Chương 3: Biệt thự kinh hồn 2

Editor: Helen

---------------------

“Cậu cậu cậu……” Trịnh Hoành Hà nửa ngày nghẹn không ra một câu nói hoàn chỉnh.

Văn Tĩnh phân tích nói, “Ở trên đường đi, Nghiêm Chính Hạo đặc biệt thích làm trò trước mặt Lộ Dương cùng cậu tỏ vẻ ân ái; mỗi lần Nghiêm Chính Hạo thân cận cậu, cậu luôn theo bản năng né tránh; ngồi phía sau xe, Lộ Dương một đường không nói lời nào,rất trầm mặc, nhưng thấy hai ngươi tú ân ái, anh ta liền bắt đầu phát ra hàn khí. Tớ nhìn ra được, không khí giữa ba người các cậu thực sự rất cổ quái, tình huống đại khái có thể đoán được vài phần.”

Trịnh Hoành Hà không còn lời gì để nói. Trong long cô ta rất rõ ràng, mặt ngoài Nghiêm Chính Hạo nói là vì chúc mừng sắp tốt nghiệp, cho nên vài người tụ tập, kỳ thật là muốn ngầm khoe giàu có, tú ân ái cho Lộ Dương xem. Thân là phú nhị đại, trên người Nghiêm Chính Hạo trời sinh có vẻ kiêu ngạo, không đem người bình thường để vào mắt. Nhưng ý trời trêu người, trong ký túc xá có một Lộ Dương đàn áp anh ta trên mọi việc. Nếu cả hai đều là phú nhị đại, Nghiêm Chính Hạo có lẽ sẽ chấp nhận, nhưng cố tình Lộ Dương lại là sinh viên nghèo vượt khó. Nghĩ như thế nào, Nghiêm Chính Hạo đều nuốt không trôi.

Đồng dạng, ở trong mắt cô ta, có một người bạn trai nghèo khó không phải điều gì đáng khoe. Cho nên lúc kết giao, Trịnh Hoành Hà kiên quyết yêu cầu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, không cho Lộ Dương nói với những người khác. Ngẫu nhiên Lộ Dương hỏi tới, cô ta liền nói cảm thấy ngượng ngùng, không muốn chuyện yêu đương nói cho mọi người. Lộ Dương tâm tư đều ở trên việc đọc sách, Trịnh Hoành Hà tùy tiện có lệ, đã có thể lừa dối.

Vốn dĩ, tuy rằng hai người là tình yêu ngầm, nhưng chỉ cần đợi đến khi tốt nghiệp đại học, dựa vào năng lực của Lộ Dương khẳng định có thể tìm được một công việc có thu nhập cao. Chờ anh ta phấn đấu 3-4 năm, gia cảnh tốt lên, Trịnh Hoành Hà cũng sẽ không chê. Vừa vặn lần nọ trong lúc hai người bọn họ hẹn hò, bị Nghiêm Chính Hạo nhìn thấy.

Từ lúc đó về sau, Nghiêm Chính Hạo triển khai theo đuổi Trịnh Hoành Hà, thề muốn đem cô bắt đến tay.

Trịnh Hoành Hà biết rất rõ bản thân. Cô ta có vẻ ngoài miễn cưỡng tính là thanh tú, nhưng người như Nghiêm Chính Hạo sao có thể để cô ta vào mắt? Chẳng qua là vì muốn cướp đồ từ trong tay Lộ Dương mà thôi. Nhưng biết thì biết, Trịnh Hoành Hà vẫn bị nhẫn kim cương lóa mắt, xe thể thao hàng hiệu, cao cấp khách sạn đả động.

Nhanh nhẹn mà ném Lộ Dương ra sau, cô ta chạy về phía Nghiêm Chính Hạo ôm ấp. Tuy rằng sau khi kết giao thường xuyên bị chủ nghĩa đại nam tử của Nghiêm Chính Hạo lăn lộn đến không biết phải làm sao cho tốt, cũng không có thói quen tiếp xúc thân mật cùng Nghiêm Chính Hạo, nhưng sinh hoạt tự tại giàu có làm cho cô ta luyến tiếc nói lời chia tay. Lần du lịch này, Nghiêm Chính Hạo khăng khăng gọi theo Lộ Dương, cô ta rất cảm kích. Nhưng cô ta sợ làm quá rõ ràng, mới gọi theo người có ý với Lộ Dương là Văn Tĩnh đi theo. Một hàng bốn người, cuối cùng sẽ không quá xấu hổ.

