Chương 13: Phục bàn 3

Editor: Helen

--------------------

Nhưng mà, trong lòng Văn Tĩnh thật sự có nghi vấn, “Không phải chọn phim kinh dị sao? Sao tôi lại không hề thấy khủng bố?” Nếu nói đến chỗ nào có không khí khủng bố, đại khái là một màn cô hạ dược Lộ Dương đi……

Lộ Dương ngữ điệu thâm trầm, “Là phim kinh dị, nhưng là phim kinh dị đơn giản nhất. Nếu 4 người đi vào đều là thánh mẫu, hoàn toàn có thể tay nắm tay, xếp hàng ngồi, cùng nhau làm bạn bè tốt, nghĩ cách liên hệ với nhân viên cứu viện mới thôi.” Mới đầu anh rất lo lắng Văn Tĩnh khí phách hăng hái mà tiến vào trò chơi, lại quỷ khóc sói gào mà chạy ra, cho nên cố ý chọn bộ phim đơn giản nhất.

Đợi một lát, thấy Văn Tĩnh không còn vấn đề, anh quay đầu phân tích cốt truyện, “Lúc ba người cùng nghị luận xem ai là hung thủ, kỳ thật thái độ Trịnh Hoành Hà rất không thích hợp. Cô ta quá chắc chắn, giống như nhận định là Nghiêm Chính Hạo làm. Nếu đổi vị trí tự hỏi, cô sẽ phát hiện, thực sự không thể chắc chắn như vậy. Ít nhất, lúc mọi manh mối đều chỉ về phía Nghiêm Chính Hạo, tôi chỉ cảm thấy anh ta có khả năng gây án cao, nhưng cũng không loại trừ khả năng bị người khác vu oan.”

“Tôi không cảm thấy như vậy.” Văn Tĩnh lắc lắc đầu, “Thật sự là có người đơn thuần, xem ai có khả năng gây án cao, liền nhận định người đó là hung thủ.”

Lộ Dương khó được cạn lời. Một lát sau, anh bất đắc dĩ mà cười cười, “Được rồi, tôi thừa nhận cô nói có đạo lý.”

“Đồ ăn bị trộm chính là tình tiết mở rộng.” Lộ Dương giống như chỉ ra điểm chú ý trong thi cử, “Bởi vì cô cho tôi một nửa đồ ăn, tôi mới chân chính coi cô là người một nhà. Thật ra, nếu cô lanh nhạt tránh ra giống Trịnh Hoành Hà, tôi sẽ hắc hóa. Đồ ăn bị trộm, vẫn có thể đi đoạt của người khác mà.”

Văn Tĩnh chống cằm, lẩm bẩm câu, “Một lời không hợp liền hắc hóa.”

Lộ Dương sửa đúng nói, “Không chỉ tôi, những người khác cũng có cơ hội hắc hóa. Tạm thời không đề cập tới cô, nếu thời điểm bắt trộm chúng ta cường thế một chút, không nói lý một chút, nhận định Nghiêm Chính Hạo ăn trộm, anh ta có tỷ lệ rất lớn sẽ hắc hóa. Nếu là Trịnh Hoành Hà, sau khi trộm đồ vật bị phát hiện, vì sống sót, cô ta có khả năng hạ quyết tâm tiêu diệt những người khác.”

Văn Tĩnh cẩn thận tưởng tượng, phát hiện…… Thật là như vậy không sai.

“Được, hiện tại nên phân tích bộ phận xuất sắc nhất.” Lộ Dương đem bộ phim tua đến lúc Nghiêm Chính Hạo ngã lầu.

Văn Tĩnh có chút không được tự nhiên, Nghiêm Chính Hạo ngã lầu, Lộ Dương mang theo Trịnh Hoành Hà trở về phòng, kế tiếp là cô đem người ta ra xử lí.

Cô nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “Là anh nɠɵạı ŧìиɧ trước nha!” Cũng không biết là đang oán giận, hay là giải thích.

“Tôi nào có?” Lộ Dương cảm thấy chính mình so với Đậu Nga còn oan hơn. Anh vui mừng mà mặc sức tưởng tượng tương lai của hai người, không chú ý một cái liền trúng chiêu.

“Lừa quỷ sao.” Văn Tĩnh khịt mũi coi thường. Hơn nữa thật sự cảm thấy, cái này vô nghĩa giống như nam nữ đi khách sạn còn nói “Tôi không làm gì cả, chỉ đắp chăn ngủ”.

Lộ Dương đem phim tua tới đoạn anh mang Trịnh Hoành Hà trở về phòng, có đó bất mãn, “Chính cô xem.”

