Chương 4: Biệt thự kinh hồn 3

Editor: Helen

-----------------------

Sau khi ăn xong, Nghiêm Chính Hạo lại nghĩ ra chuyện xấu, “Vừa lúc đủ bốn người, buổi tối chúng ta tới chơi mạt chược đi? Biệt thự có bàn mạt chược. Ngô, tùy tiện chơi không thú vị, không bằng mỗi người lấy 2000 tệ làm vốn?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng nghe ngữ khí, anh ta tựa hồ đã quyết định rồi.

“Chính Hạo, đừng đùa nữa.” Trịnh Hoành Hà có chút xấu hổ, theo bản năng kéo ống tay áo bạn trai, “Mọi người vừa mới tốt nghiệp, trên tay nào có tiền nhàn rỗi?” Văn Tĩnh là thuần túy kéo tới cho đủ số, chi tiết không rõ ràng lắm, dù sao cô ta cùng Lộ Dương là tuyệt đối không lấy đâu ra hai ngàn. Sinh hoạt phí của cô ta miễn cưỡng chỉ đủ chi tiêu mỗi tháng, căn bản không còn thừa, Lộ Dương càng là sinh viên dựa vào việc vừa đi làm vừa đóng học phí.

“Không có việc gì, tiền vốn anh cung cấp. Kiếm lời tiền về các em, thua tính lên anh.” Nghiêm Chính Hạo thoải mái hào phóng mà nói, “Anh chỉ là cảm thấy chơi tiền càng kí©h thí©ɧ, mọi người không cần có gánh nặng tâm lý.”

Nghe nói thua có người giữ gốc, Trịnh Hoành Hà âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biểu tình giãn ra nói, “Em nghe anh.”

“Mạt chược? Chủ ý này không tồi, nói như thế nào đều là quốc tuý.” Văn Tĩnh cười tán đồng, ngay sau đó đề nghị, “Cược theo phiên như thế nào?”

(Chú ý : Các bạn ơi thật sự mình không biết chơi mạt chược, thuật ngữ cũng không biết nên đoạn liên quan đến mạt chược mình không edit nhiều. Mong mn thông cảm. Nếu có ai hiểu thì có thể giúp mình với được không )

Nghiêm Chính Hạo lập tức tán thành, “Được a! Một phiên năm tệ, nếu không có ai thua hết 2000 tệ, trò chơi không kết thúc!”

“Nếu là mọi người đều lần lượt hồ, đánh một ngày một đêm cũng không hết được 2000 tệ đâu……” Trịnh Hoành Hà có chút lo lắng.

Văn Tĩnh an ủi nói, “Cũng có thể vận khí bùng nổ thì sao? Nếu có người hồ 88 phiên, chơi năm ván là có thể thua sạch, kết thúc trò chơi.”

Trịnh Hoành Hà dở khóc dở cười, “88 phiên khó làm như vậy? Sao có thể cả đêm có năm vòng?

“Không có 88 phiên, thì còn có 64 phiên, 48 phiên không phải sao.” Văn Tĩnh không để bụng. Kể cả không đem tiền thua sạch, chơi đến 10 tối, cô muốn đi ngủ, Nghiêm Chính Hạo còn có thể ngăn cản cô trở về phòng sao? Còn Trịnh Hoành Hà, Nghiêm Chính Hạo thuận miệng vừa nói không thua sạch không cho đi, lập tức tin là thật.

Lộ Dương mắt thấy 3 người còn lại anh một câu tôi một câu, cơ hồ đem sự tình quyết định xong, mới nhấp môi mở miệng, “Tôi không chơi mạt chược.”

Trịnh Hoành Hà đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại. Gia cảnh Lộ Dương không tốt, cả ngày vội vàng học tập, làm công, thời gian nhàn rỗi đến nghỉ ngơi còn không kịp, đương nhiên sẽ không như bọn họ, nhàn rỗi nhàm chán chơi mạt chược gϊếŧ thời gian. Ví dụ như cô ta, tuy rằng không tính là tinh thông, nhưng ít nhất trò chơi quy tắc là có biết, cũng từng chơi qua vài lần.

“Ba thiếu một, xem ra chơi không được. Nếu không chúng ta đổi thành đánh bài đi?” Trịnh Hoành Hà thật cẩn thận đề nghị nói.

