Editor: Helen
--------------
Hiện tại làm sao bây giờ? Bởi vì Nghiêm Chính Hạo là kẻ đứng sau màn, thì đẩy người ta là tốt sao, cho nên quá trình có thể làm như không biết? Văn Tĩnh thở dài một tiếng, thật hao tổn tâm trí.
“Cô đi về trước ngủ đi, tôi ở lại bồi cô ấy. Chờ đến ngày mai cảnh sát tới, tất cả liền kết thúc.” Lộ Dương nói với Văn Tĩnh.
Văn Tĩnh nháy mắt đã hiểu, Lộ Dương muốn một mình canh Trịnh Hoành Hà, phòng ngừa lại xảy ra sai lầm.
“Mọi người ở bên cạnh nhau đi, đêm nay đừng ngủ.” Văn Tĩnh đề nghị nói. Đã đói bụng đến lợi hại, nhưng vẫn có thể kiên trì một đêm. Từ góc độ an toàn suy xét, cô không yên tâm để Lộ Dương ở cùng Trịnh Hoành Hà.
“A Dương, em rất sợ hãi.” Trịnh Hoành Hà đáng thương hề hề mà nhìn Lộ Dương, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ta bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận. Văn Tĩnh là lúc sau mới chạy tới, cũng không có tận mắt nhìn thấy cô ta cùng Nghiêm Chính Hạo xô đẩy, lúc ấy người duy nhất người chứng kiến chỉ có Lộ Dương. Bởi vậy, lời nói của Lộ Dương đối với cô ta là vô cùng quan trọng. Vì thế, cô ta nhanh chóng sửa lại xưng hô với Lộ Dương, hy vọng Lộ Dương niệm tình xưa giúp cô ta một lần.
Lộ Dương đi đến bên cạnh Trịnh Hoành Hà ời, còn chưa kịp nói chuyện, Trịnh Hoành Hà đã lảo đảo ngã sang bên cạnh, thuận thế ôm lấy chân anh ta, ô ô khóc thê thảm.
Trong lòng Văn Tĩnh tức giận, hận không thể tiến lên tách hai người ra. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô không tin Lộ Dương sẽ vứt bỏ cô, lựa chọn Trịnh Hoành Hà. Ở trong suy nghĩ của cô, không cần cô tiến lên, Lộ Dương liền sẽ xử lý tốt sự tình.
Ai ngờ, Lộ Dương vỗ vỗ Trịnh Hoành Hà, thở dài, đối Văn Tĩnh nói, “Cảm xúc của cô ấy không ổn định, tôi khuyên nàng, cô đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Văn Tĩnh môi trắng bệch, miệng giật giật, lại không phát ra tiếng. Rõ ràng là ban đêm mùa hè oi bức, cô lại cảm thấy cả người lạnh lẽo. Nếu Lộ Dương chỉ vì chăm sóc Trịnh Hoành Hà, vì sao không đồng ý đề nghị ba người cùng nhau thức đến sáng? Chẳng lẽ anh ta thật sự đau lòng Trịnh Hoành Hà, tính toán cùng cô ta làm lành?
Trịnh Hoành Hà giành trước một bước mở miệng, cầu xin nói, “Đừng để em ở lại một người. Đêm nay, em có thể ngủ cùng chỗ với anh được không?”
Lộ Dương nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, “Được thôi.”
Sau đó xoay người nói với Văn Tĩnh, “Trên mặt đất có đồ ăn vặt, cô đói có thể mở ra ăn. Tôi đêm cô ấy về phòng trước, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
Văn Tĩnh một trận đau lòng. Bạn gái cũ trở lại bên cạnh anh, cho nên cô là lốp xe dự phòng có thể cút đi?
“Hai người ở bên nhau, tôi không yên tâm.” Văn Tĩnh quật cường mà nâng lên cằm, cố chấp mà nói, “Hiện tại cô ấy là đối tượng nghi ngờ là hung thủ gϊếŧ nguồ.” Mặc kệ thế nào, cô hy vọng Lộ Dương có thể đồng ý theo ý cô.
