Về đến nhà, tắm rửa qua loa, Vệ Đình ngơ ngẩn vào phòng ngủ. Điện thoại tích tích hai tiếng, có vài cuộc gọi nhỡ, tin nhắn đều là của Diệp Trình An, hỏi y sao lại đi trước, có phải đang ở cùng một chỗ với Đinh Bùi Quân không.
Vệ Đình động tay, cuối cùng vẫn là lười trả lời, trực tiếp tắt máy. Ngoài cửa sổ là ánh trăng nhàn nhạt, kéo rèm cửa, xe của Đinh Bùi Quân vẫn đỗ bên dưới. Cánh tay hắn buông thõng bên ngoài cửa xe, trên tay còn mang theo một điếu thuốc, ánh lửa dưới đèn đường chợt loé chợt loé.
Khẽ nhíu mày, Vệ Đình tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen, sau đó y thấy xe Đinh Bùi Quân rốt cuộc chậm rãi rời đi.
Lý trí thanh tỉnh, tình cảm cũng cần thanh tỉnh. Vệ Đình ngã vào trên giường, hai mắt trợn tròn nhìn trần nhà. Ngày mai là một khởi đầu mới, ngày mai y sẽ phát hiện cấp trên trực tiếp của mình vẫn là Đinh Bùi Quân. Này thật sự là chuyện khôi hài, nhưng mà cuộc sống luôn không thể tránh được những loại chuyện như thế xuất hiện.
Y không phải sợ đến mức muốn chạy trốn, nói từ chức cũng chỉ là lời thốt ra khi quá tức giận. Y cố gắng lắm mới có thể thăng chức, tiền đồ là của mình, tương lai còn muốn mua nhà mua xe, muốn tìm bạn gái kết hôn, chẳng lẽ chỉ vì sự tồn tại của nam nhân kia mà bỏ hết tất cả để trốn chạy?
Đinh Bùi Quân nói không sai, sức ảnh hưởng của hắn đối với y có lớn đến mức buộc y phải từ chức không?
Ngày hôm sau, Vệ Đình vẫn cùng đồng nghiệp lui tới làm việc như thường. Ngồi ở chỗ của mình, nhìn cửa phòng quản lý hé mở, Đinh Bùi Quân ở bên trong, đang cúi đầu xem văn kiện.
Hắn hôm nay mới chính thức nhậm chức đi?
Liên tiếp vài ngày, trời yên biển lặng. Thời điểm y cần đi lấy chữ ký, Đinh Bùi Quân cũng không có biểu hiện gì khác thường. Vì thế Vệ Đình im lặng đứng một bên, chờ hắn ký xong thì cầm lấy văn kiện đi ra, trở về chỗ ngồi của mình.
Có lẽ Đinh Bùi Quân cũng đã nghĩ thông suốt, từ nay về sau công tư rõ ràng, không hẳn là chuyện không tốt.
Vệ Đình chân thành hy vọng, về sau mỗi ngày cứ trôi qua như vậy là tốt lắm rồi.
Buổi tối tan tầm, Vệ Đình thu dọn đồ đạc, cùng đồng nghiệp ra ngoài, theo thói quen thường ngày đến quán mỳ gọi một suất. Vừa mới ngồi xuống, đúng lúc nhìn thấy Lưu Dịch cũng đi vào.
“Lưu ca!” Vệ Đình vội vàng chào hỏi. Lưu Dịch nhìn thấy, cười cười đi tới.
“Mới về cuối tuần trước hả?”
“Đúng vậy, vẫn không có thời gian tìm anh ăn cơm”. Vệ Đình có chút ngượng ngùng cười. “Anh khoẻ không?”
“Cậu đi rồi, bên cạnh thiếu mất một trợ thủ đắc lực, tôi bận đến rối tinh rối mù”. Lưu Dịch ha ha cười, dừng một chút, nói. “Cái kia, Đinh quản lý chuyển đến cùng ngành với cậu à?”
“Vâng”. Vệ Đình thấp giọng đáp lại.
“Hai người…. quan hệ rất tốt?”
Vệ Đình cảnh giác ngẩng đầu lên, không rõ những lời này có ý gì.
“Này…. Tôi cũng không biết nói như thế nào….” Lưu Dịch lấy thìa múc canh, húp một ngụm, hàm hồ nói. “Kỳ thực trong công ty vẫn đồn thổi chuyện về hai người”.
“Cái gì?”
“Cậu với Đinh quản lý không phải ở cùng nhau đấy chứ? Trước khi cậu điều đi ấy”.
