Chương 5: Biệt thự kinh hồn 4

Editor: Helen

-----------------

Ngày hôm sau ở biệt thự.

Sáng sớm, Văn Tĩnh rón ra rón rén đi đến phòng mạt chược. Thấy trên bàn đã trống không , cô giật mình, theo bản năng nói, “Sao có thể?”

“Sớm a.” Phía sau truyền đến âm thanh nam nhân trong trẻo.

Vào lúc này, thế mà có người đã tỉnh rồi? Văn Tĩnh chậm rãi xoay người.

“Vừa mới qua 5 giờ sáng thôi, cô dậy thật sớm.” Lộ Dương tay cầm chén trà đứng ở cửa, không để ý mà nói.

“Nghĩ đến ngày hôm qua đem tiền thắng được thua sạch, tôi liền đau lòng ngủ không yên.” Văn Tĩnh nói có vẻ cực kỳ trầm trọng.

Lộ Dương bật cười. Nhìn qua biểu cảm, thật sự không đoán được người này tối hôm qua lúc chơi mạt chược đã trộm giúp đỡ anh ta. Nhưng mà…… Nếu không phải muốn nhân lúc mọi người vẫn còn ngủ để trộm hủy diệt chứng cứ, cô ấy sao phải dậy sớm như vậy, lại chạy đến phòng mạt chược?

“Vậy cô cũng thật xui xẻo. Vòng nhất vòng thần may mắn như bám vào cô, gắp Thần gϊếŧ Thần, gặp Phật gϊếŧ Phật. Vòng thứ hai lại biến thành cô gái thiếu may mắn, chẳng những liên tiếp nã pháo cho tôi, còn nã pháo cho hai người khác. Trong một vòng, hai người chúng ta đều có bài giống nhau, nhưng cô lại không hồ.” Lộ Dương cười như không cười.

“Ai nói sai đâu.” Văn Tĩnh vô cùng đau đớn, “Trước thua sau đó thắng gọi là nghịch tập, trước thắng sau thua thì gọi là bị đánh về nguyên hình, nghe thôi đã thấy rất thảm.”

“Thật ra mặc kệ là đánh bài hay là chơi mạt chược, đều là vấn đề toán học, cũng không phải thuần túy là dựa vào vận khí.” Lộ Dương bỗng nhiên nói.

Văn Tĩnh trong lòng hoảng hốt, mặt lại tỏ vẻ vô tội, “Thế giới của học bá, chúng thường như tôi không hiểu.”

“Vừa phải nã pháo cho Trịnh Hoành Hà, tránh cho cô ta thua xong bị loại trừ; vừa phải nã pháo cho tôi, đem tiền kiếm được đưa cho tôi; còn phải nã pháo cho Nghiêm Chính Hạo, phòng ngừa anh ta sinh ra nghi ngờ, vất vả cho cô rồi.” Lộ Dương ôn hòa mà cười cười, “Ngày hôm qua lúc trò chơi kết thúc, những ngươì khác đều trực tiếp đi ngủ. Tôi nhàn rỗi nhàm chán, liền nhặt bàn mạt trược lên.”

Bại lộ.

Văn Tĩnh nhấp môi, không nói lời nào. Cô không muốn tổn thương long tự trọng của Lộ Dương, lại không có cách nào cứ trơ mắt nhìn Lộ Dương bị người khác bắt nạt, cho nên ngầm động tay động chân. Hiện giờ bị đương sự phát hiện, nói thật, có chút không biết phải làm sao. Nhỡ đâu Lộ Dương không thích cô xen vào việc của người khác thì làm sao bây giờ?

Trong nháy mắt, Văn Tĩnh đang nghiêm túc suy xét bản thân có nên chết cũng không thừa nhận không. Tuy rằng hôm qua lúc kết thúc ván mạt chược cô đã bị Trịnh Hoành Hà kéo đi, nhưng mà cô chắc chắn, sau khi nã pháo cô đã đảo lộn bài với nhau rồi. Cho dù có người phát hiện ra gì đó, nhiều nhất chỉ là nghi ngờ, chắc chắn không lấy ra được chứng cứ.

