Chương 22: Trở về

Yến Phù La cầm về một bao thức ăn, đều là loại thịt muối được bảo quản, còn có một hộp điểm tâm, có thể nhìn ra rất để ý đến Nam Cung Dịch Thủ.

Mặc dù Dương Nguyệt Minh soi mói, nhưng bị ngược đãi hai ngày, đã hạ thấp yêu cầu đi rất nhiều, lại ăn rất ngon lành.

Nam Cung Dịch Thủ lần đầu thấy hắn không oán hận đồ ăn sau hai ngày, cũng âm thầm thả lỏng.

Yến Phù La thấy Dương Nguyệt Minh không hề khách khí mà ăn thức ăn nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho Nam Cung Dịch Thủ, trong lòng tức giận, ngoài mặt vẫn không thay đổi, cười nói: “Đúng rồi, Nam Cung ca ca, vị công tử này là ai, sao lúc trước không thấy huynh nhắc đến?”

Nam Cung Dịch Thủ giản lược kể lại tình huống.

“Nói ra thì, ta còn chưa biết ngươi tên gì?” Nam Cung Dịch Thủ nhìn Dương Nguyệt Minh, lúc trước hắn ta chưa từng hỏi thông tin riêng tư của con tin, đây là lần đầu tiên hắn ta hỏi tên của con tin.

Có lẽ là vì biểu hiện của Dương Nguyệt Minh quá khác người thường, đến mức hắn ta cảm thấy Dương Nguyệt Minh không giống con tin, mà thật sự giống bằng hữu của mình.

Nam Cung Dịch Thủ có cảm giác kỳ diệu nói không thành lời.

Dương Nguyệt Minh nhét đồ ăn vào mồm, tùy tiện nói: “Kim Phú Quý, Kim trong vàng, Phú Quý trong phú quý phát tài.”

Nam Cung Dịch Thủ: “........”

Hình như không đúng lắm nhỉ?

Dương Nguyệt Minh lại nhớ đến Nhậm Tiểu Đao: “Ài, nói ra thật nhớ Phát Tài, bọn ta là tổ hợp phú quý phát tài anh tuấn có tiền, bây giờ chỉ còn lại Phú Quý, Phát Tài không có bên cạnh, thật cô đơn!”

Sắc mặt Yến phù La thay đổi: “Nói như vậy, hắn là bằng hữu của người giúp Yến Phù Nhược?”

Dương Nguyệt Minh vội vàng xua tay: “Không, ta chỉ đi ngang qua.”

Yến Phù La cười miệt: “Đi ngang qua? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Cho nên nói đây là duyên phận!” Dương Nguyệt Minh thấy trong mắt Yến Phù La lóe lên sát khí, vội vàng ngắt lời: “Đời người chính là vô số trùng hợp liên tiếp nhau, cô nương, cô phải quý trọng mỗi một người qua đường.”

Yến Phù La thấy Dương Nguyệt Minh cố ý chuyển đề tài, cũng biết hiện tại không phải lúc ra tay, bèn nói: “Hai người ăn đi, ta đi dạo.”

Dương Nguyệt Minh không hề để ý chuyện này, thấy nàng ta đi rồi ăn càng nhiệt tình.

Nam Cung Dịch Thủ ăn không nhiều, chỉ cảm thấy dáng vẻ của Dương Nguyệt Minh rất buồn cười: “Không cần ăn vội vã như vậy, cũng đâu có ai dành của ngươi.”

Dương Nguyệt Minh xua tay, nói không rõ ràng: “Không nghĩ xem.... hai ngày nay.... ngươi thế nào...... đói chết ta.”

Nam Cung Dịch Thủ: “...Ta còn để ngươi đói chết sao?” Thời gian mình lao xuống nước lạnh bắt cá thật uổng phí.

Dương Nguyệt Minh trợn mắt, tiếp tục ăn.

Nam Cung Dịch Thủ vô cùng lạnh lòng.

So sánh thì, Yến Phù La quả thực là tri kỷ áo bông nhỏ!

“Phù La, còn một miếng điểm tâm nữa cho muội ăn.” Nam Cung Dịch Thủ thấy đồ trong hộp sắp bị Dương Nguyệt Minh càn quét hết, bèn lấy một miếng cuối cùng đưa cho Yến Phù La.

“Đây là cái gì?” Nam Cung Dịch Thủ đi được một nửa đột nhiên dừng lại, nhặt một cây hoa châu lên: “Phù La, hoa châu này là muội đánh rơi sao?”

Dương Nguyệt Minh nhét đầy thức ăn trong miệng nghe vậy lập tức sờ thắt lưng, quả nhiên hoa châu vốn dĩ để ở đây không thấy nữa, đoán là bị rơi lúc Yến Phù La đuổi gϊếŧ.

“Của ta.” Dương Nguyệt Minh vội chạy tới cướp lại.