Vệ Đình ngây dại, anh ta sao lại biết.
“Nhìn thấy thôi, lúc trước tôi thấy hai người ở siêu thị mua đồ, sau đó lại lên cùng một xe, còn người khác thấy gì thì tôi không biết”. Giống như nhìn thấu nghi hoặc của y, Lưu Dịch có chút xấu hổ nói. “Trước kia lời đồn có hơi quá, về sau cậu lại điều đi nên cũng lắng xuống. Chính là sau khi cậu trở về lại cùng Đinh quản lý chuyển tới phòng nghiệp vụ, này…. Lại bị đồn càng ác”.
Vệ Đình nghĩ, sao mình lại không biết? Công ty vẫn truyền lời đồn về y và Đinh Bùi Quân, y như thế nào lại không biết? Y còn tưởng rằng chuyện giữa hai bọn họ đã bí mật đến không thể bí mật hơn, tuyệt đối không thể có người khác biết.
Hiện tại mới biết, trên đời này quả nhiên không có bức tường nào chắn nổi gió.
“Đồn cái gì vậy?” Vệ Đình tận lực dùng giọng điệu như đang vui đùa, không chút để ý nói. “Chúng tôi sao có thể ở cùng nhau, bất quá có lúc đυ.ng phải, cùng nhau ăn cơm hoặc là nhờ xe hắn đi mua chút đồ, bị người ta nhìn thấy đi? Năm ngoái đón năm mới, ba mẹ tôi có đến đây, nhất thời không tìm được phòng ở, vừa lúc Đinh quản lý nghỉ phép về Mỹ, cho nên đem nhà hắn cho tôi mượn. Chỉ vậy mà thôi, sao lại có tin đồn gì? Không phải nói tôi là thân thích của hắn đấy chứ? Ha ha….”
“Tôi không phải muốn tìm hiểu bí mật của cậu…. Vệ Đình, có lẽ quan hệ giữa cậu với Đinh quản lý chỉ là bạn bè tốt mà thôi, nhưng là…. Cùng đi mua đồ bảo hiểm hình như có chút kỳ quái đi?”
Vệ Đình mặt trắng bệch, đôi đũa cầm trong tay không kiềm chế được mà run rẩy… Sao có thể? Y cùng Đinh Bùi Quân khi nào thì đi mua cái loại đồ này? Bất quá… có thể là vì mấy lần cùng nhau ở trước quầy chuyên doanh loại đồ này xem qua? Đã thế còn hi hi ha ha đùa giỡn cầm lên xem, vừa lúc bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, sau đó liền truyền ra lời đồn?
Có lẽ…. cũng đã bị người khác nhìn thấy hai người cùng nhau về nhà?
“Đinh quản lý vào công ty đã nhiều năm, công trạng tốt, con người cũng xuất sắc, nhưng vẫn không có bạn gái, cũng không thấy hắn đặc biệt đối tốt với ai. Cậu vừa mới vào ngành chúng ta, hắn lại rõ ràng chiếu cố cậu nhiều hơn, lần trước cũng cực lực đề cử cậu đi chi nhánh dưới rèn luyện. Lúc trở về chẳng những thăng chức cho cậu, lại còn chuyển đến ngành khác cùng với cậu. Cho dù không bị người ta nhìn thấy hai người cùng một chỗ, nhưng bảo người ta không đồn linh tinh cũng khó a”.
Đại não một mảnh hỗn loạn, nhưng Vệ Đình vẫn chỉ có thể cố gắng trấn định. “Không phải…. tuyệt đối không phải như anh nghĩ….”
“Chuyện riêng tư cá nhân, tôi cũng không nói nhiều làm gì”. Lưu Dịch ôn hoà cười cười, cúi đầu ăn. “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, nếu là thật, về sau cẩn thận một chút. Dù sao…. Loại chuyện này nếu truyền đi rộng rãi, đối với tương lai của hai người đều có ảnh hưởng”.
“………”
“Mau ăn đi, nguội hết rồi”.
Vệ Đình không biết mình như thế nào mà ăn hết bát mỳ kia, lại còn lễ phép tạm biệt Lưu Dịch, sau đó mới trấn tĩnh trở về.
Có phải…. Y thật sự phải tìm bạn gái mới có thể dẹp được tin đồn kia không?
Càng buồn cười chính là, lúc xảy ra tin đồn, y còn hồn nhiên không biết.
Đồn bọn họ là cái gì? Bạn thân ở chung? Người yêu gắn bó?