“Đánh bài cũng không.” Lộ Dương lắc đầu.

Trịnh Hoành Hà hoàn toàn không còn cách nào.

“Sẽ không có việc gì, dù sao không chơi tiền, một bên chơi một bên học đi.” Nghiêm Chính Hạo vui tươi hớn hở hoà giải, trong mắt lại hiện lên một tia không cam lòng.

Anh ta cố ý cung cấp tiền vốn, cố ý nói chơi mạt chược thua tính hết lên anh ta, hết thảy đều là tính kế tốt. Văn Tĩnh cùng Trịnh Hoành Hà là con gái, thua thì tính lên anh ta, ai cũng không nói gì. Nhưng Lộ Dương không giống. Một nam nhân, hơn nữa lòng tự trọng lại cao, thua tiền đương nhiên đã ngượng ngùng. Huống chi thiếu chính là tiền của tình địch, mặc kệ thế nào đều phải trả lại!

Nhưng hiện tại Lộ Dương lại nói không, Nghiêm Chính Hạo kiên quyết đem Lộ Dương kéo lên bàn mạt chược, hàm nghĩa đã không giống nhau. Cùng Lộ Dương nói nghĩa khí, nhìn xem ba thiếu một thật sự không tốt. Thua cũng không sao, không cần có gánh nặng. Chuyện tới lúc này, Nghiêm Chính Hạo chỉ có thể an ủi chính mình, anh ta muốn đại khai sát giới, ở trên bàn mạt chược tìm về lòng tự trọng bị học bá nghiền áp!

“Vậy được, tôi chơi cùng các cậu.” Lộ Dương đồng ý.

Bốn người đi vào phòng mạt chược, Nghiêm Chính Hạo ngồi đối diện Trịnh Hoành Hà, Lộ Dương ngồi đối diện Văn Tĩnh. Sau khi ngồi xong, Nghiêm Chính Hạo nhấn một cái nút, mạt chược tự động đẩy bài, ván bài bắt đầu.

Lộ Dương không hiểu, Trịnh Hoành Hà chỉ hiểu sơ qua, Nghiêm Chính Hạo luôn cho rằng chính mình tuyệt đối có thể đại sát tứ phương, ngạo thị quần hùng. Nhưng mà sự thật chứng minh, anh ta quá ngây thơ rồi.

“Bang ——” một tiếng giòn vang, cùng tiếng nói vui rạo rực của Văn Tĩnh, “Tớ lại hồ rồi! Tự sờ, thuần một sắc, 24 phiên!”

“Vận khí thật tốt.” Trịnh Hoành Hà trong mắt không tự giác toát ra hâm mộ. Trước khi chơi Nghiêm Chính Hạo chính là nói, tiền kiếm về là của bọn họ. 24 phiên, 1 phiên năm tệ, một người là 120, ba người chính là 360, cũng đủ mua được những chiếc váy xinh đẹp rồi!

“Lợi hại.” Nghiêm Chính Hạo tâm tình bất vui mà đưa tiền. Anh ta không để bụng tiền, nhưng anh ta không thích cảm giác thua cuộc, đặc biệt là bị nghiền áp, không hề có sức phản kháng, cảm giác càng làm cho người ta khó chịu.

Lộ Dương giống người bồi chơi, một vòng yên lặng đảo bài, yên lặng bỏ tiền.

“Di, lại đến Chính Hạo làm cái. Nói như vậy, chúng ta vừa rồi chơi một vòng, bởi vì không liền trang, tổng cộng mười sáu cục. Nếu tớ nhớ không nhầm, A Tĩnh hồ đến mười mấy lần đi?” Bỗng nhiên, Trịnh Hoành Hà kinh ngạc cảm thán nói.

Lộ Dương gật đầu, “Tổng cộng mười sáu cục, cô hồ một lần, Nghiêm Chính Hạo ba lần, Văn Tĩnh mười hai lần. Văn Tĩnh hồ mười hai lần, sáu lần tự sờ, nã pháo hai lần, Nghiêm Chính Hạo nã pháo ba lần, tôi nã pháo một lần.”

Trịnh Hoành Hà há miệng thở dốc, không hiểu được nên cảm khái vận khí Văn Tĩnh quá tốt, vận may bùng n, hay là nên cảm khái Lộ Dương thật không hổ là học bá, ai thua ai thắng thế mà nhớ rõ toàn bộ.

