Chương 48: Phản đồ

Khất cái kia hơi mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”

Dương Nguyệt Minh cười ha ha nói: “Không có gì, ta chỉ muốn nghe ngóng một chút thiếu bang chủ của các ngươi đang ở đâu thôi?”

Khất cái nghe vậy lập tức cảnh giác, ánh mắt lập tức trở nên bất thiện: “Ngươi là ai? Tìm thiếu bang chủ bọn ta làm gì?”

“Thăm bạn, thăm bạn.” Dương Nguyệt Minh nói: “Đừng căng thẳng như vậy, ta là hảo bằng hữu của thiếu bang chủ các ngươi.”

“Hảo bằng hữu?” Tên khất cái kia nghi ngờ nhìn hắn: “Sao ta chưa từng nghe nói thiếu bang chủ bọn ta có người bằng hữu như vậy?”

Tuấn tú xuất trần, vừa nhìn là biết xuất thân bất phàm, căn bản không cùng đường với Cái bang, trên người mềm mại vô lực, không có chút võ công gì, cũng không giống người trong giang hồ.

“Không thể nói vậy!” Dương Nguyệt Minh không tán thành: “Lẽ nào thiếu bang chủ các ngươi kết bằng hữu cũng phải báo cáo với các ngươi sao?”

Nói xong còn kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ta là bằng hữu mà thiếu bang chủ các ngươi mới kết, mặc dù thời gian hơi ngắn các ngươi vẫn chưa nghe nói, nhưng mà địa vị của ta nhất định cao hơn bằng hữu cũ của hắn, nếu hắn biết ta đến nhất định sẽ chạy đến, các ngươi hỏi một chút là biết.”

Khất cái kia nhìn hắn khó hiểu, cảm thấy người này tự nói tự thưa quả thật rất phiền, nên qua loa nói: “Được, đợi ta hỏi thiếu bang chủ bọn ta rồi nói.” Nói xong muốn vòng qua Dương Nguyệt Minh đi.

“Đừng đi mà.” Dương Nguyệt Minh cản ông: “Nói cho ta biết Nhậm Tiểu Đao ở đâu đã, tiểu gia ta ngàn dặm chạy đến đây tìm hắn đó.”

Tên khất cái râu ria phía sau tên khất cái này đã mất kiên nhẫn nói: “Trần trưởng lão, phí lời với tiểu tử này làm gì, chúng ta phải nhanh lên.”

Khất cái tên là Trần trưởng lão cầm đầu nhìn Nam Cung Dịch Thủ còn đang ngồi trê xe ngựa, mặc dù ông ta không muốn dây dưa với Dương Nguyệt Minh, nhưng người trên ngựa rõ ràng là người luyện võ thân thủ bất phàm, ông ta không muốn nổi lên xung đột tại đây mà lỡ dở chính sự, nên mất kiên nhẫn nói: “Vị công tử này, bọn ta còn có chuyện phải làm, thật sự không thể ở lâu. Nếu ngươi thật sự là bằng hữu của thiếu bang chủ bọn ta, thì bọn ta nhất định sẽ truyền đạt.”

Dương Nguyệt Minh nghe vậy sáng mắt lên, trong lòng có chủ ý, cố ý thần bí sáp tới, thấp giọng nói: “Mọi người vội vàng như vậy, có phải vì chuyện của tháp Giáng Ma không?”

Trần trưởng lão vốn dĩ đã chuẩn bị mặc kệ Dương Nguyệt Minh trực tiếp bỏ đi rồi, vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó giả vờ bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Các hạ sao lại nghĩ vậy?”

Dương Nguyệt Minh xua tay: “Đã nói ta là hảo bằng hữu của Nhậm Tiểu Đao, dĩ nhiên chuyện gì hắn cũng nói với ta rồi.”

“Thì ra là vậy.” Trần trưởng lão sâu xa nhìn Dương Nguyệt Minh: “Không biết thiếu bang chủ của bọn ta đã nói gì với ngươi?”

Dương Nguyệt Minh thấy vậy nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Hắn còn nói các ngươi gặp được ta nhất định phải dẫn ta đi gặp hắn.”

Ba tên khất cái: “........”

