Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Thật Điện Ảnh

Chương 8: Biệt thự kinh hồn 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Helen

-------------------------

Ăn xong xiên thịt cuối cùng, Nghiêm Chính Hạo báo cho mọi người, “Vì tránh cho lại lần nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kiến nghị kế tiếp, mọi người quay về phòng mình nghỉ ngơi. Nếu gặp chuyện gì, có thể lớn tiếng kêu mọi người hỗ trợ. Cố gắng kiên trì một ngày.”

Văn Tĩnh thầm chấp nhận. Trong trường hớp biết rõ có ăn trộm, lại không biết ăn trộm là ai, từng người ở trong phòng của mình là biện pháp tốt nhất.

Lộ Dương nói, “Không có tình huống đặc thù, như anh đã nói, tôi không có ý định lại ra khỏi phòng.”

“Tôi cũng vậy.” Trịnh Hoành Hà nghiêm túc nói.

Quyết định xong, bốn người tách ra.

Văn Tĩnh đi thẳng về phòng mình, khóa kỹ cửa sổ, sau đó ngã lên giường chuẩn bị ngủ. Dưới tình huống đồ ăn không đủ, ngủ nhiều mới có thể giảm bớt tiêu hao năng lượng.

**

Nghiêm Chính Hạo trở về phòng sau đó vén tay áo lên, phân cao thấp cùng di động. Nhưng cho đến tận khi màn đêm buông xuống, điện thoại hết pin, anh ta vẫn như cũ không có biện pháp dùng di động gọi điện thoại. Không có biện pháp, anh ta chỉ có thể mang điện thoại di động đi nạp, chính mình buồn bực mà ngã lên giường.

Buổi tối 9 giờ, đến bây giờ cũng không có ai đi tới tìm. Giữa mày Nghiêm Chính Hạo có tối tăm không hòa tan được. Anh ta cảm thấy sau khi đi vào biệt thự, có rất nhiều chuyện cổ quái lộ ra.

Đồ ăn vặt dự trữ trong biệt thự không đủ; lúc muốn rời đi lại có tia sét đánh xuống, cây đại thụ chặn đường; điện thoại vệ tinh không gọi được…… Huống chi biệt thự có bốn người, trong đó có phần tử nguy hiểm đang trốn. Biết rõ không lâu sâu sẽ có người tới đón bọn họ, vẫn dám trộm đồ ăn của Lộ Dương.

Nghiêm Chính Hạo nhịn không được nghĩ, hiện tại chỉ là trộm đồ ăn, vạn nhất người nhà không thể kịp thời phát hiện ra anh ta không trở về, phần tử nguy hiểm kia có thể làm ra hành động quá mức hơn không?

Theo thời gian không ngừng trôi qua, anh ta trơ mắt nhìn kim đồng hồ không ngừng di động. Ngẫu nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại phát hiện bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có dấu hiệu sẽ có người đến cứu.

“Đáng chết!” Nghiêm Chính Hạo thấp giọng mắng, bắt đầu hối hận vì sao lại đến biệt thự chơi. Chẳng những không thể thuận lợi trấn áp Lộ Dương, ngược lại khiến chính mình lầm vào tình cảnh như vây, quả thực là vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Phải biết rằng, anh ta chính là phú nhị đại, còn có cuộc sống rất tốt đang chờ anh ta đi hưởng thụ!

Trong lòng tràn đầy ảo não, anh ta chậm rãi đi vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, suy nghĩ cuối cùng trong lòng anh là, hy vọng ngủ một giấc dậy, có thể thấy gương mặt quen thuộc của người nhà.

**

Ngày thứ ba ở biệt thự.

Sáng sớm, Nghiêm Chính Hạo đang say giấc ngủ. Bỗng nhiên, anh ta giật mình một cái, đột nhiên ngồi dậy. Chuyện đầu tiên sau khi giời giường, chính là nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nhưng mà, bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, không hề có ai.

Người nhà không phát hiện ra anh ta mất tích sao?

