Edit:
Mr.Downer
Lúc Ôn Đình lên giường với Cận Hàn Bách khi anh say rượu, ngày hôm sau, Cận Hàn Bách ngồi trước mặt cậu và nói: “Chỉ cần cậu đừng thích con người của tôi, những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu.”
Sự thật chứng minh, Cận Hàn Bách đã nói được, cũng thật sự làm được.
Ôn Đình trải qua cuộc sống như một tiểu thiếu gia, Cận Hàn Bách đối xử với cậu rất tốt. Kim chủ bao nuôi một tình nhân, có những giày vò không thể nói ra là chuyện bình thường, nhưng từ lúc Ôn Đình đi theo Cận Hàn Bách, ngay cả một lời nặng nhẹ Cận Hàn Bách cũng chưa từng nói với cậu. Lúc dẫn cậu ra ngoài cũng thấy được sự chăm sóc của anh, chưa từng để Ôn Đình bị lúng túng trước mặt người khác.
Ôn Đình rất may mắn, ai cũng nói như vậy.
Tân Ninh cũng nói những lời này với Ôn Đình, anh ta cầm ly rượu trong tay, cụng một cái với cậu: “Một trăm người cũng không lựa được ra một người như thế, cậu khỏi phải gánh lấy danh tiếng là “Kẻ thứ ba”, Cận tổng vẫn còn trẻ tuổi.”
Ôn Đình cười cười không nói lời nào.
Tân Ninh đi theo Lâm đổng mấy năm, Lâm đổng cũng đối xử tốt với anh ta, nhưng thế nào đi chăng nữa thì Lâm đổng cũng là người đã có gia đình. Hơn nữa hoa dại cỏ hoang bên ngoài mọc lên không ngừng, có thể lâu dài như Tân Ninh xem như không tồi.
Kỳ thực, những người trong vòng này đều liên lạc âm thầm với nhau, thậm chí còn có một nhóm chat, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu một chút, xem kim chủ nào có những sở thích kỳ quái gì. Cuộc sống chung quy không dễ chịu nên phải tìm nơi trút bầu tâm sự.
Ôn Đình không giống bọn họ, cậu căn bản không thuộc về cái vòng kia. Cậu cũng không có tâm sự hay bí mật gì muốn phun ra, Cận Hàn Bách đối xử với cậu đủ tốt rồi.
Gió đêm dần lạnh, Ôn Đình mặc áo khoác của Cận Hàn Bách, nhìn anh chào hỏi với người khác. Chiếc áo sơ mi đen của anh nhìn có vẻ phong phanh trong màn đêm, nhưng tâm tư Ôn Đình không muốn trả áo khoác lại cho anh.
“Lạnh không?” Cận Hàn Bách nắm lấy tay cậu, “Thấy lạnh thì vào trong xe chờ tôi đi, sắp xong rồi.”
“Không sao, em không lạnh.” Ôn Đình cười lên thật ngoan ngoãn, nhưng cũng mang theo chút nghịch ngợm, “Em không thể đi được, em nhìn ra cô ta có ý đồ với anh, muốn gả cho anh đấy.”
Cận Hàn Bách nghe vậy bèn cười, “Làm sao cậu biết?”
“Ánh mắt cổ nhìn anh quá mức rõ ràng, hận không thể trói anh lại rồi ném vô phòng cổ.” Trên mặt Ôn Đình lúc nói chuyện hiện lên một chút ghét bỏ, nhưng nói xong vẫn không quên bán manh một cái, “Tiên sinh, cổ không xứng với anh đâu, không thông minh cũng chẳng xinh đẹp.”
Trong ánh mắt của Cận Hàn Bách có sự nuông chiều, anh nhìn Ôn Đình, nhíu mày hỏi: “Vậy ai xứng với tôi?”
Ôn Đình liếʍ môi một cái, đuôi mắt liếc nhanh, nhỏ giọng nói: “… Em.”
Nét mặt này của cậu mang theo chút ý tứ câu người, không giống như dáng vẻ nghe lời điệu thấp lúc thường.
“Sao lại nhìn em như thế?” Ôn Đình lập tức mỉm cười, một mặt đơn thuần đáng yêu, “Em xứng với anh hơn cô ta, chưa kể, em còn nhỏ hơn cô ta mười tuổi đấy.”
Cận Hàn Bách bất đắc dĩ cười cười, nói với cậu: “Đừng so sánh, cậu cũng không cần phải so sánh với ai.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ không kết hôn.” Cận Hàn Bách vỗ lưng Ôn Đình, nhẹ giọng nói: “Không cần phải suy nghĩ lung tung, trên xe không lạnh, đi thôi.”