Nam Cung Dịch Thủ không ngờ hoa châu là của Dương Nguyệt Minh, không khỏi kinh ngạc.

“Sao ngươi lại có thứ này?”

“Đương nhiên là nữ nhân tặng rồi.” Dương Nguyệt Minh đang muốn cất hoa châu, lại bị Yến Phù La cản lại: “Đợi đã.” Nói xong vươn tay muốn cướp.

Dương Nguyệt Minh vội vàng né tránh.

“Cô làm gì thế?” Dương Nguyệt Minh cảnh giác nhìn Yến Phù La.

Yến Phù La ý thức được mình hơi thất lễ, liền cười nhẹ: “Một đại nam nhân như ngươi sao lại có hoa châu, cho ta xem đi.”

Dương Nguyệt Minh mắt điếc tai ngơ cất hoa châu vào thắt lưng, cười tà mị với Yến Phù La: “Nếu cô đồng ý làm vợ nhỏ của ta, ta sẽ tặng hoa châu cho cô như sính lễ.”

Nói xong ngẫm nghĩ rồi bổ thêm một đao: “Hay là thôi đi, cô hung như vậy, làm nha đầu của ta đi, hầu hạ ta tốt rồi ta sẽ thưởng hoa châu cho cô.”

Nam Cung Dịch Thủ: “........”

Yến Phù La: “Ngươi.......”

“Được rồi, ăn trước đi, ăn xong chúng ta rời khỏi đây.” Nam Cung Dịch Thủ không thể không đứng ra hòa giải.

Đợi khi ăn xong, ba người nghỉ ngơi chút sau đó chuẩn bị xuất phát.

Yến Phù La còn có hơi lo lắng: “Nam Cung ca ca, thương thế của huynh có thể chống đỡ được không?”

Nam Cung Dịch Thủ hoạt động thân thể một lát: “Đã khỏi kha khá rồi.” Nói xong cảm kích vỗ vai Dương Nguyệt Minh.

Nhưng mà sự chú ý của Dương Nguyệt Minh hoàn toàn không ở trên người hắn ta, hắn nghiêm túc nhìn con ngựa Yến Phù La cưỡi đến, nghiêm túc nói: “Chúng ta chỉ có một con ngựa......”

“Vậy thì thế nào?” Yến Phù La cứ cảm thấy hắn nhất định đang có ý định xấu.

“Một con ngựa nhiều nhất chỉ ngồi được hai người, suy nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, xem ra chỉ có thể là ta và sát thủ cùng cưỡi ngựa.” Dương Nguyệt Minh vỗ tay, cười nheo mắt nhìn nàng ta: “Cô đi bộ về đi, ta thấy cô cũng khỏe mạnh lắm, chút khoảng cách này đối với cô mà nói nhất định là chuyện nhỏ.”

“.......”

Mặc dù Yến Phù La giỏi kiềm chế cảm xúc, cũng suýt nữa hộc máu: “Ngươi đừng có quá đáng.”

Dương Nguyệt Minh vô tội: “Ta nói không phải phương pháp hợp lý nhất sao?”

“Đừng náo.” Nam Cung Dịch Thủ kéo Dương Nguyệt Minh: “Phù La cưỡi ngựa, hai người chúng ta đi bộ là được.”

Dương Nguyệt Minh nghiêm khắc nhìn hắn ta: “Nếu như ta đi bộ về thì ngươi cảm thấy tại sao ta phải ở đây đợi ngươi hai ngày?”

Mặc dù sự thật trực tiếp và tàn khốc như vậy, nhưng Nam Cung Dịch Thủ vẫn cảm thấy hơi nhói lòng, lúc trước sao hắn ta lại cảm thấy Dương Nguyệt Minh nghiêm túc chăm sóc hắn ta chứ?

Nam Cung Dịch Thủ thu lại trái tim bị thương, quan sát Dương Nguyệt Minh.

Thật ra Dương Nguyệt Minh không hề ốm yếu, trái lại vóc dáng cao gầy đầy đặn, cộng thêm trời sinh tướng mạo đẹp, có khí chất phú quý trời sinh, nhưng cũng chính vì vậy, ngược lại khiến người ta có một cảm giác không chịu được khổ.

Mặc dù, ...........sự thật là quả thực hắn không thể chịu khổ.

Nam Cung Dịch Thủ dự đoán lộ trình trở về, người bình thường đi về quả thực hơi khó khăn, sức chiến đấu của Dương Nguyệt Minh trong sa mạc nhất định không bằng Yến Phù La, nhưng hắn ta không thể để một cô nương như Yến Phù La đi bộ về.

“Ngươi đi trước một đoạn, sau đó ta cõng ngươi.” Nam Cung Dịch Thủ nhận mệnh nói, sớm biết có kết quả như vậy, ban đầu liều mạng bị bắt cũng nhất định không cưỡng ép hắn.