Nghiêm Chính Hạo nhíu nhíu mày, trước đi rửa mặt. Chờ thu thập bản thân sạch sẽ, anh ta nhấp môi, xách ghế dựa ngồi vào trong một góc, chuyên chú mà nhìn ra ngoài, trong lòng nhận định người nhà sẽ tới.

Một buổi sáng qua đi, không thấy động tĩnh gì.

Buổi chiều, mặt trời từ ở giữa đã nghiêng về phía tây, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Tận đến lúc trời tối một lần nữa, Nghiêm Chính Hạo không thể không thừa nhận, anh ta đã đoán sai, không có ai lại đây.

Nghiêm Chính Hạo sờ sờ bụng, mày nhăn thành chữ xuyên 川. Lúc trưa, đồ ăn đã ăn hết, người cứu viện lại không tới, kế tiếp phải làm sao? Tìm những người khác thương lượng?

Nghĩ vậy, mặt anh ta lập tức tối sầm. Ngày hôm qua mới thề son sắt nói sẽ có người tới cứu, lúc này lại tìm những người khác nghĩ cách, anh ta không thể mất mặt như vậy được.

Rối rắm thời điểm, một bóng đen xuất hiện trước mặt anh ta.

Nghiêm Chính Hạo hơi hơi nheo lại mắt, đó là…… Anh ta bất động thanh sắc hướng ban công đi ra hai bước, muốn nhìn rõ ràng một chút. Bất quá anh ta cảnh giác rất cao, dù muốn đi tới, vẫn như cũ trốn ở trong góc phòng không dễ phát hiện.

Bóng đen chạy đến ban công trên ô tô đen, cong lưng, từ sau xe lấy ra một cái bao. Bóng đen lộ vẻ vui mừng, nhìn khắp nơi, xác định không có ai thấy, liền nhanh chóng chạy mất.

Nghiêm Chính Hạo trong mắt lộ ra cổ hàn ý, lộ ra tươi cười nghiền ngẫm, “Thì ra là cô ta làm.”

**

Buổi tối 8 giờ, trong bụng Văn Tĩnh đói không chịu được. Cô trở mình, cưỡng bách chính mình tiếp tục ngủ, coi như không nghe thấy bụng đang kêu. Tuy rằng sau khi ăn hết đồ ăn cô đã uống rất nhiều nước, nhưng rốt cuộc nước không no được, chỉ có mau chóng đi vào giấc ngủ, mới không cảm giác được đói khát.

Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn!

Văn Tĩnh cả kinh, nháy mắt thanh tỉnh, rất muốn mắng người. Cô thật vất vả mới khiến bản thân đi vào giấc ngủ, ai lại thiếu đạo đức vứt đồ như vậy, ảnh hưởng giấc ngủ của người khác?

Giây tiếp theo, tiếng thét chói tai vang lên.

“Tiếng của Trịnh Hoành Hà.” Văn Tĩnh nhanh chóng rời giường, vọt tới phòng cách vách.

Cô mới vừa mở ra cửa phòng, phát hiện Lộ Dương đã đứng cửa phòng Trịnh Hoành Hà, vẻ mặt kinh ngạc. Lại nhìn kỹ, Trịnh Hoành Hà đang ngồi liệt trên sàn nhà, tóc dài hỗn độn che khuất nửa mặt, đôi tay che lại mặt, vẻ mặt hỏng mất, “Tôi không phải cố ý…… Tôi thật sự không phải cố ý……”

Nơi xa, cửa sổ sát đất mở rộng. Gió nhẹ thổi qua, bức màn tùy bay, trên mặt đất rơi rụng đồ ăn vặt.

“Làm sao vậy?” Văn Tĩnh không hiểu ra sao. Trịnh Hoành Hà kêu thảm thiết, cô còn cho rằng bị tập kích.

Lộ Dương biểu tình rất là phức tạp, “Vừa rồi Nghiêm Chính Hạo bị cô ta đẩy rơi xuống ban công, ngay trước mặt tôi, đẩy anh ta xuống.”

Văn Tĩnh khϊếp sợ.

Thấy Trịnh Hoành Hà ngồi liệt dưới đất khóc sướt mướt, Văn Tĩnh nhịn không được rống ra tiếng, “Khóc cái rắm a! Còn không nhanh chóng đi xuống xem anh ta thế nào!”

