Edit:
Mr.Downer
Lúc đến giờ dùng bữa tối, bác Kỷ đi tới, đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi cậu: "Tiểu Ôn, xuống ăn cơm một chút chứ?"
Ôn Đình lắc đầu, "Cảm ơn bác Kỷ, cháu không muốn ăn."
"Ai..." Bác Kỷ thở dài, "Bây giờ thiếu gia đang nổi nóng, nhất định không nghe lọt tai được điều gì. Cháu cũng đừng nản chí, chờ thiếu gia về rồi cẩn thận trò chuyện với thiếu gia, bác thấy thiếu gia rất coi trọng cháu, nói không chừng còn có thể giải thích, cháu ngoan, nghe lời bác đi."
Ôn Đình mỉm cười, gật đầu: "Vâng bác Kỷ, cháu cảm ơn bác."
Quản gia xuống lầu lúc nào, Ôn Đình cũng không biết, cậu đã chìm đắm vào trong suy nghĩ của chính mình, trong lòng cậu, trong đầu cậu, chỉ tràn ngập một mình Cận Hàn Bách.
Dáng vẻ của anh lúc cười, lúc nhíu mày, lúc sau khi ân ái cùng cậu.
Ôn Đình thích anh như thế, thích đến điên rồi, thích đến mức đánh mất bản thân, cái gì cũng không cần.
Trời đất rộng lớn như vậy, cậu chỉ muốn một mình Cận Hàn Bách.
Cậu ngồi ở trong phòng một đêm, ngồi đến lúc mặt trăng leo lên, quay một vòng rồi lại lặn xuống. Ngồi đến lúc mặt trời mọc, lên cao trên đỉnh đầu.
Bác Kỷ không biết đã lên đây mấy lần, dù cho mỗi lần ông có nói cái gì với Ôn Đình, cậu dường như không nghe thấy. Đứa bé này hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, đôi mắt cậu sưng lên rất nhiều, một cậu nhóc bình thường thích sạch sẽ như vậy, vào lúc này cũng có râu ria mọc trên cằm.
Ôn Đình hoàn toàn không thèm để ý, cậu không ăn cơm không uống nước, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không đi.
"Cậu bé, cháu đừng như vậy." Bác Kỷ có chút sốt ruột, vỗ vai Ôn Đình, "Cũng không phải một cơ hội nhỏ nhoi cũng đều không có, đừng suy nghĩ bi quan."
Ôn Đình không có chút phản ứng nào, ánh mắt chỉ nhìn đăm đăm về một hướng.
"Đừng cứng đầu như thế, dù có ra sao cũng không nên không quan tâm đến bản thân, tuổi còn trẻ đừng nên cố chấp."
Bác Kỷ nói chuyện ở trước mắt Ôn Đình, nhưng tầm mắt của Ôn Đình giống như hoàn toàn không nhìn thấy mà xuyên qua người ông, cuối cùng bác Kỷ chỉ có thể một mặt lo âu đi xuống.
Ôn Đình cố chấp, Cận Hàn Bách cố chấp càng đáng sợ hơn. Vì vậy từ lúc đầu khi Ôn Đình mới vừa xuất hiện, bác Kỷ cũng rất thích cậu, hi vọng cậu có thể hâm nóng trái tim của Cận Hàn Bách, nhưng vẫn không thể được.
Trách ai đây?
Ai cũng không thể trách, chỉ trách Ôn Đình đến quá muộn.
Cậu đến muộn mười năm, Kiều Nhiên đã in dấu trước trong lòng anh, dù là yêu hay là hận, thì cũng đã sớm lưu thành vết sẹo, sợ là đời này không bao giờ xoá được.
Ngay cả đôi mắt Ôn Đình cũng không thể chớp, nhưng nước mắt khô khốc khó nhịn lại chảy ra, khiến cậu phải chớp mấy cái, rồi lại trầm tư. Nói trầm tư cũng không đúng, đầu óc của cậu vốn trống rỗng.
Tuyệt vọng đến tận cùng, muốn suy nghĩ đến một lối thoát, nhưng lại không có gì để nghĩ suy.