Trong đầu suy nghĩ muôn vàn, kỳ thật thời gian không qua bao lâu. Trịnh Hoành Hà tâm niệm vừa chuyển, cười ha ha, “Nào có? Cậu nghĩ nhiều rồi.” Sau đó nhanh chóng mà đi vào phòng, không dám cùng Văn Tĩnh nói chuyện về Lộ Dương nữa.

“Suy nghĩ nhiều sao? Coi như là tôi suy nghĩ nhiều đi.” Văn Tĩnh hơi hơi mỉm cười, cuối cùng đi vào biệt thự.

**

Mới vừa vào nhà, một trận gió lạnh ập vào mặt, Văn Tĩnh cảm giác thoải mái thanh mát không ít.

Nghiêm Chính Hạo ngạo nghễ giới thiệu, “Biệt thự có hệ thống điều hòa trung ương, hoạt động 24h cả mùa đông cùng mùa hè. Tầng một có phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng giải trí, phòng nghỉ ngơi ở tầng hai, mỗi người một phòng. Đi, trước tiên tớ mang các cậu đi tới phòng.”

Vì thế, ba người còn lại xách theo hành lý cùng anh ta lên lầu.

Lầu hai vừa lúc có bốn phòng, mỗi người một phòng vừa đủ. Từ cửa cầu thang đi đến chỗ sâu nhất trong hành lang, thứ tự phòng ở lần lượt là Nghiêm Chính Hạo, Lộ Dương, Trịnh Hoành Hà, Văn Tĩnh. Lúc sau bốn người phân biệt vào phòng đặt hành lý, hẹn tốt là chờ lát nữa gặp mặt ở phòng khách tầng 1.

Tách ra trước, Nghiêm Chính Hạo cố ý dặn dò, “Mỗi phòng chỉ có một cái chìa khóa, chính là trên tay các cậu. Trước khi rời đi trả lại chìa khóa cho tớ là được.”

Văn Tĩnh mới vừa dùng chìa khóa mở cửa ra, liền thấy một bên Trịnh Hoành Hà gấp không chờ nổi vọt vào phòng, kể cả hành lí cũng không laays. Nhìn kỹ, thì ra Trịnh Hoành Hà phi lên trên giường rồi.

Trịnh Hoành Hà đầu tiên là ở trên giường lăn một cái, sau đó lại nhảy lại nhảy, cuối cùng kích động mà ồn ào, “Đàn hồi thật tốt, giống như giường nhảy vậy. Chăn cũng siêu mềm, giống như tơ lụa. Nơi này quả thực giống như là khách sạn cao cấp, chất lượng thật tốt!”

“Thoạt nhìn rất không tồi.” Văn Tĩnh cười phụ họa, sau đó mở ra phòng mình.

Nhà ở rất lớn, bên trong chẳng những có giường đôi, tủ quần áo, tủ đầu giường, TV, còn có phòng vệ sinh độc lập. Văn Tĩnh cố ý đi vào nhìn, phát hiện trong phòng vệ sinh có bồn tắm, có thể ngâm bồn.

“Không hổ là phú nhị đại, trong nhà thực sự rất có tiền.” Văn Tĩnh thở dài một tiếng. Nói không hâm mộ, tất nhiên là nói dối.

Bởi vì trong phòng ánh sáng rất kém, Văn Tĩnh đành kéo bức màn ra. Kết quả sau khi bức màn mở ra cô mới phát hiện, thì ra bên ngoài là ban công. Cô mở ra cửa sổ sát đất hít thở không khí, lại thấy Trịnh Hoành Hà đang đứng trên ban công nhìn ra xa, thấy cô ra tới liền nhiệt tình vây tay với cô, “Phòng chúng ta cạnh nhau, ban công cũng sát nhau, cậu có muốn thử nhảy qua không?”