“Nam Cung ca ca, sao huynh có thể nhân nhượng hắn như vậy?” Yến Phù La mím môi nhìn Dương Nguyệt Minh: “Một đại nam nhân như ngươi, lẽ nào muốn để Nam Cung ca ca cõng ngươi sao?”

“Tại sao không được?” Dương Nguyệt Minh bình tĩnh nhìn nàng ta: “Ta sinh ra môi đỏ răng trắng, trong lòng có các cô nương cũng không chừng!”

Yến Phù La: “........”

Quả thật là người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch!

Yến Phù La cưỡi ngựa đi trước, lâu lâu quay lại nhìn Nam Cung Dịch Thủ và Dương Nguyệt Minh ở phía sau.

Dương Nguyệt Minh đi được nửa đường không chịu đi nữa, Nam Cung Dịch Thủ cõng hắn đi quãng đường còn lại thật.

Yến Phù La có bức bối lắm cũng không làm được gì, đương sự đồng ý nàng ta cũng không thể cản người ta.

Thật ra bản thân Dương Nguyệt Minh cũng rất vô tội, mặc dù hắn ảo tưởng, nhưng cũng không đến mức cố ý trêu chọc tìm chết, chỉ là trong sa mạc vốn không dễ đi, hắn bị phong huyệt đạo rất lâu, khí huyết không thông, thể lực trong quãng đường nhất định còn không bằng người thường.

Nhưng mà không ngờ Nam Cung Dịch Thủ nhân phẩm cũng không tệ, lại nhẫn nhịn yêu cầu vô lý của hắn.

Dương Nguyệt Minh nằm sau lưng hắn ta rất là cảm khái: “Ài, Nam Cung ca ca, ta thấy tâm ngươi rất tốt, tại sao lại muốn làm sát thủ? Làm người đàng hoàng không tốt sao?”

“Người trong giang hồ, sinh bất do kỷ.” Nam Cung Dịch Thủ bị tiếng “Nam Cung ca ca” chế nhạo của Dương Nguyệt Minh làm rét lạnh, trực tiếp xem nhẹ nói: “Trong võ lâm, ai mà chẳng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, sát thủ cũng chỉ là thu tiền mà thôi.”

Dương Nguyệt Minh: “.........Logic hình như không có gì không đúng.”

“Ta không gϊếŧ người vô tội.” Nam Cung Dịch Thủ dừng lại, không biết tại sao lại giải thích với Dương Nguyệt Minh: “Mặc dù là giao dịch, nhưng người ta gϊếŧ đều là người làm chuyện xấu.”

“Có quy tắc vậy à?” Dương Nguyệt Minh thuận tay vỗ đầu hắn ta: “Vậy tại sao ngươi lại gϊếŧ Yến Phù Nhược? Chưa từng nghe nói nàng làm chuyện xấu!”

Nam Cung Dịch Thủ yên lặng cả buổi, không tiếp lời.

“Này sát thủ, mau kể đi, ta chán.” Dương Nguyệt Minh đá hắn ta.

“Có ai làm con tin như ngươi không?” Nam Cung Dịch Thủ quả thật cạn lời: “Ngươi có thể tôn trọng tôn nghiêm của sát thủ chút không?”

“Ta là người qua đường vô tội mà?” Dương Nguyệt Minh chống cằm: “Lẽ nào ngươi không nên an ủi trái tim hoảng sợ của ta sao?”

“Bắt được con tin như ngươi ta mới hoảng sợ á.” Nam Cung Dịch Thủ phản bác vô hiệu.

Có lẽ có liên quan đến gϊếŧ chóc lâu dài, bề ngoài Nam Cung Dịch Thủ khiến người ta có cảm giác thiên về hướng âm tà, cộng thêm danh sát thủ vang xa, trước nay con tin bắt được mặc dù cũng không giày vò gϊếŧ hại, thậm chí cũng xem như đối xử tử tế, nhưng chưa có con tin nào không sợ hắn ta, rất nhiều người thậm chí còn khóc từ đầu đến cuối không ngừng, gần như bại liệt.

Con tin giống Dương Nguyệt Minh làm ra phong thái đại gia, Nam Cung Dịch Thủ lần đầu gặp phải.

Thật là thế giới rộng lớn, không gì hiếm lạ.

Càng kỳ lạ là, Nam Cung Dịch Thủ lại sản sinh ảo giác rằng bọn họ có thể làm bạn.

“À, ta tin ngươi là một sát thủ có tố chất tâm lý.” Dương Nguyệt Minh tiếp tục giày vò đầu hắn ta, vươn ra sau vò loạn tóc hắn: “Nói đi nói đi nói đi.....”

“Được rồi được rồi, ta nói.” Nam Cung Dịch Thủ sợ mình bị hắn vò ngốc.