Chương 37: Đàm phán

Yến Phù Nhược ép gần Yến Phù La, thân pháp nhẹ nhàng giống như chim én, hai chưởng giao thoa giống như phân hoa phật liễu (*), phức tạp hoa lệ, là chiêu thức Yến Phù La chưa từng thấy qua.

(*)分花拂柳 (Phân hoa phất liễu): Thành ngữ Trung Quốc, mô tả dáng đi đẹp của người phụ nữ.

Yến Phù La kinh ngạc trong lòng, theo bản năng sử dụng Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu, khói xanh tràn ngập, bao phủ Yến Phù Nhược.

Yến Phù Nhược cười khinh thường, không tránh không né, thân thể xoay tròn, giống như bông liễu tung bay, khói xanh trước mặt Yến Phù La đều bị đánh tản ra, nơi nào khói tản đi, Yến Phù Nhược theo đó mà tới.

Yến Phù La kinh ngạc hô một tiếng, che chắn không kịp, bị Yến Phù Nhược bóp cổ họng.

“Lúc ngươi trộm bí tịch, không ngờ bản môn có một môn võ công là các đời lâu chủ tương truyền, không chép trên giấy nhỉ.” Yến Phù Nhược mỉa mai.

Yến Phù La cắn răng, không trả lời câu hỏi của Yến Phù Nhược, lại dùng khóe mắt gắt gao nhìn Nam Cung Dịch Thủ.

Nam Cung Dịch Thủ không biết có phát hiện tình hình bên này không, chỉ rất chuyên tâm đánh với Yến Phù Bình.

Chiêu thức nội lực võ công của hắn ta đều không phải tuyệt đỉnh, nhưng ám khí tinh xảo, ra tay chuẩn xác, Yến Phù Bình liên hợp với người của tháp Giáng Ma và Yến Tử lâu cùng ra tay, đều bị ám khí của hắn ta ép lui.

“Nam Cung Dịch Thủ, ngươi còn không dừng tay, sau này chân trời góc bể, Yến Tử lâu cũng sẽ không tha cho ngươi......” Yến Phù Bình dần mất sức, không thể không dùng lời nói uy hϊếp, hy vọng quát lui Nam Cung Dịch Thủ.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng kinh hô của Yến Phù La, ánh mắt Nam Cung Dịch Thủ thay đổi, kỳ chiêu trong tay lại xuất hiện, Lê Hoa châm đánh tới Yến Phù Bình.

Yến Phù Bình né sang bên cạnh, chật vật né tránh ám khí, nhưng chưa kịp thở phào, lại thấy hai thanh Điệp Dực tiêu bay đến, nàng ta hoảng sợ trong lòng, vả lại né tránh đã không kịp, trong hoảng loạn hai chưởng đẩy ra, mạnh mẽ dùng chưởng lực đẩy lùi Điệp Dực tiêu, nhưng mà trong Điệp Dực tiêu có ánh vàng nhỏ như lông trâu xuyên qua chưởng phong, với tốc độ mắt thường khó thấy qua xuyên qua khe hở ngón tay nàng ta, chui vào huyệt vị ở cổ nàng ta.

Ánh sáng vàng cực mảnh ban đầu Yến Phù Bình không hề cảm giác gì, nhưng sau đó rất nhanh từ cổ bắt đầu tê dại, lan tràn ra cả người, Yến Phù Bình chỉ kịp trừng mắt, trong chớp mắt, ánh mắt cũng không di chuyển được, duy trì trạng thái trừng đó, muốn động cũng không động được.

Nam Cung Dịch Thủ nhân cơ hội nắm vai nàng ta, những người khác thấy Yền Phù Bình ở trong tay hắn ta, nên không dám manh động.

“Thả Phù La ra.” Nam Cung Dịch Thủ bắt giữ Yến Phù Bình, nhìn Yến Phù Nhược.

“Nam Cung...... ca ca........” Yến Phù La thấy Nam Cung Dịch Thủ cuối cùng vẫn không buông bỏ mình được, không quan tâm hiện tại mình đang ở trong hiểm cảnh, khóe miệng cong lên.

Yến Phù Nhược nhìn Nam Cung Dịch Thủ nói: “Nam Cung Dịch Thủ, mặc dù ngươi từng ám sát ta, nhưng nể tình hôm nay ngươi giúp ta, chỉ cần giao Yến Phù Bình cho ta, chuyện đã qua ta có thể không truy cứu nữa.”

Lúc này đám người Dương Nguyệt Minh vừa vặn đuổi đến, nhìn thấy cảnh tượng hai người bắt giữ con tin giằng co.

“Không phải chứ, sát thủ sao cũng tham gia vào rồi?” Dương Nguyệt Minh không biết quá trình, thấy tình hình này dĩ nhiên nhanh chóng cập nhật tình tiết kịch tính rằng Yến Phù La công đánh Yến Tử lâu thất bại bị bắt, Nam Cung Dịch Thủ dấn thân nguy hiểm để cứu trợ, không nhịn được hô lên: “Sát thủ, nghe gia khuyên một câu, hồng nhan họa thủy, ngươi đừng vì một nữ nhân mà làm chuyện ngốc!”

Nam Cung Dịch Thủ quay đầu nhìn Dương Nguyệt Minh, trong mắt lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã thu liễm, lãnh đạm nhìn Yến Phù Nhược.

“Thả Phù La ra.”

“Yến Phù La là phản đồ của Yến Tử lâu, nên do Yến Tử lâu xử trí, người ngoài không có quyền can thiệp.” Giọng điệu của Yến Phù Nhược lộ vẻ mất kiên nhẫn.