Trịnh Hoành Hà vội vàng lau khô nước mắt. Kết quả lúc đứng lên chân mềm nhũn, lại lần nữa té ngã. Nỗ lực vài lần, đều đứng không vững.

Văn Tĩnh không có tâm tình quản cô ta, nhanh chóng chạy xuống lâu. Đến dưới ban công, dùng di động chiếu sáng liền thấy, Nghiêm Chính Hạo nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên đầu tất cả đều là máu. Miễn cưỡng vẫn nhận ra một khuân mặt trẻ tuổi đẹp trai, chỉ nhưng do mất máu quá nhiều nên hơi nhợt nhạt.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Văn Tĩnh đánh bạo, đem ngón tay tiến đến cần cổ Nghiêm Chính Hạo, phát hiện anh ta thật sự đã không còn hơi thở.

Văn Tĩnh trong lòng trầm xuống, đồ ăn ăn sạch, lại còn tạo ra mạng người, tình huống thực sự nghiêm trọng!

Đồng thời, trong long cô phát lạnh, ẩn ẩn cảm thấy tình huống đã bị thoát khỏi sự khống chế. Đi ngược trở về một đoạn, cô dừng lại bước chân, phát hiện chỉ có một mình cô chạy ra, hai người khác hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Hai người kia hiện tại đang làm gì?! Văn Tĩnh bất an, chạy chậm lên lầu. Chờ trở lại phòng, cô mới thấy hai người còn đứng tại chỗ, vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế trước khi cô xuống lầu.

“Nghiêm Chính Hạo thế nào?” Lộ Dương hỏi.

“Phỏng chừng đầu tiếp đất trước, đã tắt thở không thể cứu.” Văn Tĩnh hít sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

Nghe thấy Văn Tĩnh nói sau, Trịnh Hoành Hà lên tiếng khóc lớn.

Văn Tĩnh khóe miệng trừu trừu, trán đầy hắc tuyến. Trịnh Hoành Hà chân trước đem người đẩy xuống ban công, sau lưng lại khóc rối tinh rối mù, chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác an ủi cô ta?

“Xin lỗi. Vừa rồi tôi thấy cảm xúc cô ấy không ổn định, đứng cũng không thể, cho nên ở lại bồi cô ấy, không cùng cô đi xuống được.” Lộ Dương xin lỗi nói.

Văn Tĩnh nháy mắt đã hiểu. Đọc là “Ở lại bồi cô ta”, kỳ thật là “Ỏw lại giám thị”. Trịnh Hoành Hà mới vừa gϊếŧ người, tuyệt không thể để cô ta đơn độc ở trong phòng. Vạn nhất chạy thì sao!

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Văn Tĩnh khẩu khí không tốt hỏi. Bị đánh thức vốn đã có tính khí lúc giời giường, ai ngờ lại thấy hình ảnh đầy máu như thế này. Lúc này, Văn Tĩnh chính mình cũng không bình tĩnh nổi.

“Tôi là phòng vệ chính đáng! Nghiêm Chính Hạo đột nhiên chạy đến phòng tôi, lôi lôi kéo kéo, lòng tôi sợ hãi, mới muốn đẩy anh ta ra. Ai ngờ dùng sức quá mạnh…… Không, là chính anh ta đứng không vững, mới có thể ngã xuống! Đúng, chính là như vậy không sai!” Trịnh Hoành Hà giống như đã chịu kinh hách, nói chuyện lộn xộn, cả người thoạt nhìn có chút không tỉnh táo.

Văn Tĩnh rất muốn trợn trắng mắt. Thay vì nói Trịnh Hoành Hà đang miêu tả quá gây án, không bằng nói cô ta đang suy nghĩ biện pháp thoát khỏi tội danh. Người này có phải hay không ngốc? Cô ta nói mọi chuyện không liên quan đến cô ta, chẳng lẽ liền thật sự không liên quan chuyện sao? Còn không bằng đem sự tình kể lại hết một lần.

