Editor: Helen
---------------------
Văn Tĩnh rất muốn đem tin tốt về công việc mới nói với Lộ Dương, nhưng lúc này mới phát hiện, cô không có số điện thoại của Lộ Dương, cũng không biết anh đang ở đâu. Có thể hỏi Tôn Tinh Diệu để lấy tin tức, nhưng sau khi gặp mặt, cô không có cách nào giải thích sao mình lại biết được.
Đang rối rắm, trong lúc vô ý lại thấy Lộ Dương đang bị người khác bao vây, có vẻ gặp phải phiền toái. Văn Tĩnh vội vàng chạy tới, rất sợ Lộ Dương bị hại.
Kết quả vừa đến nơi lại thấy, tuy rằng Lộ Dương bị mấy người vây quanh, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không bị thương. Bên cạnh có một cô gái có mái tóc quăn màu nâu hạt dẻ, chân dài eo nhỏ bộ ngực phập phồng, nhìn qua có vẻ tức giận không nhẹ.
“Sao lại thế này?” Văn Tĩnh đứng ở vòng ngoài, bất động thanh sắc hỏi.
“Cô là ai?” Lại là mái tóc lượn sóng màu hạt dẻ mở miệng, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Văn Tĩnh tự giới thiệu, “Tôi là Văn Tĩnh, là người đại diện của Lộ Dương. Cô là ai?”
Mái tóc lượn sóng màu hạt dẻ bình tĩnh lại, nghĩ rằng nếu cô gái này là người có bối cảnh, sẽ không bị lưu đày đến bên cạnh Lộ Dương. Bởi vậy, cô ta hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói, “Đến tôi là ai cũng không nhận ra, chọc mù mắt chó của cô đi!”
Văn Tĩnh cực kì chấn động, kinh ngạc nhìn lại. Từ sau khi thành công đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được người dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như thế. Gan rất lớn a!
Lộ Dương không dấu vết mà nhíu mày. Tùy rang anh nghèo, nhưng đã từng là ảnh đế, người khác làm việc sẽ có chút cố kỵ. Lui một bước mà nói, kể cả sự tình nháo lơn, anh cũng không sợ, dù sao anh đã sớm làm tốt chuẩn bị để rút lui. Nhưng Văn Tĩnh lại không có bối cảnh, nếu trong lúc vô tình đắc tội đối phương, phỏng chừng liền không sống nổi nữa.
Bởi vậy, anh lạnh lùng nói, “Đây là việc của tôi và Tống Yến Ninh, không có quan hệ với cô, đi đi.”
Thì ra cô gái có mái tóc màu hạt dẻ tên là Tống Yến Ninh. Văn Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, người lại đứng im không nhúc nhích.
Trong mắt Tống Yến Ninh, Văn Tĩnh là bị dọa cho choáng váng. Cô ta che miệng cười khẽ, đắc ý mà nói, “Cô chính là người đại diện mới công ty mới cấp cho anh sao? Nhìn chẳng ra gì. Cũng đúng thôi, phàm là người cũ của công ty, ai còn tin anh có thể xoay người? Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên biết nên ôm chặt đùi ai. Người đại diện lúc trước của anh cũng không tồi, tôi dùng rất thuận tay.”
Vừa dứt lời, một nam nhân trung niên bên cạnh Tống Yến Ninh lộ vẻ xấu hổ. Sờ sờ cái mũi, lại không nói gì.
Nghe vậy, Lộ Dương âm thầm nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt.
Tống Yến Ninh nhìn về phía Văn Tĩnh, nửa là cảnh cáo, nửa là uy hϊếp, “Thức thời thì nhanh chóng cút ngay. Cô thì được xem là thứ gì, cũng dám nói chuyện với tôi? Còn ngứa mắt, thì sẽ thu thập cả cô.”
Văn Tĩnh bĩu môi, “Nhỏ giọng” nói thầm, “Tống Yến Ninh? Rất nổi tiếng sao? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói qua. Không phải diễn viên sao?” Thanh âm “nhỏ” đến mức tất cả mọi người có thể nghe thấy.
Tống Yến Ninh giận không thể át, vừa muốn nói, liền nghe thấy Văn Tĩnh nói tiếp, “Trước tôi là một kẻ ngốc. Đùi của ảnh không ôm, chạy tới cậy nhờ kẻ vô danh, đầu óc đúng là không dùng được.”
“Dù sao là đồ vật chúng tôi không cần, ai thích nhặt thì nhặt đi. Rốt cuộc đã từng là đồ dùng trong nhà ảnh đế, chưa thấy qua mặt bàn nhưng nói không chừng có thể nhặt được bảo bối thì sao!”
“Từng làm việc cho ảnh đế, dùng cũng có thể yên tâm, thật là biết suy nghĩ!”
Văn Tĩnh hài hước nói, lời nói ra lại như là dao nhỏ cắm vào lòng người, không chút lưu tình.
Lộ Dương, “……” Rốt cuộc cũng rõ vì sao tiềm thức của người nào đó lại rất hung tàn, thi ra đây là tính cách trong hiện thực.
