Hoa Sanh gật đầu: “Tiền Tiểu Ngũ Đế một trăm một đồng, cũng không đắt.”
“Đúng rồi, cô muốn mua bao nhiêu để tôi gói lại nhé.”
Người bán hàng nhìn nhìn, nghĩ cô dễ lừa nên vội vã định gói hàng.
“Một trăm một đồng không đắt với điều kiện nó là hàng thật, còn những cái này của ông rõ ràng…là hàng giả.”
Một câu hàng giả của Hoa Sanh đã thu hút không ít những người đến xem, họ xì xào bàn tán về người bán.
Hắn lập tức nổi giận: “Nói cho cô biết đừng có mà nói linh tinh như thế. Bịa đặt không mất tiền có đúng không? Tôi bán hàng ở đây bao nhiêu năm rồi, rất có uy tín, sao có thể bán đồ giả được, cô không hiểu thì đừng có mà nói bừa, không mua thì đi chỗ khác.” Ông ta không kiên nhẫn, bắt đầu xua đuổi mấy người Hoa Sanh.
Hoa Sanh từ tốn nói: “Muốn phân biệt tiền Ngũ Đế là thật hay giả trước là xem kích thước, tiền Ngũ Đế thật cỡ từ 24 đến 28 li. Cái này của ông ước chừng cũng cỡ 35 li, to hơn hẳn một vòng. Thứ hai là xem độ dày, tiền Ngũ Đế thật độ dày không quá 4 li, mà những thứ này của ông đã gần 10 li rồi. Chứng tỏ là chất lượng kém, đến cả hàng mô phỏng cũng không bằng. Thứ ba là xem chữ, tiền Ngũ Đế là tiền lưu hành thời Ngũ Đại, mỗi một thời chữ viết đều có đặc điểm riêng, còn chữ của ông thì đều như nhau, rõ ràng là kiểu chữ trong máy tính. Và cuối cùng màu sắc mấy đồng này của ông sáng quá, tiền vàng thật sự sẽ không sáng như vậy, mấy cái này của ông chỉ đáng giá ba đồng một cái, ông bán một trăm thì là quá lời rồi.”
“Cô… Cô là đến để đập chén cơm của tôi à?” Người bán hàng xấu hổ liền nổi giận khi bị Hoa Sanh nói như thế.
Đối mặt với sự kích động của người bán hàng nhưng Hoa Sanh chỉ cười không nói.
“Nói cho cô biết, nhóc con, cô đừng tưởng là phụ nữ thì tôi không dám đánh, cô đây là đang hủy hoại danh dự người khác có biết không hả?”
Cậy mình là đàn ông ông ta mạnh miệng nói.
Hoa Sanh định rời đi, không muốn đôi co nhiều với loại người này.
“Đứng lại, cô cứ thế mà đi được à?”
“Không thì sao?” Hoa Sanh quay đầu lại, thản nhiên nhìn vào mặt ông ta.
“Cô cố ý hủy hoại thanh danh của tôi, làm lỡ việc làm ăn của tôi, cô phải mua hết những món đồ này… còn nếu không cô phải bồi thường tiền cho tôi.”
“Ông không biết xấu hổ à?” Xuân Đào tính khí nóng nảy định xông lên lý luận.
Liền bị Hoa Sanh ngăn lại: “Tôi nói đều là sự thật, đồ của ông tôi sẽ không mua, vì trước giờ tôi không bao giờ mua đồ giả.”
Hoa Sanh chưa bao giờ nhìn lầm hàng. Đồng tiền ngũ đế này đến cả là hàng mô phỏng cũng không bì được, hàng giả lừa gạt người như thế bất luận thế nào cô cũng không thể mua.
“Không mua thì không thể đi.” Người bán hàng kia chắn trước mặt bọn họ, muốn ăn vạ.
Xuân Đào tức đến mức muốn ra tay nhưng Hoa Sanh lại không thích gây sự. Cô lấy điện thoại ra giả vờ như bấm số gọi: “Alo, hiệp hội người tiêu dùng phải không, tôi muốn báo cáo…”
Chưa nói thêm câu tiếp theo, người bán hàng kia đã nhanh như chớp bỏ chạy về quầy hàng của mình, cười xòa: “Cô nương, chỉ là hiểu lầm thôi mà. Khà khà. Lúc nãy tôi chỉ đùa với cô thôi.”
Hoa Sanh cười nhạt, tiếp tục đi xem đồ với Xuân Đào và Ngân Hạnh.
“Tiểu thư, sao lúc nãy không để em cho ông ta một trận?” Xuân Đào cảm thấy bứt rứt.
Hoa Sanh chỉ cười: “Người như thế không đáng. Với lại chúng ta lần đầu đến đây, sau này chắc sẽ thường xuyên lui tới nên đừng huênh hoang quá mức, khiêm tốn thì tốt hơn.”
“Tiểu thư nói đúng lắm.” Xuân Đào gật đầu.
“Chị Xuân Đào, chị còn không hiểu tiểu thư nhà mình nữa sao. Từ trước đến nay chị ấy không thích va chạm, loại người như ông ta không cùng đẳng cấp với tiểu thư, coi như rác là được rồi.” Ngân Hạnh rất hiểu tính cách Hoa Sanh.
Chủ tớ ba người họ lại tiếp tục đi dạo.