Chương 7: Biệt thự kinh hồn 6

Editor: Helen

--------------------------

Bốn người lần lượt đem đồ ăn về phòng cất giữ, một lần nữa tụ tập tại tầng một, bắt đầu trầm mặc mà nướng đồ ăn.

Văn Tĩnh thật sự không chịu nổi bầu không khí nặng nề, nói, “Tôi đi toilet.” Sau đó vội vàng rời đi.

Ở toilet một lúc, nếu vẫn không xuất hiện nói không chừng những người khác sẽ cho rằng cô mất tích, Văn Tĩnh mới chậm rì rì trở về. Kết quả vừa đến phòng khách, chỉ còn lại một mình Lộ Dương. Văn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, cả người thả lỏng. Trong ba người còn lại cô cảm thấy Lộ Dương là đáng tin cậy nhất.

“Hai người còn lại đâu?” Văn Tĩnh tùy ý nói.

“Trịnh Hoành Hà về phòng trang điểm lại, Nghiêm Chính Hạo nói khát nước, đi lấy nước uống.” Lộ Dương cười cười, thuận tiện lật xiên nướng trên tay.

“Bọn họ chỉ để lại một mình anh ở đây, thế mà lại yên tâm, không sợ anh ăn vụng hết xiên nướng sai?” Văn Tĩnh nói giỡn.

Lộ Dương nghiêm túc nói, “Sau khi ăn xong, tôi liền trở thành cái gai trong mắt mọi người, không đáng.”

Văn Tĩnh cảm thấy thật 囧. Chẳng lẽ không phải nên là lương tri không cho phép anh ta làm ra hành vi ăn vụng sao? Sao lại thành lo lắng hậu quả ăn vụng quá nghiêm trọng, cho nên không muốn mạo hiểm……

Trong khi hai người nói chuyện, Trịnh Hoành Hà từng bước một đi xuống cầu thang.

Văn Tĩnh hướng cô ta vẫy tay, cười trêu ghẹo, “Tình huống hiện tại, cậu còn có tâm tư trang điểm sao?”

Trịnh Hoành Hà bĩu môi, tức giận nói, “Hiện tại trừ bỏ trang điểm bản thân xinh đẹp một chút, còn có thể làm gì? Trang điểm một chút, thời gian cũng có thể qua nhanh một chút.”

Lúc này, Lộ Dương đứng lên, “Hai người các cô tiếp tục nướng, tôi về phòng lấy bình nước. Chờ lát nữa là có thể ăn.”

Văn Tĩnh ra dấu “OK”.

Ai ngờ một lát sau, Lộ Dương xuất hiện ở trước mặt Văn Tĩnh, sắc mặt cực kì khó coi, “Đồ ăn và nước uống trong phòng tôi không thấy đâu.”

Trịnh Hoành Hà “Cọ” một chút đứng lên, liên thanh hỏi, “Sao lại không có? Mất từ khi nào?”

“Không biết.” Lộ Dương mím môi, “Sau khi đặt đồ ăn lấy được vào phòng, tôi vẫn luôn ở lại phòng khách. Mới vừa trở về phòng lại phát hiện, đồ vật biến mất.”

Sắc mặt Văn Tĩnh ngưng trọng, cây ngã xuống có thể là thiên tai, nhưng đồ ăn không thấy chắc chắn là người làm! Vấn đề là, ai làm?

“Nghiêm Chính Hạo đâu?” Trịnh Hoành Hà đột nhiên hỏi. Cô ta so Nghiêm Chính Hạo về phòng trước, bởi vậy cũng không biết bạn trai danh nghĩa đi nơi nào.

“Nói là về phòng lấy nước……” Văn Tĩnh đang nói đột nhiên im bặt, nháy mắt hiểu ý của Trịnh Hoành Hà—— cô ta hoài nghi là Nghiêm Chính Hạo trộm mất.

“Lấy bình nước khoáng sẽ một đi không trở lại?” Trịnh Hoành Hà cảm thấy buồn cười, “Không phải là nhân lúc này giấu đồ vật của người khác đi sao!” Ví dụ như trộm đồ ăn.