“Tiếp tục.” Nghiêm Chính Hạo đen mặt, chậm chạp nói. Một phú nhị đại tinh thông ăn nhậu chơi bời, ăn chơi trác táng, thế mà chơi mạt chược lại bại bởi một cô gái, mặt mũi anh ta không biết ném đi đâu!

“Ầm ầm ầm ——” tựa hồ ông trời cũng hiểu nội tâm phẫn uất của Nghiêm Chính Hạo lúc này, đột nhiên tiếng sấm vang lên. Không bao lâu, mưa to tầm tã rơi xuống.

“Trời mưa.” Trịnh Hoành Hà chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm, “Ngày nắng xong mưa chắc chắn khí hậu sẽ mát hơn. Mấy ngày nay nắng nóng, khó chịu muốn chết.”

“Trời mưa mà thôi, đừng nhìn, lại đây tiếp tục chơi mạt chược.” Nghiêm Chính Hạo thô thanh thô khí nói. Có mấy lần kỳ thật anh ta đã nghe bài, chỉ kém một con bài là có thể hồ, vừa vặn Trịnh Hoành Hà nã pháo cấp Văn Tĩnh, khiến ván chơi kết thúc. Anh ta một bụng tức giận, lúc này rất muốn mắng người, nhưng căn cứ theo kết quả thống kê, người nã pháo nhiều nhất là anh ta. Bởi vậy, anh ta liền không có lập trường mắng chửi người khác, chỉ có thể đem lửa giận nuốt vào trong bụng.

Trịnh Hoành Hà nhạy bén mà nhận thấy được bạn trai thua nên không vui, trong lòng bĩu môi, cực kỳ khinh thường, mắng thầm, thắng không nổi còn tức giận! Trên mặt cười rộng rãi, “Tới đây.”

Vòng thứ 2 bắt đầu.

Ván thứ nhất, Nghiêm Chính Hạo tự sờ tam giang, 32 phiên, đôi mắt híp lại, rất có loại khí phách hăng hái, cảm giác vận khí thay đổi.

Kết quả ván thứ hai, Lộ Dương hồ 88 phiên đại tam nguyên, do Văn Tĩnh nã pháo.

“Tôi tùy tiện chơi, cho rằng chắc chắn không hồ được đâu.” Lộ Dương một bên nói, một bên thu tiền đến mỏi tay. 88 phiên chính là 440 tệ, bởi vì là Văn Tĩnh nã pháo, ít hơn hai người một nửa, chỉ cần đưa 220 tệ.

Lộ Dương đếm đếm tiền vốn, phát hiện sau khi kiếm được 880 tệ, hiện tại vừa vặn hòa vốn.

Vì thế, Văn Tĩnh đơn độc thắng, Lộ Dương hòa, Trịnh Hoành Hà lỗ nặng, Nghiêm Chính Hạo có chút mệt.

Nghiêm Chính Hạo sắc mặt u ám, cắn răng nói, “Tiếp tục!”

“Tiếp tục tiếp tục.” Văn Tĩnh cười phụ họa.

Hơn một giờ sau, vòng thứ 2 kết thúc.

“Tam vạn, hồ.” Lộ Dương tung bài, “Thuần một sắc, 24 phiên, Văn Tĩnh nã pháo.”

Văn Tĩnh đem mặt bài đẩy ra ngoài, tâm tình rất là bực bội, “Tiểu Hà thua hết tiền rồi phải không? Không chơi nữa không chơi nữa!”

Trịnh Hoành Hà cười cảm khái, “Không đến một khắc cuối cùng, thật là không biết cuối cùng người thắng là ai nha! Vòng thứ nhất cậu hô mưa gọi gió, nào biết tới vòng hai, nữ thần may mắn bắt đầu chiếu cố Lộ Dương. Cậu thường xuyên nã pháo, liên tiếp thua tiền, anh ta lại thật vui vẻ, kiếm lời thật nhiều.”

“Còn không phải sao? Xui xẻo muốn chết, đánh cái gì cũng có người muốn.” Văn Tĩnh thực khó chịu, lấy ra một chồng tiền giấy, “Cậu nhìn mà xem, vẫn là 2000 tệ. Đánh nửa ngày, coi như vô ích. Tớ chính là kẻ bồi chơi, một phân tiền cũng không kiếm được.”