“Tôi có vài lời muốn nói với cô ấy.” Đáng tiếc, Lộ Dương lời nói khẩn thiết, nói ra, “Để chúng tôi ở riêng một thời gian được không?”
Yên tĩnh giống như đã chết. Văn Tĩnh có chút hoảng hốt, nghĩ thầm, cô bị vứt bỏ không chút lưu tình.
Thật lâu sau, cô chậm rãi nhấc bước chân, nhường ra vị trí cửa, thanh âm còn lạnh hơn bằng, “Đi ra ngoài, tôi muốn ăn cơm.” Vì nam nhân bỏ rơi mình mà bị đói, không đáng.
Đi phía trước, Lộ Dương nhìn Văn Tĩnh thật sâu, thấp giọng nói, “Trở về tôi sẽ giải thích cho cô.”
Văn Tĩnh quay đầu đi, không nói một lời. Cô nghĩ trai đơn gái chiếc, còn là người yêu cũ, hai người ở cùng phòng qua đêm, anh còn muốn giải thích cái gì? Cô một câu cũng không muốn nghe. Cô chỉ biết, lúc lựa chọn, Lộ Dương đã chọn người khác.
Lộ Dương không hề nhiều lời, đỡ Trịnh Hoành Hà rời đi.
Hai người đi rồi, Văn Tĩnh tùy tay nhặt một gói khoai tây, thô bạo mở ra, sau đó nắm lên một nắm ném vào trong miệng. Cảm giác đói khát dần biến mất, tâm tình lại không thể tốt lên.
Lúc Lộ Dương bị Nghiêm Chính Hạo nhục nhã, cô hao hết tâm tư giúp anh; Lộ Dương bị trộm đồ ăn, chỉ có cô chủ động đem đồ ăn chia cho anh một nửa; tuy rằng trong lúc bị nhốt có hoài nghi, âm thầm đề cao cảnh giác, nhưng cô chưa từng hoài nghi Lộ Dương! Nhưng còn bây giờ thì sao? Biết được lập tức là có thể thoát vây, Lộ Dương lại cùng người khác đi rồi! Phía trước nói cái gì sau khi rời đi hai người bắt đầu yêu nhau, lời này, hiện giờ hẳn là không tính đi……
Càng nghĩ, Văn Tĩnh càng cảm thấy trái tim giống như bị dao đâm, vô cùng đau đớn.
Không biết qua bao lâu, cô đứng lên, từng bước một, thong thả lại kiên định mà hướng đi về một hướng. Sau đó, cô lấy một đồ vật ở trong phòng, lặng lẽ nhét vào túi quần.
“Anh là của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi……” Văn Tĩnh nhẹ giọng nỉ non, giống như ác ma.
**
Bên kia, Lộ Dương đỡ Trịnh Hoành Hà vào nhà, trước đem người đến trên ghế, sau đó xoay người, khóa cửa lại.
Trịnh Hoành Hà đã bình tĩnh rất nhiều. Cô ta có chút áy náy mà nói, “Thực xin lỗi, em biết hai chúng ta ở cùng nhau, A Tĩnh sẽ không vui. Chính là em thật sự rất sợ hãi, rất hy vọng anh có thể ở bên cạnh em trong chốc lát.”
Ai ngờ, Lộ Dương cười ý vị thâm trường, “Tôi cũng không hy vọng cô ấy ở đây. Bởi vì không muốn để cô ấy nghe thấy câu chuyện tiếp theo, càng không muốn phá hư hình tượng của tôi trong mắt của cô ấy.”
A? Trịnh Hoành Hà sửng sốt, cách nói này, không thích hợp a!
“Nói với tôi cô bị Nghiêm Chính Hạo uy h·iếp, không thể không cùng anh ta yêu nhau; quay đầu, lại nói với Nghiêm Chính Hạo nói đã đá tôi, tự nguyện yêu anh ta. Lừa dối cả hai chơi thật tốt.” Lộ Dương tuy rằng vẫn đang cười như cũ, ánh mắt lại rất lạnh, “Tôi lo lắng cô bị tôi liên lụy, mới chịu uy hϊếp của Nghiêm Chính Hạo, cô lại trước sau coi tôi là kẻ ngốc mà chơi đùa, trong miệng chưa từng nói thật. Chuyện của chúng ta, nên hảo hảo tính toán.”