Văn Tĩnh không hé răng. Sâu trong nội tâm cô cũng cảm thấy, hiềm nghi của Nghiêm Chính Hạo rất lớn. Anh ta không vừa mắt Lộ Dương không đã lâu, mượn cơ hội chỉnh Lộ Dương cũng có khi. Hơn nữa Nghiêm Chính Hạo cảm thấy, ngày mai khẳng định có người tới cứu bọn họ. Kể cả hôm nay có trộm đồ ăn, thì Lộ Dương cũng chỉ đói một ngày.

Nghĩ nghĩ, Văn Tĩnh lại cảm thấy không thích hợp, “Chính là, làm sao để ăn trộm vào được phòng? Nghiêm Chính Hạo đã từng nói, cửa phòng chỉ có một cái chìa khóa, đều ở trên tay chúng ta.”

“Đúng là anh ta từng nói như vậy. Nhưng nếu ăn trộm là anh ta, anh ta đương nhiên sẽ không nói thật.” Trịnh Hoành Hà tựa hồ đã nhận định, ăn trộm là Nghiêm Chính Hạo.

Văn Tĩnh không tin. Lúc anh ta nói, bọn họ vừa mới tiến vào biệt thự. Nghiêm Chính Hạo sao có thể dự đoán được cây sẽ bị sét đánh, sẽ chắn ngang đường về, dẫn tới bọn họ bị nhốt lại? Cửa phòng chỉ có cái chìa khóa, câu này có khả năng nói thật rất cao.

“Đúng rồi, cậu quên sao, thông qua ban công cũng có thể đi vào những phòng cạnh nhau!” Trịnh Hoành Hà nâng chán, nghĩ tới khả năng mới, “Chúng ta hai nữ sinh không dám vượt qua, Lộ Dương là người ở tại phòng đó, không có khả năng làm. Trừ bỏ Nghiêm Chính Hạo làm, còn có thể là ai!”

Văn Tĩnh một đầu hắc tuyến, “Cửa sổ sát đất có thể đóng lại nha. Nếu khóa lại, người ngoài không vào được, trừ phi đánh vỡ cửa kính.” Ví dụ như cô, trong phòng không có ai, nhất định sẽ đóng lại cửa sổ sát đất mới yên tâm rời đi.

“Ăn trộm có khả năng là đi vào từ ban công. Tôi muốn thông gió, nên không đóng cửa sổ sát đất.” Lộ Dương đúng lúc mở miệng. Anh ta không dự đoán được đồ ăn mới vừa lấy được tới tay liền có người trộm mất, rõ ràng chưa tới lúc xé rách mặt. Hôm nay trộm đồ, ngày mai có người tới cứu bọn họ, không sợ mất thanh danh sao?

Trịnh Hoành Hà giống như có hết bằng chứng, quyết đoán ngầm kết luận, “Cậu nghĩ sao, còn tớ cảm thấy là do Nghiêm Chính Hạo làm.”

“Mặc kệ nhwuu thế nào, trước tiên tìm được người để hỏi một chút tình huống đã.” Lộ Dương nói. Không có chứng cứ, anh không đưa ra suy đoán lung tung.

Vì thế ba người cùng nhau đi đến phòng của Nghiêm Chính Hạo, Lộ Dương tiến lên một bước gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra. Nghiêm Chính Hạo xuất hiện, không kiên nhẫn mà nói, “Ba người đứng trước cửa tôi làm gì? Có chuyện gì?”

“Anh nói trở về phòng lấy bình nước, lại mãi không thấy xuống lầu, chúng tôi lại đây nhìn xem.” Lộ Dương không hề đề cập tới đồ ăn bị trộm.

Sắc mặt Nghiêm Chính Hạo thoáng hòa hoãn. Nói như thế nào thì ba người cũng là lo lắng anh ta xảy ra chuyện. “Tôi đang nghiên cứu di động. Trước kia lúc không có tín hiệu, tôi đã từng dùng nó gọi điện thoại, rõ ràng có thể. Cũng không hiểu được lần này sao lại thế, tôi thử nửa ngày, vẫn là không gọi được.”