“Cái này đã là gì? Thắng tiền không cho đi, thua hết sạch mới kết thúc, ngẫm lại đều cảm thấy oan.” Văn Tĩnh bi phẫn không thôi.

Vốn dĩ Trịnh Hoành Hà thua hết rất không cao hứng, nhưng thấy Văn Tĩnh dư lại 2000 tệ, vừa lúc là tiền vốn, kỳ thật cũng giống cô ta, tâm tình thật ra đã tốt lên không ít. Nhịn không được khuyên Văn Tĩnh, “Vốn dĩ chính là tùy tiện chơi thôi, không lỗ chính là kiếm được rồi.”

“Ai ——” Văn Tĩnh thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ suy sút, “Lộ Dương không hổ là học bá. Vừa nhìn vừa học, chỉ chơi một vòng, thế mà đã biết. Lợi hại như vậy, những người khác nào còn đường sống? Nếu là không chơi vòng 2 thì tốt rồi.”

“Đúng vậy, nói một chút cũng không sai.” Trịnh Hoành Hà cũng rất bất mãn. Vốn tưởng rằng Lộ Dương có thể lót đế thay cô ta! Ai ngờ cô ta là người thua nhất thảm.

Nghiêm Chính Hạo nghe hai cô gái người nói ta đáp, sắc mặt thay đổi liên tục. So với Văn Tĩnh thắng, anh ta càng không nghĩ tới Lộ Dương sẽ thắng! Trịnh Hoành Hà thua 2000 tệ, kỳ thật anh ta cũng thua 1600 tệ, cùng thua sạch không khác lắm.

Nhưng nghe hai cô gái này nói xem? “Thắng tiền không cho đi, thua hết sạch mới kết thúc”? “Nếu là không chơi vòng 2 thì tốt rồi”? Nghiêm Chính Hạo buồn bực không thôi, người nói không thua sạch không cho đi, chính là anh ta! Nói cách khác, Lộ Dương có thể thắng đến cuối cùng, có một phần công lao của anh ta……

“Sắp 10 giờ rồi, chúng ta trở về ngủ đi.” Trịnh Hoành Hà ngáp một cái, thân thiết mà ôm cánh tay Văn Tĩnh. Văn Tĩnh không rời đi cùng, cô ta không dám đi đầu, rất sợ chọc giận người nào đó.

“Chính là, tớ……” Văn Tĩnh còn muốn nói cái gì, lại bị nửa kéo lên cầu thang, chỉ có thể đem lời nói nuốt vào trong bụng.

Nghiêm Chính Hạo hít sâu, miễn cưỡng nhìn Lộ Dương cười cười, hỏi, “Tại sao không trở về phòng?”

“Tôi đang đếm tiền.” Lộ Dương nghiêm túc nói, “Thắng thật nhiều, so với tôi nghĩ gấp mấy lần.”

Đếm, tiền!! Nghiêm Chính Hạo mạc danh cảm thấy đau gan.

Giờ này khắc này, anh ta một chút cũng không cảm thấy chính mình tài đại khí thô, Lộ Dương không phóng khoáng, ngược lại cảm giác chính mình là bị người ta coi là dê béo mà xâu xé. Mà người ở đối diện, giờ phút này đang kiểm kê chiến lợi phẩm.

“Vậy tôi về phòng trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Nghiêm Chính Hạo cắn chặt răng nói với chính mình, thua tiền không mất mặt, thua phong độ mới mất mặt.

“Được.” Lộ Dương ứng thanh.

Chờ đến trong phòng chỉ còn lại mỗi Lộ Dương, anh ta mới yên lặng đi đến chỗ ngồi của Văn Tĩnh, đem từng quân bài vị đẩy loạn nhặt về. Bởi vì chỉ cần nhìn mặt trái, rất dễ nhận, chỉ là có một hai quân bị lẫn với con khác, có chút khó lấy chuẩn. Lấy không chuẩn bài, anh liền dựa theo ký ức chọn lựa, cũng có bảy tám phần chắc chắn.

Chờ toàn bộ bài xếp hàng chỉnh tề, 3 vạn điểm pháo cũng lấy trở về. Ánh mắt Lộ Dương dừng lại, bài này rõ ràng là 24 phiên bảy đối! Đã hồ rồi, căn bản không cần ném bài đi.