Ôn Đình thật sự không biết làm sao mới có được Cận Hàn Bách. Bây giờ cậu rốt cuộc mới bắt đầu hối hận, hối hận chính mình bất cẩn lộ ra thật nhiều điểm không thích hợp, cũng hối hận lòng tham của chính mình.
Rõ ràng ban đầu chỉ muốn được ở bên cạnh anh, dù cho sau này anh sẽ có người khác, chỉ cần Cận Hàn Bách không đuổi, cậu sẽ không đi. Nhưng sau đó vẫn là do lòng tham, muốn độc chiếm người đàn ông này.
Thế nhưng cậu không có thân phận.
Đàng hoàng làm Ôn Đình, Cận Hàn Bách sẽ không đuổi cậu đi. Người kia đều vô tâm với những người khác, chỉ cần cậu vẫn là Ôn Đình, Cận Hàn Bách căn bản không để ý cậu đi hay ở.
Một bước đạp sai, khó quay đầu lại, bây giờ bốn phía xung quanh Ôn Đình đều là đường chết, cậu không đi ra ngoài được.
Cậu không thể trở thành Kiều Nhiên, Cận Hàn Bách hận Kiều Nhiên như vậy.
Cậu cũng không thể trở thành Ôn Đình, vì cậu giống Kiều Nhiên như thế.
...
Mặt trời từ đỉnh đầu dần dần ngã về tây, Ôn Đình vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cậu thậm chí nghĩ rằng, không bằng để cậu chết ở trong căn phòng này cũng rất tốt.
Nếu như có thể chết ở một nơi gần Cận Hàn Bách nhất... Vậy thì thật sự rất tốt.
Ôn Đình ngửa cổ ra sau, đặt đầu trên giường. Cậu nhìn đèn treo trên trần nhà, nhớ tới vô số sáng sớm và đêm khuya, cậu tỉnh lại bên người Cận Hàn Bách, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.
Quản gia lên xuống rất nhiều lần để trông cậu, trạng thái của Ôn Đình khiến ông càng ngày càng lo lắng. Đứa bé này thật giống như không còn hồn, ông nhiều lần do dự, có nên gọi điện thoại cho Cận Hàn Bách hay không. Ông chỉ sợ mình gọi điện sẽ gây phản tác dụng, như vậy ông không nên làm việc thừa thãi.
Dáng vẻ của Ôn Đình thật đáng thương. Ở chung trong một khoảng thời gian dài, hai dì giúp việc trong nhà cũng vô cùng quý mến cậu, nhìn cậu như vậy cũng suýt chút nữa rơi nước mắt.
Ôn Đình không uống nước, môi đã khô đến nứt ra. Cậu từ đầu đến cuối trợn tròn mắt, nhưng cảm giác ý thức như ngủ thϊếp đi.
Một đoạn nhạc tiếng Anh đánh thức Ôn Đình, là bài hát tiếng Anh cậu nghe thấy ở ngoài cửa lúc trước.
Đôi mắt Ôn Đình giật giật, cậu có hơi quen thuộc âm thanh này. Cậu cử động đầu mình, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, nhớ lại tiếng nhạc, đây là một đoạn chuông điện thoại di động. Cậu đã từng dùng qua khúc nhạc chuông này, rất thích nó.
Ôn Đình giật giật thân thể, mỗi khớp xương như bị gỡ ra sau khi lắp ráp, đau đến nhíu mày. Ôn Đình muốn tìm xem âm thanh vọng đến từ đâu, nhưng tiếng nhạc đã ngừng bặt.
Qua vài giây lại vang lên, Ôn Đình dựa theo âm thanh mà kéo ngăn tủ ra.
Ngăn kéo vừa được mở, cậu lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Bên trong là một chiếc điện thoại di động sáng màn hình đang reo lên, âm thanh chính là vọng lại từ nó.
Ôn Đình đưa tay cầm, nhận cuộc gọi.
Mở miệng mới biết giọng nói của mình khàn thành như vậy, lần thứ nhất dĩ nhiên không phát ra tiếng được, Ôn Đình hắng giọng rõ ràng, lần thứ hai trả lời: "... Alo?"