Vệ Đình rốt cuộc cảm nhận được cái tư vị gọi là vừa khóc vừa cười.
Một người trở thành vai chính trong scandal, chính mình không biết cũng coi như là một loại hạnh phúc. Mỗi ngày nên làm gì thì làm, cũng sẽ không bị chuyện khác ảnh hưởng. Chính là một khi đã biết, chỉ cần thấy có người ở sau lưng mình nói nhỏ thì sẽ không nhịn được mà hoài nghi, có phải bọn họ đang nói mình không?
Vệ Đình cũng muốn bỏ qua những lời Lưu Dịch nói ngày hôm đó, làm như cái gì cũng không biết, chính là y làm không được. Nhất là có một ngày họp nội bộ trong ngành, lúc bình bầu nhân viên khen thưởng cuối năm, nữ đồng nghiệp ngồi đối diện y cười nói một câu. “Đinh quản lý, còn cần phải bỏ phiếu sao? Không phải đã quá rõ nhất định sẽ là Vệ Đình à?” Vệ Đình nghe xong, trong đầu như ‘ba’ một tiếng dây thần kinh bị cắt đứt.
“Nếu cô muốn chọn Vệ Đình thì bỏ phiếu cho cậu ấy, tôi không có ý kiến”. Đinh Bùi Quân mỉm cười, bất vi sở động. “Mọi người tiếp tục bỏ phiếu đi”.
Vệ Đình lung tung viết một cái tên, bỏ phiếu rồi đi ra khỏi phòng, hít sâu một hơi, đi tới gian trà nước.
Pha một tách café cho mình, Vệ Đình vừa uống một ngụm, miệng đắng ngắt.
Có tiếng bước chân truyền đến, giày cao gót ‘cộp cộp’ trên nền đất. Vệ Đình ngồi trong một góc sau máy lọc nước, hai mắt khép hờ, lười động.
“Này, cô bỏ phiếu cho ai? Nghe nói tiền thưởng cuối năm mấy vạn đó!”
“Tôi chọn cô a!”
“A? Coi như hết, sao có thể đến lượt tôi? Tôi xem nhất định là Vệ Đình, thấy cậu ta rất nổi trội, Đinh quản lý lại là cấp trên trước kia, nghe nói quan hệ của bọn họ tốt lắm”.
“Quan hệ tốt lắm? Nói thừa, cô biết không, tôi nghe nói bọn họ…. Bọn họ kỳ thật là cái kia”.
“Cái nào?”
“Ai nha cô còn giả vờ cái gì? Chẳng lẽ cô không nghe qua sao? Đinh quản lý a, với Vệ Đình là ở chung đó! Cô nói không phải kỳ quái sao? Đinh quản lý sắp ba mươi rồi, bộ dạng không tồi, trong nhà lại có tiền, nhưng cô có thấy anh ta từng có bạn gái chưa? Nói không sai thì chính là đồng tình luyến ái!”
“Này, không thể nói lung tung a! Bất quá…. Ai biết được? Vệ Đình đẹp trai như vậy, nói không chừng chính là bị Đinh quản lý coi trọng, sau đó liền…. ha ha….”
“Bây giờ nam nhân cũng có thể dựa vào gương mặt mà kiếm cơm, đúng là thời thế thay đổi a….”
Tiếng giày xa dần, Vệ Đình đờ đẫn ngồi trong góc, tay nắm tách café không ngừng run rẩy.
Lại có tiếng bước chân truyền đến, ánh sáng bị một cái bóng dài che khuất, thanh âm Đinh Bùi Quân vang lên. “Vệ Đình, cậu ở trong đó à?”
Không ai trả lời, Đinh Bùi Quân đi lên vài bước, vòng qua máy lọc nước, đứng ở trước mặt Vệ Đình, hơi hơi nhăn mi. “Sao cậu lại trốn ở chỗ này?”
Vệ Đình chậm rãi đứng lên, ném cốc nước vào thùng rác bên cạnh, tiếng ‘loảng xoảng’ thật lớn vang khắp gian phòng, café chưa uống hết bắn ra, dính lên ống quần y. Sau đó y lập tức đi về phía cửa, Đinh Bùi Quân ở sau lưng y trầm giọng nói. “Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy à?”
“Có chuyện gì, ra ngoài nói không được?” Vệ Đình mở cửa, đầu cũng không quay lại, nói.
Cả người bị kéo lại, mặt bị ép quay về phía sau. Vệ Đình tức giận quát. “Anh phát điên cái gì? Mấy ngày nay tôi cũng không trêu chọc gì anh đi?”