“Anh vẫn luôn ở trong phòng sao?” Trịnh Hoành Hà hồ nghi nói.

“Đúng vậy, vẫn luôn kiểm tra di động. Tuy rằng tôi cảm thấy người trong nhà khẳng định sẽ phát hiện không thấy tôi, nhưng nếu có thể liên hệ được, sẽ càng tốt.”

Trịnh Hoành Hà nhìn chằm chằm Nghiêm Chính Hạo không rời, tựa hồ muốn từ mặt người ta tìm ra dấu vết nói dối.

“Nhìn tôi làm gì?” Nghiêm Chính Hạo bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, khẩu khí rất kém, “Xiên thịt đều nướng xong rồi chứ? Trước tiên xuống ăn cơm, nghỉ một lát lại tiếp tục nghiên cứu.”

Văn Tĩnh nghĩ, tuy rằng là bộ dáng đại da, nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu nói dối.

Cô cố ý nói, “Lộ Dương mới vừa trở về phòng, phát hiện đồ ăn đã biến mất.” Một bên nói, một bên cô quan sát biểu tình của Nghiêm Chính Hạo.

“Biệt thự có trộm sao?” Nghiêm Chính Hạo theo bản năng nói. Chờ qua đi, mới hiểu ý nghĩa của việc ba người đứng trước cửa phòng anh ta, sắc mặt anh ta xanh mét, “Không phải tôi làm, tôi vẫn luôn ở trong phòng.”

“Ai có thể chứng minh?” Trịnh Hoành Hà khẩu khí ngang ngược, giống như đã coi Nghiêm Chính Hạo là trộm.

Nghiêm Chính Hạo nghẹn lời. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta liền cười nhạo nói, “Có điều kiện gây án, không phải chỉ có một mình tôi?”

Anh ta nhìn về phía Trịnh Hoành Hà, “Không phải trước khi tôi trở về phòng cô đã rời đi trước sao? Nói là muốn trang điểm lại, ai biết có thật không, cũng có thể bớt thời giờ đi làm việc khác.”

Tiếp theo, Anh ta chuyển hướng sang Văn Tĩnh, “Cô đi toilet thật lâu, hoàn toàn có thể lặng lẽ đi ra bên ngoài. Nếu thân thủ đủ tốt, hướng về phía trước nhảy lên đủ cao, nắm lấy lan can ban công, là có thể thần không biết quỷ không hay mà vào phòng. Lúc trước tôi dừng xe ở dưới ban công, vừa lúc có thể làm bàn đạp. Xong việc cô chỉ cần lau đi dấu chân ở đầu xe là được.”

Cuối cùng, anh ta mắt lạnh nhìn Lộ Dương, “Tuy rằng khả năng rất thấp, nhưng cũng không thể không suy xét. Có thể nào anh cố ý đem đồ ăn giấu đi, lại nói cho mọi người rằng đồ vật bị trộm. Trước đó xem nơi giấu thật tốt, sau khi trở về phòng lập tức đem đồ vật giấu đi, chỉ cần thời gian vài phút liền có thể diễn hoàn hảo.”

Văn Tĩnh nghĩ thầm, chiếu theo cách nói của Nghiêm Chính Hạo, tất cả mọi người đều có khả năng gây án. Sớm biết rằng đi toilet để thanh tĩnh sẽ bị trở thành người bị tình nghi, cô sẽ ở lại trong phòng khách.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

“Kỳ thật, có một biện pháp rất đơn giản lại thực dụng có thể tìm được ăn trộm.” Nghiêm Chính Hạo thong thả ung dung mà nói, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Lục xoát từng phòng chẳng phải sẽ biết sao? Tôi có hiềm nghi lớn nhất, có thể lục xoát phòng tôi đầu tiên. Các người cứ việc kiểm tra, tôi chỉ đứng bên cạnh chờ kết quả.”

“Anh cũng đã nói như vậy thì đồ vật còn có thể ở trong phòng sao?” Trịnh Hoành Hà nhỏ giọng nói thầm một câu.

