thu hồi ánh mắt, Lý Hoài Tả nhìn vào mắt anh, cười trên nỗi đau của người khác: "Anh không biết sao? Anh trai tôi bị liệt dương, hoàn toàn không thể sinh con."
Giờ phút này, trong trường bắn bỏ hoang yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, trong núi liên tục vang lên từng trận tiếng sấm, những tia chớp màu tím trắng kéo dài trên bầu trời như cành cây.
Lý Hoài Tả có lẽ hiểu tính cách của Phó Thiệu Nam, từ từ kìm nén nụ cười của mình, không nói với anh mấy chuyện không quan trọng này.
"A Nam, có thể anh không hiểu rõ, hiện tại sản nghiệp châu báu của nhà họ Lý tổng cộng chia làm hai bộ phận. Thị trường trong nước đã sớm bão hòa cho nên mấy năm nay nhà họ Lý đều tập trung phát triển ra nước ngoài."
"Sau khi cha tôi qua đời, anh trai tôi không ngồi yên được, tất cả mọi người đều biết tôi là người thừa kế, nhưng anh trai tôi nhất quyết muốn tranh với tôi." Lý Hoài Tả thở dài, giọng điệu có phần chán ghét, "Cũng tại cha tôi mềm lòng, sợ là sau khi ông ấy chết, đồ vô dụng như anh trai tôi sẽ sống không tốt, nhất định phải thêm mấy lời dư thừa vào trong di chúc, giao tất cả các công ty trong nước cho anh ấy."
"Anh trai của tôi chẳng có năng lực gì, nhưng lại có dã tâm lớn, sau khi lấy được phần trong nước thì đương nhiên muốn phát triển ra nước ngoài."
Phó Thiệu Nam nghe Lý Hoài Tả giải thích cũng dần hiểu ra tình hình hiện tại của nhà họ Lý. Lý Hoài Tả nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mặt, không khỏi nhớ lại việc Phó Thiệu Nam đã ra tay cứu giúp gã tại nước Y mấy năm trước.
"Bây giờ anh ở thành phố Z rất dễ bị Lý An Châu phát hiện."
"Lát nữa tôi lên máy bay, đi nước Y trước."
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Chắc là anh có rất nhiều bạn bè ở nước Y, tôi cần họ đảm bảo an toàn cho tôi." Lý Hoài Tả nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Biết làm sao được, tôi rất sợ chết. Anh trai tôi lại là một kẻ điên, người bên cạnh tôi khó mà tin tưởng được
Mưa giông sắp ập tới, sắc trời càng thêm u ám. Cơn gió oi bức từ xa thổi đến, lướt qua đám cỏ lấm lem bùn đất, mang theo mùi đất đặc trưng.
Hai người ra khỏi trường bắn, chia tay ở cửa. Lúc này trên ghế lái của chiếc xe màu xám có thêm một người trông giống như vệ sĩ. Trước khi lên xe, Lý Hoài Tả chợt nhớ ra điều gì đó, gọi Phó Thiệu Nam rồi nói: "Nhưng cha tôi lo lắng cũng có lý."
Vẻ mặt Phó Thiệu Nam không thay đổi lắng nghe gã nói hết.
"Nếu trong di chúc không có anh trai tôi, có lẽ vào ngày cha tôi qua đời thì tôi đã để anh ta đi cùng ông ấy rồi." Lý Hoài Tả mỉm cười, nhưng những gì gã nói lại rất đáng sợ, "Chẳng qua bây giờ cũng vậy."
Trên đường từ ngoại ô lái xe trở lại thành phố, cơn mưa rốt cuộc cũng đổ xuống.
Cửa sổ trong xe đều đóng chặt, màn mưa xối xả che khuất tầm nhìn, Phó Thiệu Nam giảm tốc độ, bám sát chiếc xe phía trước.
Tin tức của Trình Nguyên Quân rất nhanh, sau khi biết Phó Thiệu Nam có liên lạc với Lý Hoài Tả, hắn vội vàng gọi điện cho anh.
"Chuyện gì thế?" Trình Nguyên Quân vừa tò mò vừa kích động, dù sao hiếm có chuyện gì có thể khiến Phó Thiếu Nam thay đổi ý định, "A Nam, chẳng phải cậu sợ phiền toái sao? Sao đột nhiên lại đồng ý hợp tác với gã?"
Phó Thiệu Nam trả lời rất ngắn gọn: "Tôi làm một giao dịch với gã."