“Làm việc tốt không để lại tên, tên của cô là khăn quàng đỏ sao?” Lộ Dương vừa tức giận vừa buồn cười, còn có thêm vài phần bất đắc dĩ, “Tôi không yếu ớt như cô tưởng tượng đâu.”

Văn Tĩnh sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm, “Những cũng không thể không làm gì cả, nhìn anh ta kiêu ngạo đi.” Tuy rằng không nói rõ là ai, nhưng trong lòng hai người ở đây đều rõ ràng, người này trừ Nghiêm Chính Hạo ra, không có khả năng khác.

“Mặc kệ thế nào, nhận sự giúp đỡ của cô, hẳn là nên nói cảm ơn.” Biểu tình của Lộ Dương nghiêm túc lên, nghiêm túc mà nói, “Cảm ơn.”

Bị nghiêm trang mà cảm tạ, Văn Tĩnh cảm thấy cả người không được tự nhiên, vì thế tùy tiện tìm lý do, “Tôi đi ăn sáng.” Sau đó nhanh chóng rời đi.

Lộ Dương khẽ cười một tiếng, con ngươi lộ ra một tia ấm áp.

**

Văn Tĩnh nhanh chóng đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn lướt qua, cảm giác thực cạn lời. Ngày hôm qua Lộ Dương nói xiên nướng chuẩn rất đầy đủ, lời này không giả, nhưng vấn đề là, hình như Nghiêm gia chỉ chuẩn bị xiên nướng.

Cô nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ sáng tinh mơ liền bắt đầu nướng BBQ sao?

“Đừng tìm, lúc trước tôi đã xem qua, bên trong tủ lạnh chỉ có xiên nướng cùng với nước khoáng, nhưng trong ngăn tủ phòng khách có đồ ăn vặt, bánh quy, khoai tây chiên, chân giò hun khói, chocolate, cà phê hòa tan, mì ăn liền linh tinh. Tạm chấp nhận mà tùy tiện ăn một chút, giữa trưa tiếp tục ăn xiên nướng, buổi chiều là có thể trở về.” Lộ Dương không nhanh không chậm mà đi tới.

“Chỉ có thể chắp vá thôi.” Văn Tĩnh bất đắc dĩ nói. Cô tiện tay cầm lấy một ly mỳ, rót vào nước nóng, lẳng lặng chờ đợi mỳ chín.

Qua một lúc lâu, Nghiêm Chính Hạo, Trịnh Hoành Hà tỉnh ngủ xuống lầu.

“Mì gói không nhiều lắm, ai tới trước thì được trước!” Văn Tĩnh chào hỏi hai người.

Ngồi bên cạnh, Lộ Dương không nói chuyện. Anh nghĩ thầm, Nghiêm Chính Hạo tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, mặt ngoài Văn Tĩnh hiền lành, lại đã từng bất động thanh sắc mà lừa anh ta.

“Chỉ có mì gói? Đồ ăn khác đâu?” Trịnh Hoành Hà chạy chậm lại đây.

“Có khoai tây chiên cùng bánh quy, cậu muốn sao?” Văn Tĩnh hỏi.

“Vậy thì vẫn là ăn mì gói đi.” Trịnh Hoành Hà hết hy vọng.

Văn Tĩnh cười trêu ghẹo nói, “Thổ hào, bữa sáng nhà anh thật quá kém, một chút cũng không phù hợp với khí chất phú nhị đại.”

Nghiêm Chính Hạo nhún nhún vai, “Tôi không có thói quen ăn cơm sáng. Lại nói nơi này là biệt thự nghỉ phép, ngẫu nhiên mới có người tới đây, cho nên đều không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”

“Không chuẩn bị cũng không sao, dù sao buổi chiều chúng ta về rồi.” Văn Tĩnh thuận miệng kéo ra đề tại, “Hôm nay có sắp xếp gì vậy?”

“Thay phiên kể chuyện ma?” Nghiêm Chính Hạo hứng thú bừng bừng, đưa ra kiến nghị thật sự không có thành ý. Anh ta đưa người tới biệt thự, vốn là vì khoe giàu. Hiện tại khen ngược, cái gì cũng chưa làm được ngược lại phải đưa cho Lộ Dương 3600 tệ tiêu vặt. Anh ta muốn 4 người tiếp tục chơi mạt chược, nhưng lại nghĩ, vạn nhất lại là Lộ Dương thắng, anh ta sẽ tức đến chết, cho nên đơn giản không chơi.