Gân xanh Nghiêm Chính Hạo nổi lên, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động trong lòng, hít sâu một hơi mới nói, “Mặc kệ các cô có tin hay không, tôi đều phải nói, biệt thự không có nơi nào có thể giữu đồ vật. Nếu có người trộm đồ ăn của Lộ Dương, khả năng lớn nhất chính là giấu ở trong phòng chính mình.”

“Vậy lục soát toàn bộ một lần đi.” Văn Tĩnh không sao cả nói.

Lộ Dương, Trịnh Hoành Hà đồng ý.

Kết quả lục soát phòng bốn người xong, hết sức bình thường, không hề có khác thường.

Nghiêm Chính Hạo bất đắc dĩ, “Tôi không biết là ai làm, tìm không ra. Nhưng các cô cũng không thể bởi vì tìm không ra hung thủ liền nói là tôi làm, ai cũng không có chứng cứ.”

Lộ Dương cúi đầu không nói.

Văn Tĩnh chớp chớp mắt, thương lượng nói, “Lộ Dương không có thức ăn và nước uống, nếu không chúng ta chia cho anh ta một chút đi?”

Sắc mặt Nghiêm Chính Hạo lập tức chuyển lạnh, “Là anh ta chủ động đề nghị đem đồ ăn chia thành bốn phân, từng người bảo quản đồ ăn của mình. Hiện tại anh ta đánh mất phần của mình, trách ai được? Không ăn không uống? Chính mình tự nghĩ cách đi, tôi không giúp được anh ta.”

“Không có việc gì nữa phải không?” Nghiêm Chính Hạo nhìn quanh bốn phía, không ai trả lời, vì thế anh ta nói tiếp, “Không có việc gì liền đi ăn cơm thôi.” Nói xong, nhấc chân đi về tầng 1.

Trịnh Hoành Hà do dự một lúc, cuối cùng lựa chọn đuổi theo Nghiêm Chính Hạo. Cô ta không muốn trực tiếp cự tuyệt để đắc tội với người khác, vì thế né tránh mà không nói. Nhưng kỳ thật, lập trường đã rõ.

Văn Tĩnh không tốt bụng đến mức cho rằng hai người khác sẽ đồng ý đề nghị của cô, cô chỉ là ôm tâm thái thử một lần. Thấy hai người khác không chút do dự rời khỏi, cô không nhịn được thở dài một hơi.

Biểu tình của Lộ Dương thay đổi, ánh mắt càng thêm ngăm đen, quanh thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Ý niệm tà ác ở trong đầu thong thả dâng lên, một khi xuất hiện, rốt cuộc không thể biến mất.

“Haiz, cái này anh cầm đi.”

Âm thanh nói chuyện khiên Lộ Dương bừng tỉnh từ trong suy nghĩ. Chờ anh ngẩng đầu mới phát hiện, Văn Tĩnh đưa cho anh ta đồ ăn. Có chocolate, có chân giò hun khói. Từ số lượng xem ra, ước chừng là một nửa đồ ăn của Văn Tĩnh.

“Cô……” Tâm tình tối tăm như băng tuyết tan rã, rất nhanh biến mất không thấy. Biểu tình của Lộ Dương lại phá lệ phức tạp, càng thêm cảm thấy đồ ăn trên tay nặng trĩu.

Văn Tĩnh sờ sờ bụng chính mình, trấn định mà nói, “Không sao cả, ăn ít có thể giảm béo, dù sao ngày mai liền có người tới đón chúng ta.”

Lộ Dương rũ xuống mi mắt, lông mi thật dài run lên.

Thật lâu sau, anh nói, “Sau khi rời khỏi đây, chúng ta hẹn hò đi.” Hoạn nạn thấy chân tình, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều sẽ ở bên cạnh anh, người con gái như vậy anh không muốn bỏ lỡ.

“Được thôi được thôi.” Văn Tĩnh vừa mừng vừa sợ, gấp không chờ nổi mà đáp ứng, một chút đều không rụt rè. Cô chính là yêu thầm Lộ Dương từ rất lâu, cuối cùng cũng có một ngày không phải là tình đơn phương nữa!