Tống Yến Ninh lại lần nữa nổi lên sóng gió, hiển nhiên tức giận không nhẹ. Lấy lại bình tĩnh, cô ta khinh miệt mà nhìn Văn Tĩnh, “Chính mình tìm chết, vậy đừng trách tôi. Cô sẽ hối hận, tôi chờ xem một ngày cô quỳ xuống xin tôi.”
Văn Tĩnh, “……”
“Tôi sợ quá nha.” Văn Tĩnh bị chọc cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ từ ái mà nhìn Tống Yến Ninh, “Tôi vì cái gì nhất định phải quỳ xuống xin cô vậy? Không làm người đại diện được, ta sẽ không đổi nghề, nhất định phải cầu xin cô miếng cơm sao? Đừng xem kịch bản não tàn bá đạo tổng tài nhiều, thật đúng là cho rằng mình là đại nhân vât! Khó trách kẻ ngốc kia lại bám lấy cô không bỏ, chỉ số thông minh không không khác nhau lắm, cho nên hợp nhau.”
Văn Tĩnh không bao giờ chịu thiệt, ghét nhất kẻ cố tình. Tống Yến Ninh lại chủ động khıêυ khí©h, cô lập tức mở ra hình thức độc miệng để đáp trả.
Nói mấy câu liên tiếp, sắc mặt Tống Yến Ninh xanh mét, đột nhiên đi lên trước, muốn tự mình giáo huấn Văn Tĩnh.
Ai ngờ Văn Tĩnh đã sớm nhận ra, liên tiếp lui ba bước, đồng thời hô lớn, “Cứu mạng a —— gϊếŧ người rồi!” Sau đó hài hước mà nhìn Tống Yến Ninh, “Muốn lên tin tức sao? Có thể nổi danh nha! Nói không chừng liền hot.”
“Bắt cô ta lại!” Tống Yến Ninh tức giận phát run.
“Đủ rồi.” Lộ Dương đẩy mọi người ra, che chắn trước mặt Văn Tĩnh, lạnh lùng nhắc nhở Tống Yến Ninh, “Động não đi. Nếu động tay động chân, tính chất sự tình sẽ không giống nhau.”
Văn Tĩnh lại không sao cả nói, “Để cho họ làm đi, tôi ngược lại muốn xem ai dám động thủ. Hiện tại chính là xã hội pháp trị, có thể ỷ đông người mà đánh người, bắt người sao? Diễn kịch nhiều quá, không biết đâu là Chân Thật Điện Ảnh đâu là hiện thực sao! Diễn viên chính là nhân vật công chúng, cô ta không sợ phá hỏng thanh danh của chính mình sao?”
Lại nói, kể cả động tay chân cô cũng không sợ. Sau khi bị người nhà lấy mất 100 triệu, vì an toàn, cô đã cố ý học mấy năm võ thuật. Tuy rằng không thể đánh bại toàn bộ, nhưng chạy đến bên cạnh Tống Yến Ninh, bắt cô ta làm con tin là tuyệt đối không thành vấn đề. Cho nên kể cả đối phương nhiều người, cô cũng không sợ hãi.
Tống Yến Ninh rất muốn xé nát miệng Văn Tĩnh.
Nam nhân trung niên bên cạnh lôi kéo ống tay áo của Tống Yến Ninh, thấp giọng khuyên nhủ, “Bỏ đi.”
Tống Yến Ninh theo bản năng rút ống tay áo lại, không thèm phản ứng ông ta. Không thể không nói, Văn Tĩnh đã khiến cô ta dao đọng. Đồ vật Lộ Dương không cần cô ta lại nhặt về dùng, còn dùng rất thuận tay, quả thực là hạ thấp chính mình.
Ở nơi xa, truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tống Yến Ninh cau mày.
Văn Tĩnh cười nói, “Đã quên nói, lúc trước tôi có thông báo cho bảo vệ công ty.”
Tống Yến Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Văn Tĩnh, buông lời hung ác, “Chờ xem.”
Tiếp theo, cô ta chuyển hướng sang Lộ Dương, ngạo nghễ nói, “Anh đã trên đà xuống dốc, mà tôi lại đang bay lên, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua anh. Tôi muốn cho anh biết, anh đã sai như thế nào!”
“Cô không được.” Lộ Dương lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sau lưng có người nâng đỡ, nhận được kịch bản tốt nhất, nhưng tiềm thức lại không chống được kịch bản, mãi cũng không thể nổi.”
Tống Yến Ninh lại không bình tĩnh, rất muốn tiến lên cãi nhau với Lộ Dương.
Nam nhân trung niên túm chặt lấy cô ta, “Đi thôi đi thôi, người ba tháng không nhận được phim, cô so đo với anh ta làm gì? Không cần vì người râu ria mà phá hỏng tiền đồ của chính mình, không đáng.” Nói xong, nửa kéo nửa đẩy mà túm Tống Yến Ninh rời đi.
**
Tống Yến Ninh đi rồi, Lộ Dương tống cổ hết những nhân viên an ninh đang vội vàng chạy tới, sau đó thở dài, nói với Văn Tĩnh, “Cô gặp rắc rối rồi.”