Trịnh Hoành Hà liều mạng lắc đầu, “Hai nữ sinh ở đây, chơi cái khác đi.” Kể cả Nghiêm Chính Hạo có tức giận, cô ta cũng không có cách nào che lại lương tâm nói đồng ý. Cô ta sợ quỷ, sợ cực kỳ.

Nghiêm Chính Hạo chửi thầm, không chơi mạt chược, lại không kể chuyện ma, thì còn cái gì khác để chơi?

“Xung quanh đây có nơi nào cảnh quan nào đặc biệt không? Cơ hội khó có được, hòa mình vào thiên nhiên cũng không tệ.” Văn Tĩnh đề nghị nói.

Nghiêm Chính Hạo trả lời, “Bên cạnh biệt thự có không ít cây, cụ thể chủng loại gì thì tôi không biết, gần nhất đang có hoa nở, đóa hoa có màu tím nhạt, hồng phấn, vài loại màu trắng, tụ lại nhìn rất đẹp.” Trên thực tế, hoa nở thành cái dạng gì anh ta cũng không quan tâm, chỉ là có lúc đã nhìn thoáng qua.

Trong lòng Trịnh Hoành Hà buồn bực, bọn họ rốt cuộc là tới đây để làm gì? Tại sao lại cảm thấy thật nhàm chán? Một chút thú vị đều không có.

“Ăn cơm trưa xong tôi đưa các cậu trở về.” Nghiêm Chính Hạo dứt khoát mà nói.

Bốn người ăn không ngồi rồi, ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ. Văn Tĩnh rốt cuộc nhịn không được, “Biệt thự có máy tính không? Nếu không chúng ta xem phim điện ảnh đi?”

“Có màn hình chiếu gia đình.” Nghiêm Chính Hạo mở tủ ra, lấy ra điều khiển từ xa ấn hai cái, màn chiếu từ từ được kéo ra, “Muốn xem thể loại phim điện ảnh gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta phát hiện chính mình hỏi cũng như không. Hỏi nữ sinh muốn xem phim gì, mười người thì có đến chín sẽ trả lời muốn xem phim tình cảm.

Đáng tiếc, Văn Tĩnh là người thứ 10 không giống nhau kia, “Tôi thích xem phim kinh dị, tốt nhất là thể loại "Không còn người sống" ý.”

Nghiêm Chính Hạo hoài nghi lỗ tai anh ta xuất hiện vấn đề.

“Phim kinh dị cũng đươc, tôi cũng thích.” Lộ Dương tán đồng nói.

“Vậy xem phim kinh dị đi.” Nghiêm Chính Hạo không sao cả.

Trịnh Hoành Hà, “……” Cô ta đối với phim kinh dị cũng là không có hứng thú.

“Các cậu chậm rãi xem, tôi đi ra ngoài dạo một vòng. Khó có được cơ hội tới đây một lần, tôi muốn chụp ảnh làm kỷ niệm.” Trịnh Hoành Hà cười gượng hai tiếng, thuận miệng bịa một lý do.

“Được, em đi đi, trên đường cẩn thận.” Nghiêm Chính Hạo một bên nói, một bên lướt danh sách phim điện ảnh.

Văn Tĩnh ghé mắt. Hai người một đường tú ân ái, hiện giờ Trịnh Hoành Hà muốn một mình đi ra ngoài, Nghiêm Chính Hạo nói không để ý liền không để ý sao.

“Anh không đi cùng em sao?” Trịnh Hoành Hà trông mong nhìn qua.

“Đừng lo lắng, trên đỉnh núi chỉ có mấy người chúng ta, không có nguy hiểm.” Nghiêm Chính Hạo cười cổ vũ, lại đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nói giỡn, trời nóng, anh ta đương nhiên là lựa chọn ở trong phòng ngồi điều hòa rồi.