Thật sự mà nói, khoảng cách giữa hai ban công không vượt qua nửa thước, bước chân hơi lớn một chút là có thể vượt qua. Nhưng Văn Tĩnh không quên, các cô ở tại tầng hai, dù sao cũng là chỗ cao. Vì thế, cô cười trả lời, “Tớ nhát gan, cũng không dám mạo hiểm. Cậu gan lớn, cậu vượt qua đi.”

Trịnh Hoành Hà nhìn phía dưới ban công, lập tức choáng váng, cảm thấy chính mình sắp mắc bệnh sợ độ cao, vì thế ngượng ngùng cười nói, “Tớ cũng không dám.”

“Hai ta đều là con gái, đương nhiên không gan lì giống đàn ông con trai được.”

Trịnh Hoành Hà gật gật đầu, thâm chấp nhận, “Nếu là Lộ Dương với Chính Hạo, khẳng định có thể làm được. Nếu không tớ kêu bọn họ tới thử xem?”

Văn Tĩnh có chút cạn lời, bọn họ là tới biệt thự nghỉ phép du ngoạn, như thế nào Trịnh Hoành Hà lại tâm tâm niệm niệm muốn nhìn biểu diễn vượt ban công vậy……

“Tớ đi thu thập đồ vật trước, hẹn gặp lại ở phòng khách.” Văn Tĩnh tùy tiện tìm cái lý do rời đi.

“Được, lát nữa gặp.”

**

Sắp xếp xong đồ đạc, lại nghỉ ngơi một lát, xuống lầu đã là chuyện của một giờ sau.

“Hai ngươi cuối cùng cũng xuống rồi?” Nhìn hai cô gái không nhanh không chậm đi xuống cầu thang, Nghiêm Chính Hạo có chút cạn lời. Anh ta cùng Lộ Dương ước chừng đã đợi nửa giờ.

Trịnh Hoành Hà lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh Nghiêm Chính Hạo, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Hành lý của con gái tương đối nhiều.”

Sắc mặt Văn Tĩnh nhìn qua có chút tái nhợt, “Trở lại phòng tớ mới phát hiện mình bị say xe. Dạ dày khó chịu, liền nghỉ ngơi nhiều một lát.”

Nghiêm Chính Hạo lập tức nói, “Vậy cậu ở bên cạnh nghỉ ngơi đi. Đêm nay ăn nướng BBQ, ba chúng tớ nướng là được.”

“Đúng rồi, thân thể cậu không thoải mái, liền ngồi một bên nghỉ ngơi đi.” Trịnh Hoành Hà cười phụ họa, kỳ thật ngầm hận đến ngứa răng. Không hiểu được là tính cách tham giàu bị Nghiêm Chính Hạo phát hiện, hay là bởi vì cô đã từng yêu đương với Lộ Dương, đối mặt cô ta, Nghiêm Chính Hạo luôn xoi mói, hơi có chút không hài lòng liền xa sầm mặt. Đối với những nữ sinh khác, Nghiêm Chính Hạo lại rất chú trọng phong độ thân sĩ, xử sự cũng hiền hoà.

Trịnh Hoành Hà trong lòng thầm mắng, anh ta cảm thấy không thoải mái? Có bản lĩnh đừng chủ động dựa lại đây! Bất quá mắng thì mắng, Trịnh Hoành Hà chung quy vẫn luyến tiếc bạn trai phú nhị đại, trên mặt cười hì hì hầu hạ.

“Nghỉ ngơi thật tốt.” Một đường lại đây, Lộ Dương lần đầu tiên mở miệng. Sau đó, anh cầm lấy một xiên thịt đi đến bên bếp than bắt đầu nướng.

Nghiêm Chính Hạo ánh mắt hơi lạnh, cố ý nói, lớn tiếng hỏi Trịnh Hoành Hà, “Em yêu, em muốn ăn cái gì? Anh sẽ nướng cho em.”

“Đều được, anh nướng gì em cũng đều thích ăn!” Trịnh Hoành Hà run run hạ, sau đó trả lời.

“Vậy trước nướng khoai tây cùng cánh gà đi, anh nhớ rõ em rất thích ăn.”

