Chương 50: Âm mưu

Nam Cung Dịch Thủ dẫn Dương Nguyệt Minh đến thành Đông, đợi bọn họ đến gần Ngư Cốt Lộng, thì đã gần đến giờ đóng cổng thành, cư dân trên trấn đã tắt đèn đi ngủ, bốn bề đen thăm thẳm, chỉ có đèn l*иg ở cửa đại hộ còn sáng, nhẹ nhàng lắc lư trong bóng tối tĩnh mịch.

Nhưng bọn họ đến cửa ngõ Ngư Cốt Lộng thì nghe thấy tiếng người ầm ĩ xa xa.

“Có chuyện!” Dương Nguyệt Minh hơi kích động, đừng nói Nhậm Tiểu Đao bị lừa rồi nha.

Nam Cung Dịch Thủ cẩn thận phân biệt vị trí một chút, rồi dẫn Dương Nguyệt Minh nhảy lên mái nhà, giẫm lên mái nhà liên tiếp chạy như bay, không lâu sau thì nhìn thấy cửa lớn của một căn nhà đang khép hở, từ khe cửa lộ ra chút ánh sáng.

Nam Cung Dịch Thủ dứt khoát cõng Dương Nguyệt Minh chạy tới tòa nhà đó, khinh công của hắn ta cực tốt, cõng người này cũng nhẹ nhàng như chim yến, không tiếng động dừng lại trên nóc nhà đó, sau đó hắn ta ấn đầu Dương Nguyệt Minh, để hắn nằm trên ngói, lén lút nhìn vào trong sân nhà dưới mái che.

Căn nhà này cực kỳ rách nát, dường như hoang phế đã lâu, nhưng diện tích khá rộng, bình thường đều là nơi khất cái tụ họp.

Lúc này trong căn nhà đèn đuốc sáng sủa, trong viện tụ họp một đám nhân sĩ võ lâm, đều ăn mặc kình trang, tay cầm vũ khí, nhưng người này đứng cùng nhau, giằng co với một đám cái bang khác.

Lúc này hai bên đang tranh chấp gì đó, vẻ mặt đều kích động, miệng không nói gì, còn có người đã rút binh khí ra, tình thế giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Dương Nguyệt Minh nhìn chăm chú, kinh ngạc phát hiện người dẫn đầu đám võ lâm nhân sĩ đó vậy mà lại là gia chủ Đao Thần thế gia Điêu Thất Hoàn, lúc này vẻ mặt của gã lãnh khốc, còn có vẻ khinh thường.

Nội tâm Dương Nguyệt Minh chậc một tiếng, vậy mà lại là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi như Điêu Thất Hoàn làm thủ lĩnh, đây là một đám ô hợp thế nào chứ.

Còn bên Cái bang là do Nhậm Tiểu Đao ra mặt, ba người Trần trưởng lão bọn Dương Nguyệt Minh mới gặp hồi chiều và những trưởng lão khác đứng phía sau Nhậm Tiểu Đao.

Lúc này Nhậm Tiểu Đao mặc y phục rách nát, nhưng dáng người cao thẳng, khí chất ung dung, lại không thua kém Điêu Thất Hoàn một thân hoa phục chút nào.

“Phát Tài quả nhiên ngọc thụ lâm phong, mặc y phục Cái bang cũng đẹp hơn nửa con vịt!” Dương Nguyệt Minh lâu rồi chưa gặp Nhậm Tiểu Đao, lúc này vừa thấy khó tránh không kích động, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chỉ kém không thể hai mắt phát sáng để ủng hộ thôi.

Nam Cung Dịch Thủ ấn đầu hắn lặng lẽ rụt tay về ấn lên ngực mình.

Lạnh lòng!

Chỉ nghe thấy Điêu Thất Hoàn cười lạnh nói: “Nhậm thiếu bang chủ, ngươi bớt giả bộ ngớ ngẩn cho ta, bên này ta đã nhận được tin tức chuẩn xác, Phùng Bối của tháp Giáng ma đang ở trong tay ngươi. Ngươi thân là thiếu chủ Cái bang, biết rõ tháp Giáng Ma là kẻ địch chung của võ lâm, hôm nay các vị đồng đạo tề tụ tại đây, cũng chính là vì thảo phạt đám tà ma này, ngươi lại giấu không báo, có phải có ý đồ khác không?”

Dương Nguyệt Minh nghe vậy lẩm bẩm nói: “Nửa con vịt này nói chuyện xiên xỏ, một chút phong độ cũng không có.”

Câu này của Dương Nguyệt Minh cũng là sự thật, Điêu Thất Hoàn lòng dạ xảo trá, hôm nay vừa gặp Nhậm Tiểu Đao, phát hiện vốn dĩ là thiếu chủ Cái bang chính là người đã đánh bại mình ở trước Yến Tử lâu, nỗi hận trong lòng tự dâng lên, nói chuyện cũng chua ngoa hơn.

Nhậm Tiểu Đao không hề tức giận vì lời nói cay nghiệt của Điêu Thất Hoàn, sắc mặt không thay đổi, nhìn Điêu Thất Hoàn, đúng mực nói: “Chư vị, Phùng Bối quả thật bị bang ta bắt được, bọn ta cũng vì biết được âm mưu của tháp Giáng Ma nên mới tới đây, chỉ là trước mắt Phùng Bối không ở trấn Phá Lan.”

