Chương 29: Đao pháp

Chỉ thấy người của Đao Thần thế gia khí thế bừng bừng xông vào, dạt ra một hàng, Điêu Thất Hoàn khí thế mạnh mẽ đi vào, đứng ở phía trước, cười tà mị: “Còn chạy sao?”

Dương Nguyệt Minh nhìn thấy dáng vẻ uy phong của gã, trong đầu không nhịn được quanh quẩn........ vịt của gã bị ăn trộm nửa con!

Tần Ngộ Hề đau khổ gào khóc, ôm đầu, yếu đuối nói: “Ta, ta có để lại nửa con cho ngài, lẽ nào còn không đủ ngài ăn sao? Ăn nhiều quá không khỏe mạnh.....”

Dương Nguyệt Minh mặt không biểu cảm nhìn cái bàn bị càn quét, cậu ta lại còn không biết ngại nói ăn quá nhiều không khỏe mạnh?

À, không đúng, hẳn lúc này phải phản bác là cậu ta còn dám ở trước mặt gia chủ người ta nhắc tới nửa con vịt, thật dũng cảm!

Dương Nguyệt Minh vốn dĩ thân thể không thoải mái, lần này lại lên tinh thần không ít, ánh mắt lấp lánh nhìn bọn họ.

“Im miệng.” Điêu Thất Hoàn quả nhiên càng nổi giận: “Tiểu tử thối, thức thời thì quỳ xuống đền tội cho ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

Tần Ngộ Hề lui về sau một bước: “Nhưng ngài cũng đâu bảo vịt bát bảo, tại sao ta phải quỳ với ngài.”

Ý của lời nói là, nếu như là vịt bát bảo thì cậu ta có thể quỳ?

Dương Nguyệt Minh không nhịn được chậc chậc thấy lạ, cảm thấy mình quả nhiên vẫn ít kiến thức, ban đầu mình vì bị ca ca bắt quỳ dưới gốc cây sám hối mà giận dỗi đúng là vẫn còn quá trẻ!

Nếu như thời gian quay ngược trở lại, hắn nhất định nói với ca ca, cho ta một con vịt bát bảo, ta có thể quỳ đến sông cạn đá mòn!

Yến Phù Nhược thấy sắc mặt Điêu Thất Hoàn âm trầm, tụ sức trong lòng bàn tay, thấp giọng nói với Dương Nguyệt Minh: “Kim công tử, chúng ta rời khỏi đây trước đi!”

Dương Nguyệt Minh nhìn nàng ta: “Cô không giúp đỡ Tần Ngộ Hề sao?” Tốt xấu gì cũng cùng ăn một bữa cơm, huống hồ lén ăn trộm nửa con vịt cũng đâu phải chuyện gì lớn, Điêu Thất Hoàn hơi bức người quá đáng rồi.

Vẻ mặt Yến Phù Nhược lạnh nhạt, nhìn Tần Ngộ Hề: “Đao Thần thế gia là võ lâm danh môn, không tiện trở mặt.”

Thật không có cảm giác chính nghĩa!

Dương Nguyệt Minh có hơi không vui, hắn không thể yêu cầu Yến Phù Nhược làm việc, nhưng võ công hắn không dùng được, đừng nói giúp đỡ, không kéo chân người ta đã không tệ rồi.

Nếu như Phát Tài ở đây thì tốt, Phát Tài chính nghĩa như vậy, nhất định giúp đỡ!

Dương Nguyệt Minh cảm thấy mình hơi nhớ Phát Tài rồi.

Yến Phù Nhược đã dẫn hắn chuẩn bị đi, Dương Nguyệt Minh hơi không muốn, kết quả còn chưa bước đi, đã thấy Điêu Thất Hoàn giơ tay lên, một đệ tử dưới trướng gã đi về hướng Tần Ngộ Hề, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay cậu ta.

Tần Ngộ Hề xoay tay, một chưởng chụp lấy vai người kia, vòng qua vai lưu loát, trực tiếp lật ngã người kia.