Văn Tĩnh liền thấy trong phim Lộ Dương cười nói, “Tôi cũng không hy vọng cô ấy lại đây. Bởi vì không muốn bị cô ấy nghe thấy lời nói kế tiếp, càng không muốn phá hư hình tượng của tôi trong mắt cô ấy.”

Văn Tĩnh ngẩn ngơ, không quá yên tâm mà hỏi, “Phim cũng có thể cắt nối biên tập sao?” Cô thập phần hoài nghi bộ phim bị động tay động chân.

“Trước tiên không nói cắt nối biên tập được không, cô cũng là người tham gia, cô cũng có lưu trữ, tôi gian lận có lợi ích gì? Được cái gì?” Lộ Dương bĩu môi.

Văn Tĩnh há miệng thở dốc, nói không nên lời.

Phim tiếp tục chiếu. Bầu không khí trong phòng ngưng trọng, như là tùy thời tùy chỗ sẽ động thủ đánh nhau, không hề có cảm giác ái muội. Tới cuối cùng, Trịnh Hoành Hà muốn xin tha, Lộ Dương lại thờ ơ, đuổi người đi.

Văn Tĩnh không thể không thừa nhận, “Là tôi hiểu lầm.”

Lộ Dương hừ nhẹ một tiếng, lại không nói thêm gì. Anh đem phim quay lại đoạn Nghiêm Chính Hạo bị ngã, tính toán một lần nữa giảng giải. Kết quả trên đường tua lại, tay không cẩn thận ấn đến một cảnh khác, liền thấy Văn Tĩnh đem thuốc ngủ trên bàn cất vào túi quần áo, sau đó nhẹ giọng nỉ non, “Anh chú định là của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi……”

Lộ Dương, “……”

Văn Tĩnh đoạt lấy điều khiển từ xa, nhanh chóng ấn tắt, sau đó cười gượng hai tiếng, “rất kỳ quái nha, sao anh lại có thể thấy được cảnh chỉ có một mình tôi?”

Lộ Dương liếc mắt Văn Tĩnh, ánh mắt thập phần phức tạp, “Trò chơi lưu trữ phim dưới góc nhìn thượng đế, có thể thấy cảnh tượng cùng thời gian ở nơi khác, cũng không phải chỉ có tầm mắt nhân vật mình sắm vai, trải qua. Ví dụ như Nghiêm Chính Hạo, tuy rằng anh ta chết sớm, nhưng phim lưu trữ cũng sẽ có đoạn sau của cốt truyện. Lại ví dụ như lúc này tôi đang ở trong phòng, thông qua góc nhìn thượng đế, cũng có thể thấy cô đang làm gì.”

Văn Tĩnh cả kinh, theo bản năng hỏi, “Vậy nếu nữ diễn viên ở trong phòng thay quần áo thì sao?”

“Đoạn ngắn này sẽ không xuất hiện. Hệ thống sẽ trực tiếp thay đổi quần áo nhân vật, sau đó đưa vào ký ức là đã thay quần áo. Nếu không chỉ là việc xâm phạm quyền riêng tư, công ty bồi thường tiền cũng đến mức phá sản.” Lộ Dương an ủi nói.

Văn Tĩnh yên lòng.

Lộ Dương đem tầm mắt chuyển qua màn hình, sắc mặt biến ảo, biểu ·ình khó có thể nắm lấy.

Văn Tĩnh sờ sờ cái mũi, có điểm áy náy. Miệng cô lẩm nhẩm, “Là anh không chịu đem mọi việc nói rõ ràng a. Tôi cho rằng hai ngươi qua đêm, nhất định là quay lại, cho nên mới……”

Thở dài, cô thành thành thật thật xin lỗi, “Thực xin lỗi.” bất luận cô có biện giải như thế nào, đều không cứu lại được tội nghiệt mình từng phạm phải.

Lộ Dương bỗng nhiên cười, “Không cần xin lỗi, cô biểu hiện rất tốt.”

Văn Tĩnh trừng lớn đôi mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Tôi đều cho anh uống thuốc mê, ôm trong lòng ngực hôn, còn biểu hiện tốt ở đâu?!”

Nếu không phải điện ảnh kịp thời kết thúc, ai biết kế tiếp cô sẽ làm gì! Nhốt trong phòng tối? Buộc chặt play? Chỉ suy nghĩ một chút, Văn Tĩnh liền cảm thấy cả người đều không ổn.