Đối diện là âm thanh của một ông bác trung niên, chất phác mạnh mẽ: "Đây có phải là điện thoại của Tương Quân Hồng không?"
Tiếng nói của Ôn Đình nghe có chút vô lực: "Không phải, bác gọi nhầm số rồi."
"Ồ xin lỗi!" Bác trai bên kia nói lời xin lỗi, rồi lập tức cúp máy.
Ôn Đình không rảnh rỗi bận tâm, tay cậu vẫn không hạ xuống, kề sát điện thoại ở bên tai. Đường nhìn của cậu rơi vào trong ngăn kéo, mỗi một vật bên trong thiêu đốt ánh mắt của cậu.
Trong ngăn kéo có hai hộp áo mưa, một chai dầu bôi trơn. Có một cuốn sổ cùng hai cây bút, hai sợi dây cáp, một cái USB, và một cái qυầи ɭóŧ còn chưa mặc.
Ôn Đình chậm rãi đưa tay, cầm lấy chai dầu bôi trơn nhìn một chút. Ngày tháng trên bao bì là năm năm trước.
Cậu mở cuốn sổ, tuỳ tiện lật tới một trang có hình vẽ bằng bút mực, là hội trường lễ cưới do Kiều Nhiên tự tay bài trí, chỉ được vẽ một góc, phần còn lại vẫn chưa vẽ xong.
Căn phòng này dường như dừng lại vào năm năm trước, tất cả đều không thay đổi.
Ôn Đình chạm tay vào màn hình điện thoại, đầu ngón tay run run mở khoá. Màn hình nền là gương mặt ngủ say của Cận Hàn Bách, ánh nắng chiếu từ đằng sau anh, phía dưới sống mũi của Cận Hàn Bách có một chút bóng tối nho nhỏ, làm cho bức ảnh trông thật ôn nhu.
Khi đó Cận Hàn Bách còn rất trẻ, dù Ôn Đình có đặt điện thoại ngay sát mặt cũng không nhìn thấy nếp nhăn nơi khoé mắt của anh.
Một Cận Hàn Bách trẻ tuổi như thế.
Một trái tim nồng nhiệt như vậy.
Cặp mắt khô khốc của Ôn Đình lại lần thứ hai ẩm ướt, cậu nhìn tấm hình này, cay cay sống mũi. Chuyện khiến người ta đau lòng nhất trên đời ngoại trừ sinh ly tử biệt, chính là dù thời gian có thật tươi đẹp, nhưng bất kể như thế nào cũng đều không thể quay lùi trở lại.
Người này vẫn là người khi đó, nhưng đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Đồ trong điện thoại rất ít, ảnh chụp chỉ có vài tấm, đều là hình của Cận Hàn Bách. Độ phân giải không cao, chất lượng không quá nét, nhưng Ôn Đình vẫn nhìn chăm chú nhiều lần như cũ.
Nhật ký cuộc gọi vẫn còn, nhiều nhất chính là với Cận Hàn Bách.
Ghi chú của Cận Hàn Bách ở trong điện thoại vẫn là "Bảo bối".
Xưng hô đơn giản ấu trĩ, nhưng lại lộ ra tràn đầy ngọt ngào.
Thế nhưng khiến Ôn Đình bất ngờ nhất chính là nhật ký cuộc gọi dĩ nhiên không ngừng lại ở năm năm trước. Ngoại trừ cú điện thoại gọi nhầm số kia, còn có một cuộc gọi với Cận Hàn Bách vào năm ngoái, thời gian trò chuyện mười ba phút bốn mươi hai giây.
Xem ở phía trên cũng có, hàng năm đều có.
Ôn Đình không hiểu, tiếp tục xem trong điện thoại. Chỉ là điện thoại khá mới, ghi chép cũng không nhiều.
Ôn Đình mở tin nhắn, trực tiếp nhìn nhật ký nhắn tin đã gửi với Cận Hàn Bách.