“A Dương, sao em lại lừa anh chứ?!” Trịnh Hoành Hà hai mắt đẫm lệ, vạn phần chân thành tha thiết mà nói, “Nếu không phải trên tay Nghiêm Chính Hạo có nhược điểm của em, lúc trước em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh!”
“Nga, vậy cái cô họi là nhược điểm, rốt cuộc là gì?” Lộ Dương truy hỏi.
“Em……” Trịnh Hoành Hà nghẹn lời. Nếu nói đó là lời hung ác, thì chỉ giống như uy h·iếp quá nhẹ nhàng. Nhưng nói bị chụp khỏa thân, thì lại không dễ nghe a! Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không tìm thấy cái cớ thích hợp.
“Được rồi, đừng cố gắng bịa chuyện nữa.” Lộ Dương quay đầu, không muốn xem diễn nữa, “Tôi biết cô là vì tiền mới yêu Nghiêm Chính Hạo. Vừa muốn có tiền, vừa muốn thanh danh tốt, a.”
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, Trịnh Hoành Hà chỉ cảm thấy chói tai. Cô ta hung hăng, căng da đầu nói, “Em bị ép chụp ảnh bất nhã. Cho nên, em không thể không thuận theo anh ta.”
Lộ Dương nhìn chằm chằm Trịnh Hoành Hà một lúc lâu, sau đó mới nói, “Cô đại khái không biết, lần này tôi đi theo lại đây, thật ra là muốn cùng Nghiêm Chính Hạo nói chuyện. Tôi biết anh ta chán ghét tôi, tôi không sao cả, nhưng tôi không hy vọng anh ta bởi vậy mà giận chó đánh mèo những người khác.”
“Lúc vừa đến biệt thự, cô cùng Văn Tĩnh ở trên lầu cọ xát nửa giờ, vì thế tôi trò chuyện cùng anh ta một lát.”
Trịnh Hoành Hà cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.
“Tôi nói với anh ta phải ra dáng nam nhân, đường đường chính chính mà đánh giá, đừng đem dùng những thủ đoạn dơ bẩn lên người con gái. Anh ta lại hoàn toàn nghe không hiểu, ngược lại cười lạnh nói, tôi lại lợi hại lại như thế nào? Không có tiền, đến bạn gái cũng chạy, đến bên người anh ta chủ động xum xoe.” Lộ Dương bình tĩnh mà tự thuật, “Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra cái mà cô gọi là bị uy hϊếp, là bị tiền uy hϊếp.”
“Anh ta cố ý lừa dối anh.” Trịnh Hoành Hà lộ ra vẻ thương tâm, “Chẳng lẽ anh tình nguyện tin tưởng anh ta, cũng không chịu tin em?”
“Thôi bỏ đi.” Lộ Dương bĩu môi, “Nếu Nghiêm Chính Hạo có chụp được ảnh bất nhã của cô, anh ta tuyệt đối sẽ báo riêng cho tôi biết. Vì kí©h thí©ɧ tôi, nói không chừng còn đem ảnh chụp gửi cho tôi xrm, nhưng anh ta chưa từng làm như vậy. Cô nói, một chút không thể tin sao.”
Trịnh Hoành Hà nghẹn lời. Cô ta đột nhiên nhớ lại, năng lực logic của bạn trai cũ là học bá một thời……
“Em thật sự yêu anh, nhưng em thật sự sợ nghèo!” Mắt thấy giấu không được, Trịnh Hoành Hà đơn giản sửa lại bài cảm tình, “Tư vị nghèo khổ quá khó chịu rồi. Em đã nói với chính mình, tuyệt sẽ không sống như vậy!”
Một bên nói, một bên Trịnh Hoành Hà không cho là đúng, trong lòng nghĩ, sau khi yêu nhau thì phải làm gì? Cái gọi là yêu nhau, còn không phải là quá trình tìm được đối tưởng kết hôn thích hợp nhất sao? Đổi tới mười mấy đối tượng đều quá bình thường. Còn đến mức nói là bị uy hϊếp mới chia tay, cô ta còn không phải sợ Lộ Dương bị tổn thương lòng tự trọng, một lòng nghĩ hảo tụ hảo tán sao? Cô ta một chút cũng không cảm thấy chính mình làm sai.