Trong lòng Trịnh Hoành Hà không thoải mái, nhưng không muốn mất mặt trước mặt mọi người, đành cố chấp bước nhanh ra ngoài, “Vậy thì chờ lát nữa em sẽ trở về.”

“Cô ấy đi ra ngoài một mình, sẽ không có việc gì chứ.” Văn Tĩnh lược lo lắng.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, cô ấy sẽ lớn tiếng kêu cứu.” Lộ Dương nhàn nhạt nói.

“Phim kinh dị rất nhiều, xem bộ nào?” Nghiêm Chính Hạo trực tiếp đổi đề tài.

“Nếu không thì xem bộ phim mới ra 《 cô đảo kinh hồn 》đi?” Văn Tĩnh tỏ vẻ thương lượng nói.

Lộ Dương nói, “Tôi sao cũng được.”

Vì thế, Nghiêm Chính Hạo đành quyết định, “Vậy thì xem 《 cô đảo kinh hồn 》 đi. Nghe nói danh tiếng khá tốt, đáng tiếc sau khi chiếu tôi vẫn luôn quên chưa xem.” Vừa nói, anh ta vừa dùng điều khiển từ xa chọn bộ phim.

Văn Tĩnh tìm kiếm một gói khoai tây chiên, đặt lên sofa, tấm tắc cảm thán, “Xem phim điện ảnh màn hình lớn phải có đồ ăn vặt!”

Lộ Dương không có gì để nói, đoan chính ngồi ở một bên khác của sô pha.

Nghiêm Chính Hạo khoanh tay ngồi ở một bên sô pha đơn, không nói một lời.

Điện ảnh bắt đầu chiếu, sáu sinh viên chuyên nghiệp đi đến cô đảo khảo sát thực địa. Bởi vì tình huống đột ngột xảy ra, trong đó vật phẩm tùy thân của hai người bị mất. Còn thuyền phải một vòng sau mới có thể tới đón bọn họ, nhưng đồ ăn dư lại, cùng nước đã không còn nhiều lắm. Vì sống sót, tranh đấu cứ thế diễn ra……

Văn Tĩnh trong miệng nhai đồ ăn vặt, cả người dựa lên sô pha, ngồi xem nhân vật trong phim vì một chai nước, mấy cái bánh quy mà đánh nhau lên tận trời, cảm thấy bản thân thật sự hạnh phúc.

Phim chiếu được một nửa, quá trình tranh đấy đã đến thời điểm kịch liệt nhất, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét kinh hoảng chói tai, “Không được rồi, đã xảy ra chuyện!”

Văn Tĩnh tưởng tiếng gào tỏng phim, nhưng vừa nhìn màn hình, những người sống sót trầm mặc không nói, đang âm thầm quan sát những người khác. Lúc này cô mới phản ứng lại, tiếng la này có chút quen tai.

Nghiêm Chính Hạo tạm dừng phim, sắc mặt không vui, “Toàn bộ trên đỉnh núi chỉ có một mình cô ấy đi dạo, có thể xảy ra chuyện gì?” Ý là, Trịnh Hoành Hà không có việc gì sao lại ồn ào.

Lộ Dương mím môi, không phát biểu gì.

Rất nhanh, tiếng kêu sợ hãi từ xa tới gần.

Trịnh Hoành Hà chạy vào trong phòng, vẻ mặt kinh hoảng, thở hổn hển nói, “Không tốt rồi, đường lên núi xuống núi đã bị chặn!”

Nghiêm Chính Hạo kinh ngạc, nhanh chóng đi đến trước mặt Trịnh Hoành Hà túm chặt cô ta, “Sao lại thế?”

“Em đang đi dạo ở bên ngoài, trong lúc vô tình nhìn xuống dưới chân núi, lại phát hiện giữa đường có một thân cây rất lớn chặn ngang, phá hỏng tuyến đường. Chắc là tốt qua bị đổ trong cơn mưa? Chắc là cây cối bị sét đánh trúng.” Trịnh Hoành Hà suy đoán nói.

Nghe vậy, sắc mặt Nghiêm Chính Hạo xanh mét, từ kẽ răng nói ra mấy chữ, “Lên núi xuống núi, chỉ có một cái đường……”