Nước mắt vẫn được ngậm trong mắt của cậu cứ như vậy không chút nào phòng bị mà rơi xuống.
Chủ nhân của chiếc điện thoại khi còn sống đúng là không hay dùng nó để nhắn tin cho Cận Hàn Bách, chỉ có hai tin được gửi vào năm năm trước.
"Anh đang họp sao? Em ở dưới lầu chờ anh nhé."
Cận Hàn Bách trả lời ngắn gọn: "Được."
Tin nhắn tiếp theo là vào ba năm trước, đó là năm thứ hai sau khi Kiều Nhiên qua đời.
Cận Hàn Bách gửi một tin nhắn, chỉ gồm hai chữ: "Tiểu Kiều."
Chỉ có hai chữ này, không còn lời nhắn gì khác. Ôn Đình nhìn xuyên qua hai chữ kia, tựa như có thể nhìn thấy thời điểm Cận Hàn Bách viết chúng xuống, có bao nhiêu cô độc.
Tiếp đó là hai ngày sau, anh lại gửi một tin khác: "Ngày hôm trước anh nhìn thấy một người, trông rất giống em, nhưng đến gần rồi lại không giống lắm. Anh thay em đi gặp giáo sư, thầy hỏi em thế nào, anh nói em hoàn toàn rất tốt."
Nước mắt Ôn Đình có chút ngăn trở tầm mắt, cậu dùng cánh tay chùi chùi.
Tin nhắn cuối cùng là vào ba tháng trước, lúc ba giờ năm mươi sáng ngày mười chín tháng năm.
Ôn Đình nhớ rõ đó chính là ngày giỗ của Cận Trí Duy, Cận Hàn Bách uống rượu trở về. Cậu hỏi Cận Hàn Bách, Kiều Nhiên là người như thế nào?
Cận Hàn Bách suy nghĩ cực kỳ lâu, chỉ nở một nụ cười. Nụ cười kia không sâu, thế nhưng ẩn chứa rất nhiều tâm tình, Ôn Đình không thể hiểu rõ.
Sau đó Cận Hàn Bách ngồi ở dưới lầu một đêm.
Ôn Đình nhìn tin nhắn này, trong đầu có thể tưởng tượng đến hình ảnh đấy. Cận Hàn Bách ngồi trên ghế sa lông, ngồi đến thẳng người. Trên đùi anh đắp một tấm chăn, nhắm hai mắt nhớ về người anh yêu chân thành mấy năm kia.
Cuối cùng anh nhớ đến người yêu phản bội, người thân qua đời, cùng với chút tình cảm không được chết tử tế này.
Trong lòng anh rõ ràng nên có hận.
Ôn Đình từ đầu đến cuối đều cảm thấy trong lòng anh nên hận.
Thế nhưng anh chỉ cúi đầu, lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn đến dãy số đã sớm mất đi ý nghĩa kia.
—— "Sinh nhật năm tuổi vui vẻ. Bình an, khoẻ mạnh. Tiếp tục làm hoàng tử nhỏ hạnh phúc."
Ôn Đình dùng sức lau nước mắt, làm sao cũng không thể lau xong. Ống tay áo cọ vào khoé mắt đến đỏ lên đau đớn, nhưng Ôn Đình vẫn tiếp tục lau. Cậu không thể để nước mắt ngăn trở tầm nhìn.
Cậu liên tục đọc đi đọc lại những tin nhắn này rất nhiều lần.
"Tiểu Kiều."
"Anh nhìn thấy một người, trông rất giống em."
"Sinh nhật năm tuổi vui vẻ."
"Bình an, khoẻ mạnh."
Nhớ nhung gửi gắm trong từng con chữ quá sâu quá nặng, Ôn Đình cuối cùng gắt gao đè chặt điện thoại ở trên ngực, thất thanh bật khóc.
Tay cậu run rẩy đến nỗi không cầm được điện thoại, vội vàng muốn gửi tin nhắn nhưng gõ sai rất nhiều lần. Rất lâu sau mới rốt cuộc gửi đi.
"Em muốn được ở bên cạnh anh hơn trăm năm."