Chương 47

Sau đó, Ôn Tân đem những thứ ăn vặt đó qua, nhét hết vào lòng ngực Đường Khải.

Đường Khải trợn tròn mắt, vội vàng đẩy ra: "Cậu đem những thứ này cho tôi, vậy ngươi lúc sau ăn gì—"

Ôn Tân nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại, làm bộ thở dài.

Đường Khải lập tức hoàn hồn, cảnh giác nhìn quanh.

May mắn thay, giờ này khắc này không có ai khác xuất hiện trên tầng lầu.

Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lại vì "chính mình thở phào nhẹ nhõm" hành vi này, cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Ôn Tân hiểu Đường Khải đang khó chịu điều gì, vỗ vỗ vai đối phương để an ủi.

Anh nói thêm: "Đừng lo, tôi đã mua rất nhiều những thứ này từ trước."

Thấy Đường Khải còn muốn từ chối, Ôn Tân chỉ dùng một câu để ngăn: "Dù cậu không ăn, tiểu gia hỏa cũng cần ăn."

Hoan Hoan bị Đường Khải đột nhiên túm dậy từ giấc ngủ, giờ đầu óc vẫn còn ngơ ngác.

Nghe Ôn Tân như đang gọi mình, nó khẽ kêu "meo" một tiếng trong túi đựng mèo.

Đôi mắt xanh thẳm kia tràn đầy ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết rằng sắp tới mình sẽ cùng chủ nhân trải qua những chuỗi ngày lang bạt kỳ hồ như thế nào.

Đường Khải nhìn vẻ ngây thơ vô tri của nó, lòng càng thêm xót xa.

"Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em, bảo bối," Hắn thì thầm với Hoan Hoan.

Sau khi tiễn Đường Khải đi, Ôn Tân khóa cửa lại.

Quay đầu thấy đám thú cưng đang nhìn mình đầy mong đợi, anh mỉm cười, nói với giọng trấn an: "Không sao đâu."

Thực ra, khi Đường Khải hỏi anh có muốn cùng rời đi không, Ôn Tân đã có chút dao động về việc để đám thú cưng ở lại.

Rốt cuộc bọn chúng ở đây là để tránh thế giới bên ngoài, mà hiện tại, nơi này đã không còn an toàn nữa.

Chưa kịp nói ra ý định này, đám thú cưng dường như đoán được ý nghĩ của anh, từng con nhào tới, bám chặt lấy cánh tay và lưng anh, vừa gầm gừ vừa kêu.

Chim hoàng yến còn nhìn chằm chằm vào anh, kiên quyết nói: "Anh ở đâu, chúng ta ở đó, trừ phi anh không muốn chúng ta theo nữa."

Vừa dứt lời, Ôn Tân lại nghe thấy tiếng mèo kêu.

Hắc Đoàn đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt vốn luôn dịu dàng nhìn anh giờ lộ rõ vẻ không tán thành.

Ôn Tân ngẩn người, trái tim như bị xúc động, không còn nhắc đến chuyện để đám thú cưng rời đi nữa.

.

Hiện tại, Ôn Tân trở lại phòng khách, cầm lấy dây năm màu dưới ánh nến, tiếp tục cùng Tử Đoàn hoàn thành việc bện dây.

Ngoài cửa sổ, từng chiếc ô tô lướt qua nhanh chóng trên đường phố như dòng nước chảy.

Ngoài những âm thanh đó, trong phòng không còn nghe thấy tiếng động nào khác.

Không phải ai cũng có khả năng nói đi là đi, luôn có người vì nhiều lý do mà chọn ở lại.

Họ im lặng không hẹn mà cùng, chờ đợi nguy nan đến muộn hơn một chút.

Đêm nay chắc chắn khó ngủ.

Khoảng hai giờ sáng, Ôn Tân đang theo dõi tình hình trên mạng thì phát hiện không thể tải lại giao diện được nữa.