“Được nha.”

Văn Tĩnh chà xát cánh tay, cảm thấy điều hòa trung ương nhất định mở quá thấp, chứ không vì sao cô lại bị nổi da gà?

Quét mắt nhìn qunah, cô thở dài thật sâu, sớm biết vậy liền không nói mình say xe. Chuyên tâm nướng đồ, ít nhất thời gian có thể trôi qua nhanh lên, không cần xem người khác diễn kịch.

Không trong chốc lát, nhóm đầu tiên que nướng đã ra lò.

Nghiêm Chính Hạo chạy đến bên cạnh Trịnh Hoành Hà xum xoe, “Nếm thử đi, ânh tự mình nướng cho em đó.”

Trịnh Hoành Hà lộ vẻ khó xử, “Trước để xuống đa, em đang cầm xiên nướng, tạm thời không có tay trống.”

Nghiêm Chính Hạo sủng nịch cười, “Đồ ngốc, anh đút em là được rồi?”

Văn Tĩnh cảm thấy hai mắt của mình đã chịu độc hại, cầm lòng không được mà dịch tầm mắt đi. Kể cả Nghiêm Chính Hạo với Trịnh Hoành Hà là người yêu bình thường, dáng vẻ này cũng có có vẻ hơi quá mưucs, càng miễn bàn hai người chỉ là diễn trò để Lộ Dương xem.

Bỗng nhiên, Văn Tĩnh nhớ tới cái gì, tức khắc ngơ ngẩn. Ánh mắt cô nhìn ra được, người bình thường sẽ không hiểu được tình huống của ba người là như thế nào. Nhưng Lộ Dương là người trong cuộc, không có khả năng không biết gì. Bạn gái cùng Nghiêm Chính Hạo công khai tuyên bố ở bên nhau, vì cái gì anh ta sẽ đáp ứng lơi mời của tình địch, cùng chơi đùa?

“Đầu đau quá.” Vấn đề này có đau não, Văn Tĩnh nhịn không được xoa xoa chân mày.

“Cô còn ổn chứ?” Tiếng nói lạnh lùng có một chút quan tâm.

Văn Tĩnh ngẩng đầu, phát hiện Lộ Dương đang đứng trước mặt cô.

“Hai người bọn họ còn đang bận, phỏng chừng một lát cũng chưa nhớ ra cô đâu. Tôi nướng một chút đồ vật, cô ăn trước.” Lộ Dương thần sắc như thường, cũng không tức giận.

Một người tốt như vậy, như thế nào lại mù mắt mà coi trọng Trịnh Hoành Hà nhỉ? Văn Tĩnh vì Lộ Dương cảm thấy không đáng giá.

“Không thích thịt ba chỉ sao?” Lộ Dương giơ que nướng, thấy Văn Tĩnh thật lâu không tiếp nhận, không khỏi kỳ quái nói.

Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Tôi không kén ăn.” Cô vốn định lấy mấy xâu, dư lại để lại cho Lộ Dương, ai ngờ Lộ Dương trực tiếp đem toàn bộ đưa cho cô.

Văn Tĩnh kinh ngạc, “Anh không ăn sao?”

“Tôi không đói bụng.” Lộ Dương trả lời.

Đúng vậy, tức đến no rời. Dưới đáy lòng Văn Tĩnh yên lặng giúp anh ta bổ sung hoàn chỉnh cho câu nói của anh ta.

“Có đặc biệt muốn ăn que nướng gì không? Nguyên liệu Nghiêm gia chuẩn bị rất đầy đủ.” Lộ Dương hỏi.

“Đều được.”

“vậy thì tôi liền tùy tiện nướng.” Lộ Dương tùy tay nắm lên một đống, lấy qua tiếp tục nướng BBQ.

Văn Tĩnh nhìn đôi tình nữ ở chỗ xa đang điên cuồng rải cẩu lương, thầm nghĩ hai người thật không dễ dàng. Vừa rồi Lộ Dương căn bản không ở kia, bọn họ hồn nhiên không biết, vẫn như cũ ra sức mà tú ân ái, lại là diễn kịch cho không khí xem.