“Ngươi thả Phù La ra, ta giao Yến Phù Bình cho ngươi.” Nam Cung Dịch Thủ nói.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ vì một phản đồ, mà thả một phản đồ khác?” Yến Phù Nhược cười lạnh.

“Hả? Một phản đồ? Một phản đồ khác?” Dương Nguyệt Minh hoang mang nhìn Lạc Trục Trần: “Bọn họ đang nói gì, sao ta lại nghe không hiểu?”

“Yến Phù Bình phản bội Yến Tử lâu rồi.” Nhậm Tiểu Đao đơn giản nói lại tình hình.

Dương Nguyệt Minh quay đầu, thì thấy Nhậm Tiểu Đao không biết từ khi nào đã bắt một người của tháp Giáng Ma, tra hỏi rõ ràng chuyện xảy ra.

“Phát Tài tốc độ ghê!” Nhϊếp Tuyết Y lặng lẽ giơ ngón cái.

“Phát Tài ca lợi hại quá!”Tần Ngộ Hề lập tức sáng mắt.

Có thể đừng tỏ vẻ não tàn như vậy được không?

Nhϊếp Tuyết Y lặng lẽ phản bác.

“Nam Cung Dịch Thủ, ta đã đồng ý thả ngươi rồi, tốt xấu ngươi đừng bàn điều kiện với ta.” Vẻ mặt Yến Phù Nhược không thiện.

“Phù Nhược cô nương có hơi ép người rồi.” Dương Nguyệt Minh nhìn có vẻ không vui lắm: “Sát thủ là người tốt, đừng ăn hϊếp hắn nha!”

“Tất nhiên rồi, ngươi tưởng ai ai cũng đều là Phát Tài huynh đệ của người à, nằm xuống cho ngươi ức hϊếp.” Nhϊếp Tuyết Y cười nhạo.

Dương Nguyệt Minh nghe vậy nhìn Nhậm Tiểu Đao, nhớ đến hắn sắp sửa rời khỏi mình, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Phát Tài cũng không phải người tốt.”

“?” Nhϊếp Tuyết Y: “Vợ chồng trẻ lại cãi nhau à?”

Nhậm Tiểu Đao: “.......”

Nam Cung Dịch Thủ nói: “Các ngươi còn có cô nương trúng ám khí của ta, ta giao thuốc giải và Yến Phù Bình cho ngươi, ngươi thả Phù La ra.”

Yến Phù Nhược nhớ tới độc trên người Yến Phù Lam còn chưa giải, mạng đang hấp hối, cũng chính vì vậy mới khiến Yến Phù Bình có cơ hội ra tay, nhưng bảo nàng ta thả Yến Phù La như vậy cũng không cam tâm: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Vậy ta sẽ thả Yến Phù Bình ra, mặc kệ nàng ta tiếp tục đối đầu với ngươi, cô nương kia của các ngươi cũng chỉ có thể chờ độc phát thân vong.” Nam Cung Dịch Thủ nói câu này không phải dọa người, hắn ta có thể nổi danh đệ nhất sát thủ giang hồ, ngoại trừ ám khí tinh xảo, thì chính là vì độc trên ám khí của hắn ta cực kỳ cổ quái, ngoại trừ bản thân hắn ta thì không ai có thể giải.

“Nam Cung Dịch Thủ, ngươi không sợ trở thành kẻ địch của Yến Tử lâu ta sao?”

“Nếu như sợ, thì ban đầu sẽ không ra tay sát ngươi rồi.” Nam Cung Dịch Thủ nhìn Yến Phù La, không biết từ khi nào trong mắt Yến Phù La đã ngấn lệ, nghe thấy câu này của hắn không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống hai má.

“Nam Cung ca ca, là ta có lỗi với huynh......”

Yến Phù La vừa mở miệng, Yến Phù Nhược bóp chặt cổ họng nàng ta: “Ai cho ngươi nói.”

“Phù Nhược cô nương sao có vẻ không giống bình thường lắm nhỉ, chẳng dịu dàng chút nào......” Dương Nguyệt Minh thấy dáng vẻ lạnh lùng của Yến Phù Nhược, lập tức cảm thấy hơi rét lạnh.

“Ài, không phải đã sớm khuyên ngươi rồi sao? Trên giang hồ không có cô nương hợp với ngươi, bảo ngươi yên ổn sống với Phát Tài ngươi lại không nghe.” Nhϊếp Tuyết Y vui vẻ khi thấy người ta gặp họa.

“Ta ghét đám hán tử thô lỗ mấy người!” Dương Nguyệt Minh tức giận, lại yếu đuối muốn nắm lấy cánh tay Nhậm Tiểu Đao, lại nhớ ra Nhậm Tiểu Đao đã chuẩn bị rời khỏi mình rồi, nhất thời càng rét lạnh trong lòng, chỉ đành chuyển qua nắm cánh tay Tần Ngộ Hề.

“A a...” Tần Ngộ Hề đang nghiêm túc xem đánh nhau, không ngờ đột nhiên bị tai vạ gió bay, đáng thương nhìn Dương Nguyệt Mình: “Ông chủ, huynh làm gì thế?”

“Hữu Tiền, ngươi phải rèn luyện thêm.” Dương Nguyệt Minh chính chắn nói: “Ngươi xem giang hồ này tàn khốc biết bao nhiêu, rèn luyện cho tốt, bảo vệ ông chủ.”

“Ta có rèn luyện mà......” Tần Ngộ hề tự dưng muốn nổi giận, bị Dương Nguyệt Minh trừng một cái tắt ngang.