Kể cả việc xài tiền của Nghiêm Chính Hạo, cùng anh ta yêu đương, lại không ngừng mâu thuẫn với hành vi thân mật, Trịnh Hoành Hà cũng cảm thấy không thành vấn đề —— hai người vốn dĩ chính là diễn trò cho Lộ Dương xem. Mục đích đạt là được, không cần thật sự thân thiết.
Nhưng mà cô ta cần Lộ Dương nóira lời chứng có lợi cho mình, vì thế thể hiện thái độ rất tốt, miệng nhận sai.
“Á?” trong mắt Lộ Dương hiện lên vẻ chán ghét, cực kì không thích những từ phát ra trong miệng Trịnh Hoành Hà.
Trịnh Hoành Hà liều mạng gật đầu.
“Trong miệng nói yêu tôi, lúc tiến vào phòng tôi trọm đồ lại không hề nương tay.” Lộ Dương lắc đầu nói, “Trịnh Hoành Hà, tình yêu của cô quá rẻ mạt. Hoặc là nói, từ đầu tới đuôi, cô chỉ yêu chính bản thân mình.”
Sét đánh giữa trời quang!
Trịnh Hoành Hà vội vàng biện giải, “Không phải em, là Nghiêm Chính Hạo làm. Em tận mắt nhìn thấy anh ta xuống lầu, từ phía dưới ô tô lấy ra một cái bao. Em cảm thấy kỳ quái, cho nên cố ý ngăn anh ta lại. Sau đó mới phát hiện, trong bao đó là đồ ăn của anh. Phỏng chừng ngày đó sau khi trộm đồ xong, anh ta đem đồ ăn vặt đóng gói xong ném xuống lầu, cho nên lúc mọi người lục soát phòng không có phát hiện.”
“Đây là quá trình cô phạm tội? Làm xong chuyện, đem nước bẩn hắt lên Nghiêm Chính Hạo, tâm đủ tàn nhẫn. Khó trách tôi vừa mới phát hiện đồ vật không thấy, cô liền một mực chắc chắn là Nghiêm Chính Hạo làm, thì ra là hạ quyết tâm để anh ta gánh tội thay.” Trịnh Hoành Hà nói, Lộ Dương một chữ đều không tin.
“Em nói thật mà.” Trịnh Hoành Hà trong lòng khẩn trương.
“Biết cô để lộ sơ hở ở đâu không?” Lộ Dương thần sắc nhàn nhạt.
Trịnh Hoàng Hà cắn khẩn môi, không nói lời nào.
“Từ cửa cầu thang đi lên, theo thứ tự là phòng của Nghiêm Chính Hạo, tôi, cô, Văn Tĩnh. Trên tay cầm tang vật, vì sao các ngươi không tiến vào phòng Nghiêm Chính Hạo, mà là đi thêm vài bước, vào phòng của cô? Phải biết rằng, chậm trễ một phút, liền nhiều một phần bị phát hiện, tôi cùng Văn Tĩnh tùy lúc có thể mở cửa đi ra.” Lộ Dương thong thả ung dung mà phân tích nói, “Đáp án chỉ có một cái, kẻ trộm là cô. Sau khi cô đem bao đồ về phòng, Nghiêm Chính Hạo mới đi tới phòng của cô.”
“Mặt khác, lời cô vừa mới nói rất mâu thuẫn. Trước nói Nghiêm Chính Hạo đột nhiên chạy đến phòng cô, sau lại sửa miệng nói cô phát hiện anh ta trộm đồ vật, vì thế đồng ý lén giải quyết, hai người cùng nhau vào nhà. Trước sau rõ ràng không nhất quán. Tôi đoán, sự tình phát sinh quá nhanh, mới đầu ngươi không chuẩn bị tốt phải không? Cho nên câu đầu tiên nói mới là thật.”