Khất cái để râu đã không kìm chế nổi muốn ra tay rồi: “Trần trưởng lão, không cần nghe người này giả điên giả khờ........”

Trần trưởng lão ấn vai lão ta, ra hiệu lão ta chớ vội, lại nhìn Dương Nguyệt Minh nói: “Vị công tử này, nếu ngươi biết lần này bọn ta có chuyện lớn phải làm, phía trước hung hiểm, lúc này ngươi đi tìm thiếu bang chủ sợ là không an toàn, chi bằng hôm khác.......”

“Hôm với chả mai gì.” Dương Nguyệt Minh xua tay: “Thật sự không dám giấu, thật ra ta đến là để giúp Nhậm Tiểu Đao......”

Dương Nguyệt Minh nói được một nửa, thấy hai tên khất cái phía sau Trần trưởng lão phì cười nhìn mình, lập tức tức giận, chỉ Nam Cung Dịch Thủ và Tần Ngộ Hề nói: “Đừng thấy ta trông anh tuấn thì cảm thấy ta dựa vào mặt kiếm cơm, ta cũng có thực lực đó, nhìn đi, ta còn dẫn theo hai cao thủ giúp đỡ......”

Dương Nguyệt Minh còn chưa nói xong, Trần trưởng lão đột nhiên lùi lại một bước, nhìn hai tên khất cái phía sau, ba người đột nhiên rút gậy cột ở thắt lưng ra, chia thành ba hướng, lần lượt tấn công Dương Nguyệt Minh, Nam Cung Dịch Thủ và Tần Ngộ Hề.

“Ta thao, đánh lén!” Dương Nguyệt Minh hô lên: “Hạ lưu!”

Nam Cung Dịch Thủ sớm đã âm thầm phòng bị khi tên khất cái để râu kia muốn ra tay, vừa thấy Trần trưởng lão lui về sau thì lập tức bay xuống ngựa, vào lúc ba người họ rút gậy ra thì phóng ra ba mũi ám khí.

Chỉ là ba tên khất cái đều là trưởng lão Cái bang, đều là người có võ công nổi bật, linh hoạt né tránh ám khí Nam Cung Dịch Thủ bắn ra.

Nhưng bọn họ vừa né tránh đã bỏ lỡ cơ hội đánh lén, Dương Nguyệt Minh nhân cơ hội chạy được một đoạn.

Tên râu quai nón nhìn Dương Nguyệt Minh không thuận mắt nhất thấy vậy đuổi theo, bị một mũi phi tiêu của Nam Cung Dịch Thủ ép trở về.

Trần trưởng lão nheo mắt: “Nam Cung Dịch Thủ.”

Lúc này ánh mắt của hắn ta mới chân chính trở nên nguy hiểm, bốn chữ Nam Cung Dịch Thủ, có nghĩa là đệ nhất sát thủ võ lâm.

Nam Cung Dịch Thủ lạnh lùng nhìn ông ta, trên người lại bao phủ khí tức âm u.

Dương Nguyệt Minh đã chạy được một đoạn, cách Nam Cung Dịch Thủ hô lên: “Tại sao các ngươi muốn gϊếŧ bọn ta?”

Trần trưởng lão cười lạnh: “Không gϊếŧ các ngươi, chẳng lẽ còn để Nhậm Tiểu Đao có thêm trợ thủ?” Nói xong ánh mắt âm u nhìn Nam Cung Dịch Thủ: “Ta lại thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Nhậm Tiểu Đao lại cấu kết với đệ nhất sát thủ vậy.”

“A!” Dương Nguyệt Minh bừng tỉnh: “Các ngươi chính là phản đồ trong truyền thuyết!”

Râu quai nón hung hăng nhìn hắn: “Đợi bọn ta lật đổ Nhậm Tiểu Đao, phản đồ chính là Nhậm Tiểu Đao.”

Dương Nguyệt Minh giật giật khóe miệng: “Ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy?”

Râu quai nón nghe vậy nổi giận, vung gậy trong tay muốn đánh tới: “Khẩu khí lớn như vậy, để ta xem thử ngươi có bản lĩnh gì.”

Dương Nguyệt Minh nói: “Không biết xấu hổ, chuyên chọn người không biết võ công ra tay.”