Vệ Đình tránh đi tầm mắt của Đinh Bùi Quân, chính y cũng biết lúc này phát giận với Đinh Bùi Quân không có ý nghĩa, cũng có chút quá phận. Không phải lỗi của hắn, chỉ trách bọn họ trước kia không cẩn thận, để người khác nhìn thấy, cho nên mới thành tin đồn như bây giờ. Nhưng bảo y bình tĩnh ôn hoà đối đãi với Đinh Bùi Quân, y không làm được. Bị nói thành như vậy, bảo y dựa vào gương mặt nên mới được coi trọng, cho nên mới được thăng chức…. Bị so sánh như nữ nhân được bao dưỡng, bị đồng nghiệp chê cười, tôn nghiêm của y bị người ta giẫm nát dưới chân, y đã là cực lực nhẫn nại lắm rồi.
“Anh có chuyện gì tìm tôi?” Cuối cùng tỉnh táo lại, Vệ Đình rũ vai, mở miệng hỏi.
“Buổi tối cùng tôi đi ăn cơm với khách hàng, tan tầm rồi đi”.
Vệ Đình thấp giọng nói. “Không thể tìm người khác sao?”
“Cậu nói cái gì?” Lúc này Đinh Bùi Quân cũng thực sự nổi giận. “Đây là công việc của cậu, tìm người khác? Cậu muốn trốn tôi đến khi nào? Ngay cả công việc cũng không thể chịu ở cùng một chỗ với tôi?”
Vệ Đình trầm mặc không nói.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Đinh Bùi Quân buông tay, Vệ Đình xoay người đi ra. Công việc công việc…. Công việc thì thế nào? Bọn họ tan tầm đi cùng nhau, dù có nói gãy lưỡi, ai tin là vì công việc?
Trở về chỗ của mình, Vệ Đình vô lực ngồi xuống. Lưu Dịch nói nhìn thấy bọn họ ở siêu thị, còn có nhiều khác thấy bọn họ cùng một chỗ…. Sao có thể như vậy? Cũng chỉ có hai tháng mà thôi, bọn họ đã cố che giấu cố bí mật, thậm chí ra ngoài hẹn hò cũng không có. Người trong công ty chẳng lẽ không có việc gì làm, liền ở trước nhà Đinh Bùi Quân nằm vùng sao?
Mẹ nó lời đồn này, rốt cuộc là ai truyền ra?
Sau khi Vệ Đình rời khỏi, ánh mắt Đinh Bùi Quân lạnh dần. Vừa rồi ở bên ngoài, những gì mà hai nhân viên nữ kia nói hắn đều nghe được. Chuyện nhảm này là ai đồn ra, hắn không biết. Nhưng hắn biết sự đáng sợ của tin đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng. Chỉ cần một người nói chuyện này có thật, sẽ có mấy chục người lòng dạ khó lường phụ hoạ theo.
Miệng nhiều người xói chảy vàng: chỉ sức mạnh của dư luận, sau trăm chục người, ý xấu tốt lẫn lộn.
Có thể người truyền tin đồn này là đố kị hắn, cũng có thể là đố kị Vệ Đình, vô luận thế nào, Đinh Bùi Quân biết vừa rồi Vệ Đình nhất định đã chịu đả kích lớn. Kỳ thật đối với mấy lời đồn đãi này hắn đã sớm nghe được, bất quá vẫn làm bộ như không biết, cũng không để ở trong lòng mà thôi. Đối với tính hướng của mình, tuy rằng hắn không tính đến chuyện tuỳ ý công khai, nhưng cũng không cần phải giấu diếm – cho dù bị người khác biết, cũng không phải là chuyện gì đáng ngại.
Nhưng Vệ Đình không giống hắn. Đinh Bùi Quân biết, Vệ Đình tuyệt đối không muốn để người khác biết đoạn quan hệ trước kia của y với hắn. Không phải y xấu hổ vì mình từng thích nam nhân, mà bởi vì xem ra trong lòng y, quan hệ giữa bọn họ đã sớm kết thúc, bởi vậy tại lúc này nghe được những lời kia, tâm tình của y hắn có thể hiểu được. Nhưng buồn cười nhất chính là, những lời ra tiếng vào lại từ lúc Vệ Đình quay về tổng công ty mà nổi lên, sau khi hắn chuyển ngành cùng với y, lại càng bắt đầu sinh động như thật.
Dù sao nhiều người truyền nhau, lời đồn dần dần cũng sẽ biến thành chuyện thật.