“Đây là phim ảnh, cùng hiện thực chung quy là không giống nhau.” Lộ Dương mày nhảy nhảy, làm bộ trấn định tự nhiên, “Điện ảnh chỉ cần suy xét đẹp hay không đẹp, không cần suy xét mặt khác. Diễn viên vào vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, điện ảnh hết thảy đều là hư cấu.”

Ví dụ như kịch bản hai người hẹn ước sau khi rời khỏi biệt thự sεメ kết giao, nhưng ra khỏi kịch bản, khôi phục ký ức hiện thực, không có người nào sẽ coi ước định là thật. Ví dụ như trước kia nam nữ chính diễn người yêu, nhưng quay phim xong bọn họ cũng đâu co yêu nhau.

Anh nói, “Tiềm thức của cô rất đặc biệt. Lúc cô đối xử tốt với người khác, có thể đem người sủng lên trời. Lúc muốn hố người khác, cũng có thể thuận lợi đem kẻ địch không thoát khỏi. Tiềm thức như vậy, không thấy nhiều lắm.”

“Tuy rằng hắc hóa có chút đột ngột, nhưng mà dù sao chúng ta cũng chơi hệ thống phó bản, kịch bản thô ráp, bên ngoài cũng không có ai xem. Nếu cô đi tham ra diễn xuất một bộ phim điện ảnh nghiêm túc, nói không chừng có thể mang lại hiệu quả diễn xuất xoay ngược. Kết cục ngoài dự đoán của mọi người có thể làm rạng rỡ điện ảnh không ít.”

“Nói thật, lấy thiên phú của cô, làm người đại diện rất đáng tiếc. Nếu cô nguyện ý xuất đạo, có thực lực lại có chút vận khí, nói không chừng có thể bò đến đỉnh kim tự tháp.”

Văn Tĩnh ngữ khí phá lệ nghiêm túc, con ngươi ngăm đen có ánh sáng khác lạ, thái độ lại cực kì dị thường chân thành tha thiết, “Nhưng tôi không cần nổi tiếng, chỉ mướn làm ngươi phía sau màn.” Cô sớm đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, tuy rằng là ở lĩnh vực khác.

Lộ Dương hơi giật mình, ngay sau đó bị chọc cười, “Làm người đứng sau tôi? Cô sẽ không phải là fan não tàn của tôi chứ?! Uy uy, tôi cùng cô nói nhiều như vâth, là vì nói cho cô biết công việc người đại diện này sẽ không làm được lâu, hãy chuẩn tốt đường lui a!” Tinh Diệu dốc dức nâng đỡ cũng không cản dược nhân khí liên tục trượt xuống, anh đã sớm minh bạch, xu hướng suy tàn đã không thể vãn hồi.

Nói đến lại buồn cười, anh ở trong phim nhiều lần nghịch tập, cuối cùng xinh đẹp mà xoay người, kết quả ở trong thế giới hiện thực quan trọng nhấ lại thất bại thảm hại, không nhìn thấy hy vọng, thật là châm chọc.

“Có thể, để tôi giúp anh.” Văn Tĩnh cố chấp mà nhìn Lộ Dương, ngữ khí kiên quyết.

“Không cần.” Lộ Dương trực tiếp từ chối. Anh không còn ôm hy vọng chờ đợi kỳ tích buông xuống, cuối cùng bị hiện thực vô tình đánh bại. Với anh mà nói, không ôm hy vọng mới không tuyệt vọng.

“Thử một lần, chỉ thử một lần.” Văn Tĩnh chưa từ bỏ ý định mà khuyên nhủ.

Lộ Dương nghĩ, chờ đến lúc Văn Tĩnh thất bại vài lần, cô sẽ hiểu rõ suy nghĩ của chính mình có đáng tin hay không, anh không hề nhiều lời, chỉ nói câu, “Tùy cô đi.”

Văn Tĩnh lập tức cười mi mắt cong cong.

Lộ Dương liếc mắt một cái, ở trong lòng thở dài, lớn lên xinh đẹp, tiềm thức lại mạnh, người như vậy lại không muốn đóng phim điện ảnh, mà là chạy tới làm người đại diện, quả thực là lãng phí nhân tài.

“Anh tiếp tục phân tích, tôi nghe.” Văn Tĩnh quy quy củ củ ngồi xong, thậm chí không biết từ đâu lấy ra giấy và bút, tựa hồ tính toán viết lưu ý, thái độ cực kỳ đoan chính.

“Thôi, hôm nay quá mệt mỏi, lần sau đi.” Lộ Dương đã không còn tâm tình phục bàn. Anh thu thập đơn giản sau đó rời đi, kết thúc lần gặp mặt đầu tiên của hai người như vậy.