Râu quai nón bị hắn nói trúng tim đen bước chân khựng lại, Nam Cung Dịch Thủ đã nhảy đến trước mặt lão, tay trái hất gậy của lão, tay phải liên tục xuất chưởng, tốc độ cực nhanh, nhất thời chỉ nghe thấy ảnh chưởng kèm theo tiếng gió.

Râu quai nón kia ứng phó không kịp, vội vàng lùi về sau, Trần trưởng lão thấy lão gặp nguy hiểm, hét to một tiếng, bay đến xen vào, công phu đả cẩu bổng đánh mạnh mẽ sinh gió, đập thẳng vào các khớp xương quanh người Nam Cung Dịch Thủ.

Nam Cung Dịch Thủ bị ép lùi lại, hai tay giao thoa, ám khí phóng ra.

Ám khí của Nam Cung Dịch Thủ nổi danh giang hồ, không những vì kỳ độc vô cùng, mà còn vì thủ pháp phóng ám khí tinh xảo, hời hợt nhưng chính xác, không phải cao thủ tuyệt đỉnh thì khó mà thoát khỏi.

Trần trưởng lão vừa thấy Nam Cung Dịch Thủ sử dụng ám khí, thì kinh ngạc, hướng vung gật thay đổi, vung lên lớp lớp, tốc độ cực nhanh, phức tạp đan xen, hình thành lưới dày đánh rơi ám khí.

Sau đó Trần trưởng lão bay lên, giơ gậy đánh xuống Nam Cung Dịch Thủ, cách sử dụng gậy của lão ta cực kỳ đặc biệt, không giống cách đánh của gậy, mà giống như cầm đao vậy, sắc bén chém xuống.

Dương Nguyệt Minh thay đổi sắc mặt, cách lão ta dùng đao, giống như cách Tần Ngộ Hề dùng đao lúc trước, đều xuất phát từ thành Minh Nguyệt.

Nhưng Trần trưởng lão dĩ nhiên chỉ học qua loa, trong tay cũng không phải đao thật, cây gậy này uy lực lớn đã suy giảm, Nam Cung Dịch Thủ chuyển mình là có thể né tránh.

Nhưng mà hắn ta vừa né, lại rời khỏi Dương Nguyệt Minh một chút, râu quai nón thấy vậy, cười dữ tợn, xách gậy đánh tới Dương Nguyệt Minh.

Nam Cung Dịch Thủ hoảng sợ, muốn quay về bảo vệ Dương Nguyệt Minh, nhưng Trần trưởng lão đã đánh tới, hắn ta căn bản không rảnh thoát thân.

Dương Nguyệt Minh cười lạnh trong lòng, âm thầm chuẩn bị Nhược Thủy Thiên La đinh.

Muốn gϊếŧ hắn thì thôi, còn dám phản bội Cái bang ý đồ mưu hại Nhậm Tiểu Đao, quả thật đáng hận.

Dương Nguyệt Minh ôm suy nghĩ giúp Nhậm Tiểu Đao thanh lý môn hộ, nghĩ cũng không nghĩ lấy ra Nhược Thủy Thiên La đinh bình thường không tùy tiện ra tay, nhưng ra tay là chết người chắc.

“Ông chủ, đợi ta đến cứu huynh.” Bên kia Tần Ngộ hề phát hiện Dương Nguyệt Minh đang nguy hiểm, vội vàng vỗ một chưởng, ép lui tên khất cái đang giằng co với cậu ta, nhưng lúc này đã không kịp đến ngăn cản râu quai nón.

Mắt thấy râu quai nón đã đến trước mặt Dương Nguyệt Minh, đang là lúc nguy hiểm vạn phần, đột nhiên có một bóng người gầy gò lướt qua, đao lá liễu lóe lên trước mặt râu quai nón, râu quai nón kinh hoảng lùi lại.

Tần Ngộ Hề vui mừng hô lên: “Ninh Tùy đại ca.”

Thanh niên tên Ninh Tùy nhẹ nhàng liếc Tần Ngộ Hề: “Tần tiểu thiếu gia, Phó tiên sinh tìm cậu lâu quá.”

