"Cùng ta về nhà, được không?"
Cục bột đen cúi đầu.
Nó nhìn thẳng vào túi Ôn Tân mang đến, tựa hồ thấy được chút chân thành, không còn xoay người bỏ đi như trước.
Ôn Tân thử vươn tay về phía nó.
Đầu tiên, anh chạm vào lớp nước mưa lạnh lẽo, rồi đến bộ lông cứng như vảy.
Chạm lần nữa, cơ bắp căng cứng của cục bột đen bỗng mềm nhũn, cả thân hình ngã gọn vào lòng bàn tay anh.
Ôn Tân nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng bế nó lên. Qua lớp lông ướt sũng, đầu ngón tay anh chạm vào da thịt nóng đến đáng sợ.
Không xong.
Cục bột đen vốn nhanh nhẹn tránh người, anh không ngờ nó đã bị bệnh.
Phải đưa nó đến bệnh viện ngay.
Nhưng giữa cơn mê man, cục bột đen vẫn còn ý thức rõ ràng. Chỉ cần Ôn Tân hướng ra ngoài khu dân cư, nó liền giãy giụa điên cuồng, sức mạnh lớn đến mức suýt làm Ôn Tân tuột tay.
Bất đắc dĩ, Ôn Tân đành phải mang nó về nhà trước.
Rút kinh nghiệm từ ban ngày, anh cẩn thận khóa kỹ cửa sổ, rồi cầm ô đi đến bệnh viện thú y mua thuốc.
Đi về mất khoảng hơn bốn mươi phút.
Khi Ôn Tân lo lắng chạy về, mở cửa phòng ngủ, anh lập tức khϊếp sợ đến sững người.
Để đón tiểu hắc về, anh đã đặt mua ổ mèo trên mạng. Sau khi mang cục bột đen bị bệnh về, anh đã đặt nó vào trong đó.
Lúc này, thay vì cục bột đen đáng lẽ đang cuộn tròn trong ổ, là một sàn nhà đầy bông vải bị xé nát, và một con quái vật khổng lồ.
Quái vật phủ phục trên mặt đất, giống như một loài bò sát thời Jurassic đã tuyệt chủng từ lâu. Toàn thân nó phủ đầy vảy, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo.
Mỗi móng vuốt của nó to bằng nửa màn hình TV. Dưới thân nó không chỉ có bông vải từ ổ mèo, mà còn có những mảnh vỡ của nửa chiếc bàn bị phá hủy.
Phải biết rằng chiếc bàn đó làm bằng gỗ đặc, có thể tưởng tượng móng vuốt quái vật mạnh mẽ đến mức nào.
Đối diện con quái vật hung tợn như vậy, Ôn Tân đầu óc trống rỗng.
Ảo giác hay mơ?
Anh không còn tâm trí để suy nghĩ gì thêm.
Quái vật đã nhận ra tiếng động mở cửa. Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp, nó gầm lên một tiếng rồi lao tới, đè Ôn Tân ngã xuống đất trước khi anh kịp di chuyển.
Ôn Tân cảm thấy đè lên mình không phải một con quái vật, mà là cả một ngọn núi. Sức nặng khủng khϊếp ép xuống, suýt làm đảo lộn nội tạng anh.
Anh rên lên đau đớn, rồi bất ngờ chạm mắt với quái vật.
Đó là đôi mắt đặc trưng của kẻ săn mồi - dựng đứng, thô bạo, hung hãn, lạnh lẽo như kim loại. Ánh mắt đó dừng lại ở cổ Ôn Tân, nơi yếu hại, như đang cân nhắc góc độ hạ miệng.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người Ôn Tân.
Quái vật này từ đâu ra vậy?
Lẽ nào anh sẽ chết một cách mơ hồ như thế này sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Tân giãy giụa mạnh hơn.