"Giao dịch gì thế? Gã đưa ra điều kiện gì? Có cần tôi giúp không? Nhà họ Trình chúng tôi cũng có thể làm giao dịch với gã!"
Ngã tư ngày mưa vô cùng tắc, chiếc xe chạy phía sau có vẻ là đang có việc gấp, bấm còi inh ỏi. Các chủ xe xung quanh vô cùng khó chịu vì tiếng còi rất mất lịch sự của gã ta, đồng loạt bóp còi lại như muốn thách thức.
Trong một thoáng, cả con đường lần lượt vang lên tiếng còi xe, Phó Thiệu Nam liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Gã nói gã có manh mối."
Trình Nguyên Quân sửng sốt một chút: "Manh mối gì?"
"Người đã bắn tôi ở nước Y."
Trình Nguyên Quân ở đầu dây bên kia đột nhiên nghe thấy Phó Thiệu Nam đề cập tới vấn đề này thì chửi thề, đây thực sự là một điều kiện khiến người ta không thể từ chối.
"Được rồi, được rồi, có khó khăn gì cứ nói cho tôi biết, tôi cũng có thể giúp cậu."
"Ừ."
Đào Tâm Lạc tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.
Chung cư rộng lớn có tầng lớp rõ ràng mang lại cảm giác của một biệt thự xa hoa. Nhà của Phó Thiệu Nam cũng lạnh lùng như chính con người của anh vậy, phong cách trang trí Bắc Âu tối giản với ba màu đen, trắng và xám làm chủ đạo.
Bộ đồ ngủ khoác trên người cậu là đồ mới tinh. Chất liệu vải lụa mềm mại và trơn nhẵn, có màu trắng tinh khiết, trên cổ tay áo và cổ áo có một đường màu đen làm điểm nhấn. Đào Tâm Lạc cài cúc áo ngủ, giơ tay lên vuốt phẳng những nếp gấp trên vai.
Nhiệt độ của điều hòa tổng trong căn hộ mát mẻ thoải mái, Đào Tâm Lạc đi qua phòng khách rộng lớn, bước ra ban công.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, cửa ban công bị đẩy ra một chút, gió gào thét mang theo những hạt mưa to rơi xuống, Đào Tâm Lạc thò đầu ra ngoài nhìn hoa cỏ trên ban công.
Ban công của căn hộ này thực ra là một vườn hoa nhỏ, Đào Tâm Lạc không bật đèn trên ban công mà dùng ánh sáng từ phòng khách quan sát những cây xanh ướt sũng trên đó.
Khi Phó Thiệu Nam trở lại thì nhìn thấy cảnh này.
Thanh niên mặc đồ ngủ cúi xuống chạm vào một cây Pieris Nhật Bản trên ban công, bên ngoài mưa rất lớn, có lẽ là do khoảng cách hơi xa mà Đào Tâm Lạc căng ngón chân, động tác cúi xuống rất khó khăn.
Chiếc quần ngủ bằng lụa mỏng rũ xuống, lộ rõ
viền qυầи ɭóŧ của cậu, bờ mông hơi nhô cao không tự giác lắc lư làm nổi bật một chút nhục cảm.
Khi Đào Tâm Lạc bị ôm chặt thì giật nảy mình, bởi vì bên tai bị bao trùm bởi tiếng nước mưa lộn xộn nên cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của Phó Thiệu Nam.
"Bộ đồ ngủ có vừa không?"
Đào Tâm Lạc phản ứng chậm chạp, quay đầu nhìn Phó Thiệu Nam, nhỏ giọng trả lời: "Ừm, mặc rất thoải mái."
Cửa ban công bằng kính phản chiếu một cặp bóng người chồng lên nhau, Đào Tâm Lạc áp sát vào cửa ban công, hơi lạnh từ cửa kính thấm vào lưng cậu.
Thân hình cao lớn của người đàn ông phủ lên, Phó Thiệu Nam nắm lấy eo của Đào Tâm Lạc, liếʍ cắn vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cậu, mùi sữa tắm thoang thoảng trên chóp mũi anh, nhẹ nhàng lạnh lẽo.
Khi Đào Tâm Lạc tắm đã chú ý nhìn nhãn hiệu, phát hiện ra nó viết bằng tiếng nước ngoài mà cậu không biết.
