Anh mỉm cười, cởϊ áσ vest rồi đi lên lầu. Lúc đi qua phòng của Hoa Sanh, cánh cửa đúng lúc cửa chỉ đang khép hờ. Bên trong phát ra tiếng cô đang trò chuyện rất dịu dàng…
“Tiểu Hắc, mấy ngày này em chạy đi đâu vậy? Mấy hôm nay mưa liên tục, em có bị ướt không đó.”
“Meo meo meo.” Con mèo Tiểu Hắc kia dường như hiểu được nên đáp lại vài tiếng.
Hoa Sanh mỉm cười tiếp tục nói: “Có phải em cũng nhớ núi Chung Thúy rồi không? Nhưng chúng ta không thể ở đó nữa, bây giờ chị đã kết hôn nên phải ở trong thành phố. Còn bà nội nữa, sức khỏe của bà không tốt, ở lại đây sẽ tốt hơn, đến bệnh viện cũng sẽ thuận tiện hơn. Đợi khi nào rảnh, thời tiết tốt hơn, chị sẽ đưa em về thăm núi Chung Thúy, có được không?”
“Meo meo.”
Cứ như vậy, Giang Lưu ở trước cửa nghe tận ba phút.
Hoa Sanh nói chuyện khoảng năm phút thì Xuân Đào mang trái cây lên, nhìn thấy Giang Lưu bèn hỏi: “Thiếu gia, cậu ở ngoài này làm gì vậy, sao không vào đi?”
Giang Lưu có chút ngượng ngùng… Đẩy cửa đi vào, Xuân Đào đi theo phía sau.
Nghe thấy những lời vừa rồi Hoa Sanh cảm thấy hơi khó chịu, lạnh lùng nhìn anh: "Đường đường là người thừa kế của Giang gia, không ngờ lại thích nghe trộm, đây là bệnh gì vậy?"
Xuân Đào khẽ cười, cô cũng biết tính tiểu thư nhà mình, nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng nhưng thực ra nói chuyện rất khó nghe và cũng là kiểu người khó hòa đồng.
Giang Lưu ngược lại vẫn rất thản nhiên, anh ngồi xuống ghế sofa.
“Cũng đâu phải là nghe lén chuyện của người khác, chuyện của vợ mình mà tôi cũng không thể nghe sao?”
“Ai là vợ của anh?” Hoa Sanh đỏ mặt.
“Giấy kết hôn cũng có rồi, cô còn phủ nhận à?”
“Tôi đã nói đó chỉ là…” Cô định nói đó chỉ kết hôn giả nhưng thấy Xuân Đào vẫn còn ở trong phòng nên đành im lặng.
Xuân Đào để hoa quả lên bàn trà.
“Tiểu thư, thiếu gia, mời hai người dùng.”
“Ừ.” Hoa Sanh gật đầu, Xuân Đào liền đi ra..
Hoa Sanh không có tâm trạng ăn hoa quả, cô nhìn Giang Lưu: “Tôi nghĩ có một số chuyện phải nói rõ với anh.”
“Nói đi.” Giang Lưu thản nhiên.
Hoa Sanh ngồi trên giường, đặt Tiểu Hắc xuống. Tiểu Hắc kêu meo meo rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô.
“Giang thiếu.”
“Khách sáo quá rồi, cô nên gọi là ông xã mới đúng.”
“Ở đây không có người ngoài, tôi cũng không nhất thiết phải giả vờ. Giang thiếu, anh phải biết rõ một điều giữa chúng ta… chỉ là quan hệ hợp tác.”
“Chính xác.” Giang Lưu gật đầu đồng ý.
“Nên hai ta không phải là vợ chồng thật sự mà chỉ là kết hôn giả, anh hiểu không?”
Hôn nhân hợp tác bây giờ rất nhiều, phần lớn là với những người đồng tính. Rất nhiều người đồng tính vì giấu gia đình xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình nên sẽ tìm một người khác giới để kết hôn, nhưng sau khi cưới thì không ở cùng phòng cũng không tiếp xúc thân thể. Hình thức hôn nhân đó gọi là Hôn Nhân Hợp Tác.
Giang Lưu gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Nếu đã là giả thì anh đừng nghiêm túc quá. Dù sao chúng ta cũng chỉ là tạm thời. Anh có thể giúp nhà tôi giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt, tôi rất cảm kích nên mới đồng ý làm vợ hờ để giúp anh ngăn chặn những lời đàm tiếu ngoài kia. Nhưng mà anh cũng phải tự trọng một chút, ví dụ như vừa rồi, không tính chuyện nghe lén, anh còn tự tiện vào phòng tôi, anh không cảm thấy như vậy rất không lịch sự sao? Giang tiên sinh?”
Hoa Sanh một hơi nói hết một đống đạo lý, tâm tình có chút kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.
Khiến cho Giang Lưu không nhịn được định nhéo một cái nhưng nghĩ lại thời điểm lúc này rất không thích hợp, giờ mà còn chạm vào cô nữa không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Cho nên Giang Lưu chỉ gật đầu, đưa tay gãi tai.
“Giang tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ, chúng ta trừ quan hệ vợ chồng trên pháp luật, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ gì khác. Chúng ta độc lập về tài chính, tôi cũng sẽ không lấy một đồng tiền nào của anh. Thập Lý Xuân Phong là tài sản của tôi. Xuân Đào và Ngân Hạnh cũng là tôi trả lương cho họ.”
“Có nghĩa là em sẽ bao ăn bao ở tôi đúng không?” Giang Lưu buồn cười nhìn cô.
“Lẽ nào không phải sao?” Hoa Sanh tức giận hỏi ngược lại.
“Đúng đúng, chính là đạo lý này.”
“Cho nên anh đừng có quá đáng, ít nhất hãy tôn trọng sự riêng tư của tôi.”
“Ví dụ như?” Giang Lưu nhíu mày.
“Ví dụ như đừng có tùy tiện động vào đồ của tôi, muốn vào phòng tôi thì phải gõ cửa. Ngoại trừ trường hợp phải xã giao bên ngoài thì không được động chạm cơ thể… Mấy lời đùa giỡn tốt nhất cũng đừng.”
“Chuyện này… hơi làm khó người khác đấy. Tôi cũng là thanh niên đã hơn hai mươi tuổi, vợ… lại xinh đẹp như hoa thế này. Cô nghĩ tôi là Liễu Hạ Huệ à, mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm không loạn ư?”
“Anh…Lưu manh.” Hoa Sanh cho rằng thái độ hiện giờ của anh là đang bỡn cợt cô .
“Được rồi, không giỡn nữa. Cô yên tâm, tôi hiểu rõ ý cô và cũng sẽ tôn trọng.”
Nói xong, Giang Lưu đứng dậy, đến bên giường Hoa Sanh.