Ôn Đình mặc áo khoác của Cận Hàn Bách trở vào trong xe. Cậu không hỏi tại sao anh sẽ không kết hôn, vấn đề này cậu sẽ không hỏi. Nếu có một ngày Cận Hàn Bách thật sự kết hôn, cũng sẽ không có vị trí của cậu. Bình thường kể chuyện cười, làm nũng hay bán manh cũng không có gì, nhưng trong lúc đó hai người vẫn có điểm mấu chốt, Ôn Đình sẽ không vượt qua làn ranh này.
Giống như căn phòng bị khoá ở lầu hai, mỗi ngày ngẩng đầu lên đều trông thấy, nhưng Ôn Đình chưa bao giờ thử đi vào nhìn trộm.
Dù mấy ngày nay có gió thổi mạnh, bác Kỷ phải mở cửa phòng đi vào đóng chặt cửa sổ, lúc Ôn Đình lên lầu đã nhìn thấy bố trí bên trong, nhưng cậu không hề đến gần một bước, chỉ nghiêm túc trở về phòng của Cận Hàn Bách.
Đó là một căn phòng hết sức bình thường, không hề có sự khác biệt với căn phòng Cận Hàn Bách đang ở bây giờ. Gian phòng rất sạch sẽ, Ôn Đình nhìn lướt qua thấy có một chiếc giường tròn lớn trong đấy, cùng với ra giường màu xanh thẫm.
Từ khi Ôn Đình đến ở trong biệt thự, đừng nói cậu chưa từng bước vào căn phòng kia, ngay cả Cận Hàn Bách cũng không đi vào đấy một lần nào. Chỉ có bác Kỷ mỗi ngày sẽ đi vào mở cửa sổ, các dì giúp việc quét dọn một chút hoặc thay đổi tấm ra.
Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.
Ôn Đình trở về phòng đóng cửa lại, cậu cầm trong tay một cốc sô cô la. Cận Hàn Bách nhìn cậu một cái, mỉm cười với cậu.
Ôn Đình ngồi bên cạnh anh, hai tay nâng cốc mà uống từng ngụm. Cận Hàn Bách đang dùng di động xem tin nhắn, Ôn Đình không quấy rầy anh, chờ anh xem xong cậu mới giơ cốc đến bên miệng của anh: “Anh uống một chút không?”
Cận Hàn Bách lắc đầu: “Không, cậu uống đi.”
“Biết anh không thích uống mà,” Ôn Đình lại cầm cốc tự uống một hớp, “Bộ đồ ngủ này của anh nhìn đẹp lắm.”
Cận Hàn Bách nở nụ cười, hỏi cậu: “Cậu đang tự khen bản thân?”
Ôn Đình cười, gật đầu: “Vâng.”
Ôn Đình thích mua đồ cho Cận Hàn Bách, thỉnh thoảng cậu sẽ ra ngoài đi dạo, lúc trở về sẽ mua quà cho anh. Tuy cậu dùng thẻ của Cận Hàn Bách, thế nhưng chẳng ai để ý đến điều này.
Cận Hàn Bách hiếm thấy có thể ở nhà vào cuối tuần, bên ngoài mới vừa đổ xuống một trận mưa, mở cửa sổ sẽ bay vào mùi vị chỉ sau cơn mưa mới có. Trong những bài văn làm khi còn bé gọi đây là mùi bùn đất thơm ngát. Cuối tuần như thế thật khiến người ta cảm thấy thanh thản an nhàn, thả lòng tâm tình.
Ôn Đình đặt cốc xuống, nhoài người đến trước mặt Cận Hàn Bách. Cậu duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ môi Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, cùng cậu chạm môi, mang theo ý tứ vỗ về sủng ái. Một cái hôn nhẹ làm Ôn Đình thấy thoả mãn, cậu cười hỏi: “Tiên sinh, em có ngọt không?”
Cận Hàn Bách vò vò mái tóc của cậu, “Ngọt.”
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, không cần mở điều hoà trong thời tiết như thế này, cơn gió mát lạnh thổi vào cửa sổ, cảm giác thoải mái không nói ra được. Sau khi Ôn Đình súc miệng, cậu trở lại nằm gối lên đùi Cận Hàn Bách, cầm quyển sách lặng lẽ xem.
Xem không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.
Cảm giác này vốn rất ngọt ngào, bởi vì nhiệt độ rất tốt, tâm tình vui vẻ, còn có Cận Hàn Bách ở bên cạnh, đây là một giấc ngủ trưa rất hoàn mỹ.
Thế nhưng Ôn Đình lại gặp ác mộng.
Hình ảnh hỗn độn liên tục nối tiếp nhau, có rất nhiều người bên trong, có cả Cận Hàn Bách. Ôn Đình gắt gao nắm chặt y phục của anh, muốn nói chuyện với anh, nhưng Cận Hàn Bách không nhìn cậu dù chỉ bằng một con mắt. Nước mắt của Ôn Đình rơi xuống, cậu lay cánh tay của Cận Hàn Bách không ngừng, muốn anh nhìn cậu một chút, nhưng Cận Hàn Bách trước sau vẫn không để ý, cảm giác tuyệt vọng khiến cậu ngạt thở.