Văn Tĩnh sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm, là có người gặp rắc rối, nhưng người đó tuyệt đối không phải cô.
“Cô biết cô ta là ai sao?” Lộ Dương hỏi.
Văn Tĩnh thành thật lắc đầu, cũng bình tĩnh mà bổ sung, “Không bị phân đến làm người đại diện cho anh thì tôi cũng không biết anh là ai.”
“Cô ta tên là Tống Yến Ninh, gần nhất diễn hai bộ phim, mới vừa có chút danh khí. Tiềm thức cô ta chẳng ra gì, khẳng định bò không cao, không cần lo lắng. Vấn đề là sau lưng cô ta có một đại kim chủ, gọi là Tôn Hàm.” Lộ Dương giải thích nói.
“Không quen biết.” Văn Tĩnh tiếp tục lắc đầu, nghĩ thầm, nếu là tổng giám đốc Tôn Tinh Diệu mà cô quen, thì còn đáng suy nghĩ.
“Anh ta họ Tôn, cô không nghĩ tới gì sao?” Lộ Dương một vẻ hận rèn sắt không thành thép
“Ân…… Thổ Hành Tôn?” Văn Tĩnh cười vô tội, tùy ý đoán mò, “Bằng không, Tôn Ngộ Không?”
Lộ Dương, “……” Anh rốt cuộc không hề đánh đố nữa, vạch trần đáp án, “Tôn Hàm là người của Tôn gia, là chú ruột của tổng giám đốc Tôn Tinh Diệu.”
“Nga, là anh ta sao.” Văn Tĩnh nhớ lại, Tôn Tinh Diệu thiếu chút nữa bị ép đồng ý cho một chú hỗ trợ quản lý công ty, nhưng bị cô ngăn cản, chính là không biết có phải cùng người không.
Ngữ khí có lệ, thái độ tùy ý, Lộ Dương có chút khó hiểu, người này tại sao không biết sợ hãi? Rõ ràng không có bối cảnh, không có hậu trường, cái gì cũng không có.
Hồi tưởng tình huống vừa rồi bị người vây quanh, Tống Yến Ninh buông lời tàn nhẫn, Văn Tĩnh lại một chút cũng không sợ, ngược lại cao hứng mà châm ngòi thổi gió, một lòng muốn làm cho sự tình càng lướn. Lộ Dương cảm thấy có chỗ không đúng.
“Cãi nhau với người khác, mấu chốt nhất chính là không thể nhận thua! Cãi nhau nhất định phải kiên quyết, như vậy người khác mới không cảm thấy mình là quả hồng mềm, có thể tùy ý nắn bóp!” Văn Tĩnh đắc ý dào dạt nói, “Cô ta muốn gây phiền toái cho tôi, tôi cũng đến kéo cô ta xuống nước. Cô ta là diễn viên, tôi là người đại diện không đáng giá tiền, ai sợ ai nha.”
Lộ Dương bật cười, người đại diện mới giống như một kẻ ngốc lớn mật, rất có khí phách. Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy khá tốt, ít nhất sẽ không bị bắt nạt.
“Đúng rồi, sao anh lại chọc tới cô ta?” Văn Tĩnh đột nhiên nhớ tới hỏi.
“Lúc trước, công ty huấn luyện xong người mưới sẽ mang đến cho tôi xem qua, hy vọng tôi phân biệt ra người có tiềm thức tốt, công ty sẽ đem tài nguyên để nâng bọn họ, Tống Yến Ninh chính là một trong số đó.” Lộ Dương có chút bất đắc dĩ.
“Tiềm thức cô ta chẳng ra gì, tôi lại không thích nói dối, liền nói thật. Nhưng mà cô ta không cảm thấy là cô ta không được, ngược lại cho rằng tôi cố ý xa lánh cô ta, cho nên ghi hận.”
“Sau đó cô ta bò lên giường của Tôn Hàm, đạt được lượng lớn tài nguyên; mà tôi bắt đầu đi xuống, một ngày không bằng một ngày. Đại khái là cảm thấy đã hết khổ, có thể nhìn xuống tôi đi? Cho nên mang theo một đống người chăn tôi lại trên đường.”
Văn Tĩnh sắc mặt cổ quái, “Đây là thấy anh nghèo túng, cố ý chạy tới nhục mạ anh đi ?”
“Đúng vậy.” Lộ Dương gật gật đầu, “Đầu tiên là khoe khoang với tôi, nói công ty sáu tháng cuối năm sẽ quay chụp một bộ điện ảnh lớn, cô ta là nữ chính. Sau đó đáng thương tôi ba tháng không có phim diễn, mà tài nguyên nhiều tiếp bất quá tới. Đại khái là muốn nhìn tôi tức giận. Nhưng mà tôi không sao cả, trực tiếp nói tiềm thức cô ta không được, quay Chân Thật Điện Ảnh cũng không hot được. Kết quả nói thật thì cô ta lại tức giận.”
“Phốc.” Văn Tĩnh cười ra tiếng, nghĩ thầm, khó trách lúc cô chạy tới sắc mặt Tống Yến Ninh lại tệ như vậy.