Hương thơm lạnh lẽo nhẹ nhàng này lại dễ khơi dậy du͙© vọиɠ. Phó Thiệu Nam cắn hơi mạnh, Đào Tâm Lạc bị đau hừ một tiếng. Tiếng hừ rất nhẹ ngay lập tức bị tiếng cơn mưa lớn bên ngoài che lấp.
Bộ đồ ngủ sờ vào thì lạnh lẽo, nhưng làn da của Đào Tâm Lạc thì ấm áp. Nút áo kéo nhẹ một cái đã tuột ra một nửa, bộ đồ ngủ buông thõng trên vai.
Môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông di chuyển xuống dưới, ngậm lấy đầu v* nhỏ nhắn đo đỏ của Đào Tâm Lạc.
đầu v* mẫn cảm rơi vào trong khoang miệng ẩm ướt ấm nóng, Phó Thiếu Nam cắn mạnh, da thịt trắng nõn mềm mại trước mắt lập tức chuyển sang màu đỏ ái muội.
Cả người Đào Tâm Lạc đau đớn run lên, nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn, còn có một cảm giác thích thú kỳ lạ. Cậu giơ tay muốn đẩy đầu người đàn ông ra, nhưng tay cậu không còn chút sức lực nào, lòng bàn tay để lên gương mặt Phó Thiệu Nam lại biến thành vuốt ve như thể ỡm ờ.
"Đau quá..."
Đào Tâm Lạc lại kêu đau, đau đến ứa nước mắt. Từ khi Phó Thiệu Nam xuất hiện, mọi hành động của anh đều có sự xúc động không thể kiểm soát, Đào Tâm Lạc không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Người đàn ông tỏa ra cảm giác mạnh mẽ áp bách, bộ phận nhạy cảm vừa bị liếʍ vừa bị cắn, Đào Tâm Lạc không đứng vững được, cơ thể nhào vào vòng tay của Phó Thiệu Nam như vật tế.
May mắn thay, trước khi mọi chuyện trở nên mất kiểm soát, Phó Thiệu Nam cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Anh ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay của Đào Tâm Lạc.
Phó Thiệu Nam không biết phải giải thích với Đào Tâm Lạc thế nào, bởi vì ban nãy lúc nhìn thấy cậu, anh cứng trong nháy mắt.
"Cục cưng."
Người đàn ông dùng chóp mũi chạm vào gò má nóng đỏ của Đào Tâm Lạc. Anh nắm lấy tay Đào Tâm Lạc chạm vào eo mình, hô hấp nặng nề, giống như một con dã thú bị nhốt trong l*иg: "Giúp anh."
Một lúc lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Phó Thiệu Nam nắm lấy tay Đào Tâm Lạc trước bồn rửa, cẩn thận giúp cậu rửa tay. Những dịch thể màu trắng chảy ra từ giữa các ngón tay bị nước rửa sạch.
Phó Thiệu Nam xin lỗi Đào Tâm Lạc, nói xin lỗi cục cưng, có làm em sợ không, nghe có vẻ rất chân thành.
Nếu bỏ qua những dấu răng khắp ngực, Đào Tâm Lạc thực sự có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nút áo ngủ trên người cậu đã được cài lại cẩn thận nhưng lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác vừa rồi — nặng nề, kích thước khiến người ta sợ hãi.
Phó Thiệu Nam lấy khăn tắm lau tay cho Đào Tâm Lạc, sau đó cúi đầu thương tiếc hôn lòng bàn tay bị ma sát đỏ ửng của cậu.
"Xin lỗi."
Lại xin lỗi cậu.
Phó Thiệu Nam nắm lấy mu bàn tay của Đào Tâm Lạc áp lên má mình, cử chỉ thân mật không có khoảng cách, lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh lẽo dán chặt vào má người đàn ông.
Nhưng trên thực tế, Đào Tâm Lạc cũng không hiểu nổi những lời xin lỗi liên tiếp của Phó Thiệu Nam. Cậu có thể cảm nhận được sự kiềm chế của người đàn ông và sự nghiêm túc trong lời xin lỗi của anh hiện tại.
Vì vậy Đào Tâm Lạc nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc của người đàn ông, khẽ cong ngón tay sờ má Phó Thiệu Nam, như thể đang an ủi anh.
Sau đó cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua Phó Thiệu Nam.
"Không sao..."
Hai gò má nóng bừng mãi không giảm bớt, dù sao cậu cũng cảm thấy xấu hổ. Đào Tâm Lạc lắp bắp một chút, đáp rất nhỏ: "...Anh, anh không thấy khó chịu là tốt rồi."