Ngay khi móng vuốt sắc nhọn sắp xé rách da thịt anh, quái vật bỗng nheo mắt đau đớn, như vừa tỉnh táo đôi chút. Móng vuốt ghì chặt anh có phần nới lỏng.
Không hiểu sao, Ôn Tân nhận ra sự kiềm chế và nhẫn nại trong đó.
Ấn tượng đầu tiên của anh về nó là một con quái vật ăn thịt người, nhưng sao một con quái vật ăn thịt người lại có cảm xúc kiềm chế trong mắt?
Ngược lại, đôi đồng tử vàng rực kia lại kỳ lạ giống hệt cục bột đen.
... Khoan đã?
Trong tích tắc, một ý nghĩ không tưởng lướt qua đầu Ôn Tân.
— Sau khi mở cửa, dường như không thấy dấu vết của cục bột đen. Dù bị quái vật ăn thịt, miệng quái vật cũng phải còn vết máu tươi chứ.
Ôn Tân cắn môi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của quái vật, anh vươn tay, chạm vào móng vuốt có thể xé anh thành từng mảnh trong nháy mắt, gọi: "Tiểu hắc?"
Tiểu hắc là biệt danh mà cụ già trong khu phố đặt cho cục bột đen. Sau này, khi Ôn Tân thân thiết với nó, anh cũng thường gọi nó như vậy.
Nghe Ôn Tân gọi bằng giọng quen thuộc, móng vuốt quái vật đè nặng quả nhiên nhấc lên, lùi lại một chút.
Nhận được phản hồi, nhịp tim Ôn Tân không hề chậm lại, ngược lại đập nhanh hơn.
Đầu óc anh tràn ngập sự không tin nổi.
Chuyện con mèo hoang nhặt về biến thành quái vật, anh tưởng chỉ xảy ra trong phim khoa học viễn tưởng, không ngờ lại xảy ra ngay với mình.
Dù dùng khoa học hay lẽ thường cũng không thể giải thích được cảnh tượng không tưởng trước mắt.
Tiểu hắc rốt cuộc là yêu quái bẩm sinh, người ngoài hành tinh, hay quái vật trốn từ phòng thí nghiệm bí mật nào đó?
Đây còn là thế giới anh từng biết không? Liệu anh có vô tình phá vỡ bí mật nào đó? Có thể bị gϊếŧ người diệt khẩu không?...
Không ai có thể bảo Ôn Tân bây giờ nên làm gì. Phương án hợp lý nhất có vẻ là tìm người phụ trách của cơ quan liên quan.
Qua vài giây, anh cử động thân thể cứng đờ, lảo đảo bò dậy, sờ vào túi đựng điện thoại, nhưng rồi chậm chạp không hành động.
... Nếu anh thực sự báo cảnh sát, tiểu hắc sẽ gặp kết cục như thế nào?
Đầu óc Ôn Tân rối bời, cho đến khi tiếng gầm nhẹ đầy áp lực của quái vật kéo anh về thực tại.
Anh đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy con quái vật vừa còn hung hăng, giờ đây toàn thân yếu ớt dán sát mặt đất, như đang chịu đựng nỗi đau lớn, run rẩy không ngừng.
Đôi đồng tử vàng rực kia vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào Ôn Tân, nhưng giây tiếp theo lại thấy anh xoay người, biến mất sau cánh cửa với tốc độ nhanh hơn.
Ôn Tân chạy trốn?
Đồng tử quái vật co lại, lập tức phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ và trầm thấp!
Điều Ôn Tân không biết là, trước khi gặp anh, quái vật đã từng gặp không ít người tưởng chừng tốt bụng.
Những người này tiếp cận nó bằng cách dịu dàng tương tự, thề thốt hứa hẹn đưa nó về nhà. Nhưng khi cơ thể nó biến đổi dị thường, ai nấy đều đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi, rồi đi tìm người khác đến đối phó nó.
Rõ ràng trước đó nó đã hoàn toàn nản lòng với loài người.