Nhìn góc trên bên phải màn hình, không còn một vạch tín hiệu nào.

Hắn vội vàng chuyển sang sim khác, nhưng sim này cũng không có tín hiệu.

Hoặc là nguồn điện dự phòng trong tháp tín hiệu đã cạn, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó.

Dù là trường hợp nào, cũng cho thấy tình hình không phát triển theo hướng tốt.

Hay nói cách khác, càng thêm nghiêm trọng.

Ôn Tân lấy lại bình tĩnh.

Anh mở tập tin về Ôn Kính Phong mà người kia đã chia sẻ, nhanh chóng xem lại một lần, rồi tắt máy để tiết kiệm pin.

May mắn là sau nửa đêm không có chuyện gì xảy ra.

Đến tờ mờ sáng, khi Ôn Tân đang mơ màng sắp ngủ, anh bỗng nghe thấy từ xa vọng lại một tràng âm thanh không thể xem nhẹ.

Tiếng ồn chói tai, nghe như vô số dã thú đang rít gào. Anh giật mình tỉnh hẳn, vội vàng đến bên cửa sổ.

Để nhìn cho rõ hơn, Ôn Tân nhanh chóng bật máy, mở chức năng chụp ảnh và phóng to màn hình. Không chỉ có Ôn Tân làm vậy.

Nhiều cư dân trong tòa nhà cũng run rẩy tay vén rèm lên một góc, lén lút nhìn xuống.

Trước đó, Ôn Tân chỉ xem qua đại khái hình dạng của những người nhiễm bệnh dại biến dị trong video. Nhưng thực tế còn gây ấn tượng mạnh hơn nhiều so với video.

Những người bệnh đi trên đường, bước chân khập khiễng, động tác cứng đờ như những con rối gỗ được lên dây cót.

Cơ thể họ sưng phồng, những mạch máu dữ tợn nổi lên dưới da, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.

Trên mặt, trên người, đặc biệt là ở khóe miệng, lưu lại những vết bẩn màu tím đen lớn, có vẻ là vết máu đã khô.

Có người bệnh còn nguyên vẹn, có người bị thương, có kẻ mất cả tay chân.

Cứ đi vài bước, lại có một mảnh thịt thối rữa rơi ra từ vết thương, cho đến khi không còn gì để rụng.

Với thương tích nghiêm trọng như vậy, bình thường người ta đã đau đến không thể cử động. Nhưng những người bệnh trên đường này dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn lảo đảo bước đi.

Nhìn đến đây, mọi người trong lòng vỡ tan chút hy vọng cuối cùng, cả người run lên vì lạnh.

Người thật sự có thể biến thành quái vật giống như xác sống, họ thực sự đang đối mặt với tận thế!

Rất nhanh, từ phía tây thành phố, càng lúc càng nhiều xác sống ùa tới, tràn ngập trên đường phố trước cổng khu nhà họ.

Hàng rào chắn đường chỉ có tác dụng không đáng kể. Chẳng mấy chốc, vài xác sống chen lấn ở cổng, lục tục chui vào. Đến lúc này, cảm xúc của Ôn Tân vẫn còn tạm ổn định.

Cho đến khi một tiếng kêu kinh hãi vang lên từ tòa nhà gần cổng khu: "A—— đừng tới đây! Các ngươi đừng tới đây!"

Trong nháy mắt, đám xác sống xung quanh đều bị kinh động.

Chúng đột nhiên từ những kẻ bệnh hoạn nửa thân bất toại biến thành dã thú chạy như bay, gào rống, chen chúc nhau tiến về phía phát ra tiếng kêu.

Sức mạnh của chúng so với lúc còn sống không biết lớn hơn bao nhiêu lần, chỉ một cái là đã đâm thủng vòng bảo vệ bằng thép!

Ôn Tân thở hắt ra, vô thức nắm chặt cây sào phơi đồ lấy từ ban công. Phía sau hắn, đám thú cưng lặng lẽ ra hiệu cho nhau.