Rồi hình ảnh lại thay đổi, Cận Hàn Bách mặc một thân âu phục xanh thẫm, anh đứng trước gương đẩy nút thắt cà vạt, ngón tay đẩy cà vạt đặc biệt đẹp đẽ. Sau đó, bàn tay kia dắt một người phụ nữ mặc áo cưới, đi đến giáo đường kết hôn.
Lạnh lẽo tản mát từ bên trong mỗi lỗ chân lông, Ôn Đình suy nghĩ trong thoáng chốc nên nói gì để ngăn cản hôn lễ này, hay là nên chúc phúc cho anh.
…
Ôn Đình bị Cận Hàn Bách đánh thức, đôi mắt còn mang theo nước mắt, trong ánh mắt cậu nhìn Cận Hàn Bách tràn đầy tuyệt vọng.
Cận Hàn Bách không hề phòng bị mà rơi vào trong ánh mắt kia, đau khổ tràn ngập bên trong khiến trái tim anh bỗng nhiên tê tái.
“Làm sao vậy?” Cận Hàn Bách lau nước mắt trên mặt Ôn Đình, ôn nhu hỏi cậu: “Nằm mơ?”
Ôn Đình có chút hoảng hốt, tuyệt vọng trong mộng quá sâu sắc, khiến cậu chưa thể bứt ra khỏi cảm giác đau đớn làm người ta nghẹt thở này, cậu há miệng nhưng không nói nên lời, chỉ có thể không tiếng động mà nhìn anh.
“Thật tình,” Cận Hàn Bách kéo cậu ngồi xuống, cả người Ôn Đình còn có chút đờ đẫn, Cận Hàn Bách ôm người vào trong l*иg ngực, vỗ lưng cậu, “Bao lớn rồi? Ngủ một giấc cũng có thể phát khóc?”
Ôn Đình hít hít mũi, dùng sức ngửi mùi sữa tắm trên người Cận Hàn Bách. Cậu vùi mặt vào cổ Cận Hàn Bách, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục khỏi cảm xúc bên trong giấc mộng, cậu muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nhắm mắt nói với Cận Hàn Bách: “… Tại sao anh không để ý tới em?”
Cận Hàn Bách bị một câu không đầu không đuôi của cậu làm cho bối rối, bật cười nói: “Ngủ đến choáng váng?”
Kỳ thực bình thường Cận Hàn Bách đối xử rất tốt với cậu, nhưng những lúc ôn nhu như hiện tại cũng cực kỳ ít. Dịu dàng bên ngoài cùng lạnh lùng trong mộng tạo nên tương phản quá lớn, Ôn Đình ôm cổ Cận Hàn Bách rồi dùng hết sức cọ cọ, nước mắt chảy dài.
Khoảng mười mấy phút sau, Ôn Đình mới lấy lại được sức, cậu chậm rãi buông Cận Hàn Bách ra, có chút ngượng ngùng xoa mắt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Tiên sinh, em ngủ đến lú lẫn rồi…” Ôn Đình cắn môi, mắt mũi vẫn còn hồng hồng, nhìn rất đáng thương, “Anh đừng ghét bỏ em.”
“Đi rửa mặt đi, cứ như là tôi bắt nạt cậu vậy.” Cận Hàn Bách nhìn khuôn mặt tàn tạ của cậu, thấy có chút buồn cười.
Ôn Đình mím môi nói: “Qủa thực là chính anh bắt nạt em.”
“Hả?” Cận Hàn Bách nhíu mày.
Ôn Đình xoa mũi, miệng có hơi cong lên. Cậu đỏ mắt nhìn Cận Hàn Bách nói: “Em nằm mơ thấy anh làm tiền hí tới hai tiếng đồng hồ, nhưng em làm sao anh cũng không chịu tiến vào, cuối cùng còn bỏ đi.”
Lời nói của cậu thực sự tủi thân mười phần, lúc Cận Hàn Bách cười cười, Ôn Đình đã chạy chân trần vào phòng tắm rửa mặt. Anh dĩ nhiên biết Ôn Đình nói dối, thế nhưng một cậu nhóc khóc lóc làm nũng trong l*иg ngực anh vào một buổi chiều ngày xuân, cảnh đẹp ý vui như thế vẫn khiến cho Cận Hàn Bách mềm lòng.
Người đàn ông ba mươi lăm tuổi quả thật không chống đỡ được nước mắt của một cậu nhóc, cứ thế kiên trì ôm vào trong ngực dỗ dành, Cận Hàn Bách rất nhiều năm không làm như vậy. Ôn Đình thường ngày chu đáo, chăm sóc tường tận đến nỗi Cận Hàn Bách không chê trách được gì. Thời gian dài như thế, cho dù trái tim lạnh lẽo già dặn của Cận Hàn Bách có cứng rắn đến đâu, vẫn từ từ bị dao động một chút.