Lộ Dương chậm rãi mở miệng nói, “Tôi đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe thấy bên cạnh có âm thanh cãi nhau, cho nên lại đây nhìn xem. Lúc tôi vừa đến, liền thấy hai người lao vào đánh nhau. Sau đó cô ta đẩy, Nghiêm Chính Hạo ngã xuống, những thứ khác không rõ lắm.”

“Nửa đêm rồi, vì sao Nghiêm Chính Hạo lại ở trong phòng cô? Vì sao hai người đánh nhau?” Vấn đề một cái nối tiếp một cái. Văn Tĩnh dừng một chút, nhắc nhở nói, “nếu cô còn không nói rõ mọi việc, tội danh gϊếŧ người cô trốn không thoát.”

Có lẽ ôn nhu an ủi, Trịnh Hoành Hà có thể càng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Nhưng lúc này trong lòng Văn Tĩnh rất bực bội, thật sự không có tâm tình ôn tồn an ủi người khác, đặc biệt người nọ là thủ phạm gϊếŧ người.

Trịnh Hoành Hà lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Là Nghiêm Chính Hạo trộm lấy đồ ăn của Lộ Dương. Anh ta đem đồ vật giấu ở ô tô phía dưới, lúc lén lút mang về phòng bị tôi nhìn thấy. Tôi vốn định đem việc này nói cho mọi người, lại bị anh ta phát hiện hành tung. Anh ta nói muốn cùng tôi nói chuyện, tôi đồng ý. Nhưng vừa vào phòng, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, nói trên tay có nhược điểm của tôi, nếu tôi không biết điều, anh ta sẽ đem sự tình nháo lướn, hai người cùng chết.”

“Tôi, tôi nói có thể giúp anh ta bảo mật, nhưng anh ta phải đưa lại nhược điểm cho tôi.” Trịnh Hoành Hà cúi đầu, tựa hồ có chút chột dạ, có chút áy náy, “Anh ta không chịu, hai người cãi nhau. Anh ta động thủ trước, tôi mới đẩy anh ta ra. Sau đó, mọi ngươi liền tới đây…… Đồ ăn vặt rơi rụng trên mặt đất chính là đồ bị trộm. Hai người tranh nhau, đồ vật rơi vãi trên mặt đất.”

“Nghiêm Chính Hạo là ăn trộm?” Văn Tĩnh nhíu mày thật sâu.

Lộ Dương cúi đầu không nói.

“Các cậu giúp tôi làm chứng được không? Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng a, không có suy nghĩ muốn hại người!” Trịnh Hoành Hà hướng ánh mắt trông mong về phía hai người, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Nếu là Nghiêm Chính Hạo động tay động chân……” Văn Tĩnh trầm tư một lát, đột nhiên đi đến trên ban công, nhặt lên điện thoại vệ tinh thao tác vài cái. Không bao lâu, điện thoại gọi thông.

Không ai tới cứu bọn họ, quả thật là do Nghiêm Chính Hạo giở trò quỷ! Di động vệ tinh rõ ràng có thể gọi điện, anh ta lại luôn nói gọi không được.

Văn Tĩnh mím môi, nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng, báo án với cảnh sát. Rất nhanh, cảnh sát hứa hẹn, nhân lực buổi tối không đủ, hơn nữa đường núi gập ghềnh, không có phương tiện để đi đêm, sáng mai sẽ phái người tới cứu viện.

Trò chuyện kết thúc, Văn Tĩnh tuyên bố, “Ngày mai cảnh sát sẽ tới cứu chúng ta.” Không có gọi cho Nghiêm gia, là bởi vì Nghiêm Chính Hạo đã chết, cô không muốn cãi cọ cùng người Nghiêm gia. Để cảnh sát tiếp nhận, ở trong mắt cô là nhất phương thức xử lý thích hợp nhất.

Trịnh Hoành Hà một bộ ngu ngốc. Bỗng nhiên, cô ta la lên một tiếng, “Tất cả đều là âm mưu của Nghiêm Chính Hạo! Ít nhiều tôi đẩy anh ta, mọi người mới có thể an toàn!”

Văn Tĩnh, “……”
« Chương TrướcChương Tiếp »