Hắn lại nhìn những người khác: “Nếu chư vi tin tại hạ, thì nghe tại hạ nói một câu, Phục Ma Tôn Giả không ở trên Bồng Lai đảo, tất cả chỉ là âm mưu của tháp Giáng Ma, muốn khiến Bồng Lai đảo lưỡng bại câu thương với các vị đồng đạo, đến lúc đó tháp Giáng Ma ngồi làm ngư ông đắc lợi, xin các vị suy xét, chớ mắc mưu.”

Dương Nguyệt Minh nhẹ nhàng vỗ tay: “Phát Tài quả nhiên có phong thái đại tướng, có khí chất hơn nửa con vịt nhiều.”

“Ha, ngươi là cái gì? Bọn ta dựa vào cái gì phải tin ngươi?” Điêu Thất Hoàn cười âm hiểm, lòng bàn tay mơ hồ tụ lực: “Theo ta thấy, rõ ràng chính là tháp Giáng Ma và ngươi cấu kết, ý đồ mưu hại chính pháp, Nhậm lão bang chủ một đời anh danh, không ngờ lại có tên đồ đệ như ngươi.”

Một trưởng lão bên cạnh Nhậm Tiểu Đao không nhịn được quát mắng: “Họ Điêu kia, ngươi đừng ngậm máu phun người.”

Điêu Thất Hoàn hừ nói: “Nếu muốn chứng minh trong sạch cho các ngươi thì giao Phùng Bối ra.”

Trưởng lão đó tức xém chút ra tay, bị Nhậm Tiểu Đao cản lại, Nhậm Tiểu Đao cũng hừ hừ liếc nhìn Điêu Thất Hoàn: “Nếu Điêu thiếu chủ không tin, căn nhà này cũng chỉ to như vậy, chư vị cứ lục soát, Nhậm mỗ tuyệt đối không ngăn cản.”

Một lão giả râu trắng bên cạnh Điêu Thất Hoàn không nhịn được khuyên can Điêu Thất Hoàn, nói với Nhậm Tiểu Đao: “Nhậm thiếu bang chủ, ngươi nói chuyện lần này lên Bồng Lai đảo đều là kế hoạch của tháp Giáng Ma, có chứng cứ gì không?”

Nhậm Tiểu Đao thở dài: “Nếu có chứng cứ, sớm đã nói cho các vị rồi, cần gì đợi đến hôm nay. Thật sự không dám giấu, tại hạ chỉ biết được tả hộ pháp Nghê Công Chưởng của tháp Giáng Ma dẫn người mai phục trên trấn Phá Lan, chuẩn bị đợi võ lâm chính phái và Bồng Lai đảo lưỡng bại câu thương rồi hành động. Chính vì không có chứng cứ, mới muốn dẫn đệ tử Cái bang, tìm Nghê Công Chưởng trước diệt trừ tai họa, đến lúc đó cũng có thể khiến chư vị tin tưởng, không ngờ chư vị nhanh như vậy đã biết được tin tức.......”

Nhậm Tiểu Đao nói xong mắt nghi hoặc nhìn Điêu Thất Hoàn, chuyện hắn đến trấn Phá Lan không phải bí mật, nhưng chuyện Phùng Bối trong tay Cái bang lại chưa từng nói ra ngoài, Điêu Thất Hoàn biết được tin tức từ đâu, hơn nữa ngôn từ chuẩn xác, khí thế rầm rộ, dường như đã sớm chuẩn bị.

Đáng tiếc thời gian lộ mặt trên giang hồ của hắn không nhiều, danh tiếng không bằng đám người Điêu Thất Hoàn Phương Mạc Hào, lúc này nói ra sức thuyết phục dĩ nhiên không đủ, kế sách hiện tại cũng chỉ có thể nói thực, đi bước nào tính bước đó.

“Hừ, ngươi nói ra rất đường hoàng, người không biết chuyện còn tưởng rằng ngươi vĩ đại bao nhiêu, đáng tiếc không có bằng chứng.” Khóe miệng Điêu Thất Hoàn cong lên, đột nhiên rút ra Thất Hoàn đao sau lưng, nói: “Nếu ngươi không chịu phối hợp, vậy thì chúng ta ra tay mới biết bản lĩnh thật.”

Lão giả râu trắng vội vàng ngăn cản: “Điêu thiếu chủ, trước mắt tình thế chưa rõ, không thể kích động........”

Điêu Thất Hoàn phất tay: “Còn có cái gì chưa rõ, Cái bang lén lút giở thủ đoạn gì đó, ta đều rõ ràng.”

Điêu Thất Hoàn nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Nhậm Tiểu Đao, ta đã cho ngươi cơ hội sửa sai rồi, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, thì đừng trách ta không nể mặt ngươi.”

Một thanh niên mặt trắng phía sau Điêu Thất Hoàn hỏi: “Điêu thiếu chủ, lời này của ngươi có ý gì? Còn ẩn tình gì bọn ta không biết sao?”

Điêu Thất Hoàn lộ ra nụ cười âm hiểm: “Chư vị sợ là còn chưa biết, vị thiếu bang chủ Cái bang này sớm đã bị tháp Giáng Ma thu mua, lần này đến trấn Phá Lan không phải vì giúp chúng ta, người ta đến giúp đỡ tháp Giáng Ma.”

Dương Nguyệt Minh suýt nữa nhảy xuống, may mà được Nam Cung Dịch Thủ kịp thời ấn xuống, thấp giọng nói: “Nén giận, yên lặng quan sát.”

Dương Nguyệt Minh tức giận khịt mũi nói: “Ta nhất định phải để chuyện gã bị ăn trộm nửa con vịt lan khắp võ lâm!”

Nam Cung Dịch Thủ: “.........”

Thủ đoạn báo thù này.......