Chương 44

Tiểu hồ ly cũng không nhịn được nhìn nó.

Lân Thụ Khuê: "Như... như thế nào, ta nói sai rồi sao?"

Tiểu hồ ly nhẹ nhàng nói: "Ngươi dám lộ ra bản thể trước mặt Ôn Tân không?"

Sau khi gen cải tạo, biến dị thể đã thoát khỏi phạm trù động vật bình thường.

Trong tự nhiên, Lân Thụ Khuê có thể dài tới 80 cm đã là khó lường, nhưng Lục Đoàn thực tế có hình thể dài khoảng 7 mét.

Nếu cái đuôi nhọn có thể chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, Lục Đoàn đứng lên sẽ cao hơn cả tòa nhà hai tầng.

Lân Thụ Khuê rất tự hào về bản thể của mình, không phục mà định phản bác.

Chim hoàng yến ở bên cạnh nhắc nhở: "Ta nghe nói lúc trước mười thực tập sinh nhân loại vào căn cứ, năm người bị ngươi dọa khóc, ba người bị dọa ngất, hai người còn lại lập tức phá cửa chạy trốn."

Lân Thụ Khuê: "..."

Nó chớp mắt, thẹn quá hóa giận: "Được, ta không dám hiện ra bản thể, nhưng các ngươi dám sao?"

Tiểu hồ ly chớp mắt, lắc lắc cái đuôi xù xù to lớn: "Ta dám chứ."

Nó vẫn luôn ở dạng bản thể, ngay cả màu lông cũng chưa từng thay đổi.

Lân Thụ Khuê: "..."

Lân Thụ Khuê quay đầu nhìn về phía chim hoàng yến.

Chim hoàng yến ho nhẹ một tiếng: "Hình thể hiện tại của ta là chim hoàng yến."

Xét về bản chất loài chim, nó vô hại, đáng yêu, thậm chí còn có người chuyên nuôi.

Lân Thụ Khuê: "..."

Nó thở dài một tiếng, cuối cùng không dám xông vào phòng ngủ hỏi hắc đoàn có dám hiện ra bản thể hay không.

Thay vào đó, nó hùng hổ nhìn về phía ban công, rồi thấy lam đoàn với thái độ khác thường bò ra khỏi chậu nước.

Điều kỳ lạ là, dòng nước trong chậu dập dềnh nhưng hoàn toàn không dính trên người nó, chỉ có lòng bàn chân hơi ướt.

Đến lúc nó đi tới, chút ướŧ áŧ đó cũng đã biến mất, sàn nhà vẫn sạch sẽ như cũ.

Thấy vậy, Lân Thụ Khuê không khỏi nheo mắt.

Từ trước đến nay, con hải tượng cấp A này luôn mang lại cho nó cảm giác rất kỳ lạ.

Là một con vật cấp S, về lý thuyết nó có thể coi thường tất cả những biến dị thể cấp thấp hơn, nhưng bản năng lại khiến nó không muốn trêu chọc đối phương.

Điều này không bình thường.

Giữa các biến dị thể tồn tại sự áp chế tuyệt đối về cấp bậc, đây là bản năng sinh vật bất biến từ xa xưa, như dấu vết khắc sâu trong gen.

Có thể khiến nó e ngại, trừ phi lam hải tượng cũng là cấp S, nhưng nó ngửi được hơi thở rõ ràng chỉ là cấp A.

Chẳng lẽ... đối phương có thể che giấu hơi thở của mình?

Tiểu hồ ly không có nhiều ý nghĩ loanh quanh như vậy, thấy lam đoàn cuối cùng cũng chịu rời khỏi chậu nước, tò mò hỏi: "Lam lam, sao ngươi ra ngoài vậy?"

Lam đoàn nói chậm rãi: "Có chuyện."

Tiểu hồ ly: "Chuyện gì?"

"Trong thành phố này, hơi thở của loài người đang biến mất với số lượng lớn."

Chim hoàng yến nhíu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cùng lúc đó, tại phòng ngủ của Ôn Tân.

Hắc đoàn đang chợp mắt trên đùi thanh niên bỗng mở bừng mắt, nhìn chằm chằm về một hướng.

"Làm sao vậy?"

Ôn Tân đưa phần dây thừng còn lại cho Tử Đoàn, hỏi với vẻ nghi hoặc.

Lời còn chưa dứt, màn hình điện thoại của anh đột nhiên hiện lên một thông báo.

《Thông báo khẩn cấp hạng nhất cho người dân thành phố G!》

Dòng chữ đỏ tươi chói mắt hiện lên trong tầm mắt, Ôn Tân lập tức nhận ra điều gì đó bất thường.

Chưa kịp nhấn vào xem, anh bỗng nghe thấy một loạt tiếng còi chói tai vang lên bên ngoài.

Xe cảnh sát? Xe cứu thương? Xe cứu hỏa?

... Không phải.

Ôn Tân lắng nghe kỹ, tim chợt chùng xuống.

Âm thanh này rõ ràng là còi báo động toàn thành phố!

Còi báo động toàn thành phố vang lên đồng nghĩa với việc đã xảy ra tình huống nghiêm trọng, cấp bách đến mức không kịp thông báo riêng cho từng người dân.

Vậy vào thời điểm then chốt này, có thể là tình huống gì?

Ôn Tân vội vàng nhấn vào thông báo khẩn cấp vừa hiện lên.

Thông báo ngắn gọn, như thể được soạn vội vã, chỉ vài câu không cần chau chuốt.

Anh lướt nhanh đến cuối, nắm bắt được cảnh báo đơn giản nhưng gay gắt giữa những dòng chữ.

—— Tình hình trong thành phố rất hỗn loạn và nguy hiểm, chúng tôi đang tập trung toàn lực để giải quyết.

Hãy ở trong nhà, khóa chặt cửa sổ, đừng ra ngoài xem náo nhiệt.

Nhấn mạnh, những ai cố tình gây rối sẽ phải tự chịu hậu quả!

Đọc xong thông báo này, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Ôn Tân, lan tỏa đến trung khu thần kinh.

Tin nhắn WeChat liên tục bắn ra, ồn ào đến mức anh không thể không hoàn hồn.

Anh nhấn vào, phát hiện tất cả các nhóm đều đang nổ tung!

Cuộc thảo luận ban ngày về tận thế zombie đã bị 99+ tin nhắn mới xóa sạch, mọi người đang hoảng loạn bàn tán về chuyện gì đã xảy ra ở thành phố G, tại sao còi báo động toàn thành phố lại vang lên.

Đột nhiên có người chia sẻ một video.

Hình ảnh trong video luôn rung lắc, như thể người quay đang lên cơn động kinh giai đoạn cuối, khiến mọi thứ mờ nhòe khó thấy.

Hai tuần trước, khi video có tiêu đề 《Zombie cắn người thật hay giả》 lan truyền điên cuồng trên các nền tảng lớn, đã có chuyên gia chỉ ra trong phần bình luận rằng đây là một kỹ thuật quay phim thường dùng để thể hiện sự hoảng loạn của người quay.

Có người bừng tỉnh đại ngộ và trả lời: Ồ ra là vậy, tác giả video còn chú ý đến chi tiết này.

So với video lúc đó, video này không có nội dung gì mới lạ.

Cũng là cảnh người cắn người, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh nhai xương nghiến thịt, máu từ thi thể chảy xuống cánh tay rồi loang lổ trên mặt đất.

Thậm chí người quay cũng không kìm được mà thốt lên "Trời ơi...", giọng run rẩy gần như giống hệt.