Vẻ mặt vui mừng của Tần Ngộ Hề lập tức cứng đờ, Dương Nguyệt Minh gần như có thể nhìn ra được cánh tay cậu ta đang run rẩy.

Ninh Tùy không vội tính sổ với Tần Ngộ Hề, đao lá liễu vung tới râu quai nón, hắn ta dường như chẳng dùng sức mấy, sau đó những chỗ lưỡi đao xẹt qua đều có tiếng gió vù vù, khí tức lạnh thấu xương ép người ta lùi lại.

“Không hay, là người của Bồng Lai đảo, mau rút.” Trần trưởng lão thấy vậy hoảng sợ, vội vàng hô lên, ông ta vừa hoảng là để lộ sơ hở, Nam Cung Dịch Thủ chưởng ra, từ ngón tay đánh tới cổ tay.

Trần trưởng lão cổ tay tê rần, gậy rơi khỏi tay, Nam Cung Dịch Thủ thuận thế nhận lấy gậy.

Trần trưởng lão nổi giận không thôi, muốn cướp lại gậy, nhưng râu quai nón và tên khất cái còn lại đã nghe lời ông ta rút lui, Ninh Tùy rảnh tay còn đánh ông ta.

Ông ta đối phó với một mình Nam Cung Dịch Thủ đã quá sức, thêm một cao thủ của Bồng Lai đảo cản bản không có phần thắng, vì vậy trong lòng không cam tâm đi nữa cũng chỉ có thể cắn răng, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Tốc độ bỏ chạy của ba người bọn họ cực nhanh, Nam Cung Dịch Thủ cũng không có lòng đuổi theo, nhanh chóng lướt đến bên cạnh Dương Nguyệt Minh, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ.”

Dương Nguyệt Minh buồn bực nhìn Ninh Tùy nói: “Có sao!”

Nói ra thì sao hắn lại được người gặp người mến như vậy, mỗi lần gặp chuyện đều có người ra tay cứu giúp! Mặc dù như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng lần này hắn thật sự muốn đích thân xử mấy tên khất cái kia!

Dương Nguyệt Minh yên lặng cất Nhược Thủy Thiên La đinh, che mặt.

Nam Cung Dịch Thủ thấy vậy căng thẳng không thôi: “Ngươi bị thương ở đâu sao?”

Dương Nguyệt Minh buồn bực nói: “Trong lòng.”

Nam Cung Dịch Thủ: “............”

Bên kia Tần Ngộ Hề dường như định bỏ chạy, bị Ninh Tùy xách cổ áo lên.

Ninh Tùy vừa đi vừa nói: “Tần tiểu thiếu gia, cậu bị ta gặp phải rồi thì ngoan ngoãn về đảo với ta đi.”

“Ta không muốn ta không muốn!” Tần Ngộ Hề ra sức giãy dụa.

Cậu ta dùng sức quá lớn, ầm ĩ như vậy, Ninh Tùy suýt nữa không tóm được cậu ta, chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, cậu đừng đạp loạn, chỉ cần cậu nghe lời và quay về với ta, đến lúc đó nếu Phó tiên sinh trách phạt không cho cậu ăn cơm thì ta lén chừa cơm cho cậu là được.”

Tần Ngộ Hề mới yên tĩnh lại, còn cò kè mặc cả: “Cơm xong còn phải thêm một bao hạt dẻ đường.”

Ninh Tùy lãnh khốc vô tình từ chối: “Không được.”

Tần Ngộ Hề mếu máo.

Ninh Tùy nói: “Chỉ có thể bảo đảm cậu không đói bụng, nếu phạt cậu không ăn cơm mà cậu còn béo hơn, xem cậu đến lúc đó ăn nói với Phó tiên sinh thế nào.”

Tần Ngộ Hề hừ hừ: “Ta ăn không béo.”

Ninh Tùy phản bác: “May mà cậu ăn không béo, nếu không hai năm trước đã bị đảo chủ vứt xuống đáy biển rồi.”

Tần Ngộ Hề run rẩy: “Gần đây tâm trạng đảo chủ thế nào?”

Ninh Tùy sâu xa nói: “Vẫn vậy.”

Tần Ngộ Hề: TOT

Đảo chủ một năm bốn mùa đều ở thời mãn kinh quả thật rất đáng sợ.