Người của Đao Thần thế gia không ngờ võ công cậu ta không tệ, sững sờ một lát, cũng không quan tâm đối phương chỉ là một thiếu niên, mấy người trực tiếp vây lại.

Tần Ngộ Hề kêu lên: “Các ngươi đừng tới đây, ta không muốn đánh các ngươi.”

Câu này của cậu ta lại chọc vào tổ ong vò vẽ, người của Đao Thần thế gia tức giận nói: “Khẩu xuất cuồng ngôn.”

Thân là đệ tử của một trong tam đại thế gia, người của Đao Thần thế gia võ công tất nhiên không yếu, hơn nữa người đông thế mạnh, vốn tưởng rằng có thể một phát tóm được, bắt lấy Tần Ngộ Hề.

Nhưng võ công của Tần Ngộ Hề lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ, cậu ta vừa kêu lê: “Các ngươi đừng qua đây.” Vừa trốn đông né tây, lâu lâu vỗ ra một chưởng, chưởng pháp vô cùng đơn giản, giống như võ công thấp kém của tiểu môn tiểu phái không biết tên vậy, không nhìn ra được chỗ nào tinh diệu, nhưng xuất chưởng chuẩn xác, chưởng nào cũng vừa vặn phá được sự cản trở của những người đó, vài cái đã đánh ngã người của Đao Thần thế gia.

Dương Nguyệt Minh lập tức không dời bước nổi, hắn nhìn chằm chằm Tần Ngộ Hề xuất chưởng, chưởng pháp nhìn có vẻ bình thường không có gì đặc sắc, nhưng mỗi chưởng l*иg ghép vào nhau, đơn giản lưu loát, nhưng lại có hiệu quả.

Nhưng điều khiến Dương Nguyệt Minh cảm thấy kinh ngạc không phải là uy lực của chưởng pháp, mà rõ ràng là Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng của thành Minh Nguyệt.

Thứ hắn am hiểu nhất chính là chưởng pháp.

Chưởng pháp của Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng nhìn rất đơn giản, nhưng uy lực kinh người, rất có cảm giác điều khiển vật nặng nhưng lại nhẹ nhàng.

Tần Ngộ Hề hiển nhiên chưa hiểu thấu đáo ảo diệu của bộ chưởng pháp này, hữu hình vô thành, chỉ riêng như vậy cũng đủ để cậu ta đối phó với mấy người của Đao Thần thế gia rồi.

Dương Nguyệt Minh hơi nghi ngờ, từ cách ra tay của Tần Ngộ Hề có thể thấy, thiên phú võ học của cậu ta không thể nói là tuyệt đỉnh, nhưng cũng xứng là hạng nhất rồi, không thể chỉ học chiêu thức mà không thẩm thấu được chút nào từ bộ chưởng pháp này.

Huống hồ, chỉ riêng việc học được Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng đã rất khó rồi.

Nhưng trước mắt xem ra, cậu ta quả thực không chạm đến tinh túy của Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng.

Thành Minh Nguyệt không có truyền thống không truyền võ công cho người ngoài, nhưng trăm năm nay cách tuyệt thế gian, căn bản không có ai xuất thành, võ học cực ít lưu truyền bên ngoài.

Tần Ngộ Hề học được bộ chưởng pháp này ở đâu?

Dương Nguyệt Minh nhớ đến Trọng Vô Dương nhắc tới người của tháp Giáng ma cũng biết sử dụng võ công của thành Minh Nguyệt, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác không lành.

Giữa hai người này có liên hệ gì không?

Đầu óc lờ mờ của Dương Nguyệt Minh còn đang khó vận chuyển, bên kia Điêu Thất Hoàn thất mấy tên đệ tử trong mấy chiêu đã bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nhìn chẳng khác gì cái bánh bao, lập tức nổi giận không thể kìm nén, trong ánh mắt tuôn ra sát ý.

“Tính tình của Điêu Thất Hoàn kém thật.” Dương Nguyệt Minh thấy dáng vẻ dữ tợn của gã, không nhịn được lẩm bẩm.

Chỉ thấy Điêu Thất Hoàn chậm rãi rút ra Thất Hoàn kim đao sau lưng, chỉ Tần Ngộ Hề, trầm giọng nói: “Lấy vũ khí.”

Tần Ngộ Hề run rẩy: “Không đánh được không? Cùng lắm ta đền cho ngươi nửa con vịt.....”

Lúc này rồi còn dám nhắc tới vịt!

Dương Nguyệt Minh cảm thấy Nhậm Tiểu Đao không ở bên mình thật đáng tiếc, nếu không hắn có thể chỉ Tần Ngộ Hề lý lẽ thẳng thắn mà nói với Nhậm Tiểu Đao..... Thấy không, đây mới gọi là quán quân tìm đường chết đa dạng! Ta nhiều lắm chỉ là tuyển thủ trong khu vực thi đấu.

Nhưng trong mắt Điêu Thất Hoàn, Tần Ngộ Hề căn bản đang giả vờ giả heo ăn thịt hổ, cổ ý châm biếm trá hình mình, lửa giận càng mạnh, nhảy người lên, lưỡi đao trực tiếp chém cánh tay Tần Ngộ Hề.

Tần Ngộ Hề nhanh chóng né tránh, một chưởng vỗ thân kim đao, nhưng mà Điêu Thất Hoàn trở cổ tay, né tránh một chưởng của cậu ta, ngược lại chém eo cậu ta.

Tốc độ của gã cực nhanh, mũi đao kèm theo trận gió mạnh, Tần Ngộ Hề hoảng sợ la một tiếng, trực tiếp nằm lăn xuống đất.

“Đừng đánh nữa, ta nhận thua!” Tần Ngộ Hề đau khổ ôm đầu.

Điêu Thất Hoàn thấy cậu ta nhận thua, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, nhưng không chịu bỏ qua, cười lạnh nói: “Muốn nhận thua? Cũng được, quỳ xuống đền tội cho ta.”

Tần Ngộ Hề hừ hừ: “Ngươi đừng quá đáng.”

“Hừ.” Điêu Thất Hoàn thấy Tần Ngộ Hề còn cứng miệng, cũng không nói nhiều, tay nhấc đao chém thẳng xuống.

Mặc dù Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng lợi hại, đáng tiếc Tần Ngộ Hề không học được pháp không hữu hình, căn bản không phải đối thủ của Điêu Thất Hoàn.

Tần Ngộ Hề mấy lần suýt bị kim đao chém trúng, bất đắc dĩ cướp một thanh trường đao của đệ tử Đao Thần thế gia chỉ Điêu Thất Hoàn: “Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ không khách khí đâu.”

Điêu Thất Hoàn cười lạnh, căn bản không xem ra gì, cổ tay dùng lực, đao ảnh như gió mạnh mưa rào quét Tần Ngộ Hề.

Trên tay Tần Ngộ Hề nắm lấy trường đao, sự sợ hãi ban nãy đã mất hết, ánh mắt bình tĩnh, vững vàng đứng lặng tại chỗ, đặt ngang trường đao trước ngực, khi Điêu Thất Hoàn gần trong gang tất, tay cử động, trường đao vung ra, mũi đao mang theo cuồng phong, chuẩn xác tiếp xúc với mũi đao của kim đao, phát ra một tiếng “keng” vang dội.

Gan bàn tay của Điêu Thất Hoàn chợt tê dại, lui về sau, còn trường đao của Tần Ngộ Hề bị chém đứt, cả người bị đánh bay ngã xuống đất.

Trong mắt Điêu Thất Hoàn lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn dĩ chỉ nghĩ võ công của Tần Ngộ Hề không yếu, không ngờ có thể tiếp được một đao chí mạng của mình, mặc dù nhìn có vẻ là mình thắng, nhưng gã rất rõ ràng, trường đao của Tần Ngộ Hề bị gãy, chỉ là vì kim đao của mình là thần binh sắc bén, không phải đao bình thường có thể đọ lại.

Tần Ngộ Hề nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch.