Lúc Cố Lương bị người áo đen kéo ra ngoài, anh nghĩ mình từng học qua Taekwondo và Boxing nên có ý đồ phản kháng.
Nào biết tên mặc áo đen kia mạnh đến kinh người, không, nói đúng hơn là không giống con người.
Cố Lương đành để mặc bọn họ mang mình đi.
–
Trong nhà ăn.
Con của Bạch lão đại không nhịn được lại khóc.
Luật sư Trương bị mấy người áo đen mang đi.
Bạch lão đại đang ở trong phòng ngủ, không rõ sống chết.
Bạn gái Hoàng nằm dài trên mặt đất, cơ thể dần lạnh đi.
Anh của Bạch lão đại thì từ sau khi chịu phạt trong phòng tối, đầu óc của ông ta đã xảy ra vấn đề.
Người cuối cùng là hầu gái Lưu, trông cô ta có vẻ là người bình thường nhất nhưng lại là NPC.
Con của Bạch lão đại lập tức cảm thấy bản thân đang trong một tình thế vô cùng thê thảm.
Ngoài ra, con của Bạch lão đại đang cực kỳ đói, nhưng khi cậu nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, ngay cả cầm đũa cậu cũng không dám.
Tình cảnh hiện tại của cậu giống như người bị đắm tàu lênh đênh trên biển khát khao một giọt nước ngọt.
Nếu khát nước giữa sa mạc, nơi không có một giọt nước, còn có thể kiềm chế.
Nhưng nhìn nước biển mênh mông không thể uống, cũng giống như nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cảm giác vô cùng đau khổ.
Con của Bạch lão đại vừa sợ vừa ức, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lần này cậu ta khóc tận mười phút.
Mười phút sau, Cố Lương được người áo đen “hộ tống” trở về.
Sắc mặt Cố Lương tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, một vài giọt còn rơi xuống lông mi đen nhánh khiến đôi mắt anh trông có vẻ ẩm ướt mông lung.
Nhưng trên người anh không có vết thương, nhìn sơ qua tình trạng của anh có vẻ tốt hơn anh của Bạch lão đại rất nhiều.
“Anh… Anh không sao chứ? Rốt cuộc trừng phạt là phạt như thế nào?” Con của Bạch lão đại đánh liều hỏi một câu.
Ba giây trôi qua, Cố Lương mới chậm rãi quay đầu nhìn con của Bạch lão đại.
Ánh mắt bình đạm nhưng lạnh lẽo, trông cực kỳ đáng sợ, con của Bạch lão đại bị anh nhìn như thế liền vô thức run rẩy.
Cố Lương không trả lời mà chỉ cầm một tờ giấy lau mồ hôi trên trán, sau đó ngồi xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Con của Bạch lão đại cảm giác mình đã đợi hơn một thế kỷ, sau đó nghe thấy tiếng loa phóng thanh một lần nữa vang lên: “Leng keng, thông báo kịch bản tiếp theo. Một giờ rưỡi chiều, sau khi mọi người ăn uống no say thì thỏa mãn rời khỏi phòng ăn, bữa cơm vui vẻ cũng kết thúc, sau đó mọi người trở về phòng mình nghỉ trưa. Mời diễn viên tuân theo kịch bản!”
CMN bữa cơm vui vẻ, CMN ăn uống no say.
Tiếng loa vừa kết thúc, hai người áo đen cũng xuất hiện kéo Dương Dạ đang trong tình trạng chết giả lên lầu hai.
Cố Lương dứt khoát đứng lên, trở về phòng mình ở lầu hai, trong suốt quá trình anh không nói một chữ nào.
Con mắt của con Bạch lão đại giật giật, sau đó cũng lặng lẽ trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, Cố Lương đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó nằm trên giường ngủ như thật, nhìn qua đúng là đang nghiêm túc thực hiện yêu cầu kịch bản, nhưng Cố Lương làm vậy thật ra là vì lần trừng phạt vừa rồi quả thật khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực.
Anh bị giam trong một căn phòng tối đen như mực, hai tai bị một thứ gì đó như miếng sắt dán lên, sau đó anh nghe thấy tiếng nói của chính mình.
Trong khung cảnh tối đen, tiếng nói chuyện trong cơ thể vang lên càng lúc càng lớn.
Từng dòng máu đỏ chuyển động trong cơ thể, dịch dạ dày cuộn lên trong bụng, thậm chí cả tiếng tế bào co giật dưới da, anh đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng.
Mà thứ đáng sợ nhất, là tiếng nói phát ra từ trái tim anh.
Miếng sắt bịt ở tai khiến giọng nói càng lớn, đồng thời tiếng tim đập của Cố Lương cũng bị phóng đại, đinh tai nhức óc, khiến anh chỉ muốn đập đầu vào tường, muốn tự đâm mình một đao.
Có lẽ chỉ khi chết đi, âm thanh đáng sợ kia mới biến mất.
“Thịch! Thịch! Thịch!”
Giữa âm thanh hỗn độn đáng sợ, không biết có phải hệ thống nghe thấy tiếng lòng của Cố Lương hay không, một con dao găm bất ngờ xuất hiện trên bàn.
Cầm lấy nó, cầm lấy nó đâm vào bụng, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc…
Chỉ trong chớp mắt, dường như Cố Lương nhìn thấy chính mình cầm con dao lên, sau đó đâm mạnh vào bụng mình.
Nhưng cuối cùng, người ngã trên mặt đất không phải anh, mà là một người phụ nữ.
Hai má bà hóp sâu, nơi khóe mắt đầy vết chân chim, có thể nhìn ra bà không còn trẻ nữa. Hai tay bà dính đầy máu nắm chặt con dao găm ở bụng. Sau một lúc lâu, bà đột nhiên ngồi dậy, hai mắt trợn tròn đi về phía Cố Lương.
“Mày gϊếŧ tao! Mày dám gϊếŧ tao!”
“Cố Lương, mày giỏi lắm, mày vẫn chưa quên tao!”
Cố Lương nhìn người đàn bà trước mắt, đầu anh đau tới mức muốn nứt ra.
Cảm giác ấy tựa như núi lửa phun trào, như sóng thần ngoài biển khơi cuốn lấy tất cả mọi thứ…
Đó là loại cảm giác giống như ngày tận thế.
Cố Lương bấu mạnh vào đùi mình một cái, tự thuyết phục bản thân hết thảy chỉ là ảo giác, ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Chỉ một cái chớp mắt, anh như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa.
Chỉ ngắn ngủi mười phút nhưng đối với anh mà nói là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Lúc Cố Lương đi ra, cả hai lòng bàn tay anh ướt đẫm.
Lúc ấy, không biết có phải Cố Lương gặp ảo giác hay không mà anh nghe thấy một câu, “Tầng Địa Ngục thứ nhất, ánh sáng cô độc, mức độ đau đớn, một sao. Kết thúc trừng phạt.”
–
Sau khi trở về phòng, Cố Lương tắm rửa sạch sẽ rồi mới nằm lên giường đi ngủ, cố ép chính mình quên hết những chuyện xảy ra trong phòng tối.
Cố Lương bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Ai đó?” Anh mơ màng rời khỏi giường đi tới cửa, lên tiếng hỏi.
“Là tôi, Dương Dạ.” Dương Dạ nói.
Cố Lương nhướng mày, không hề khách khí mở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dương Dạ đứng ngoài cửa.
Dương Dạ nhìn dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ của anh, nói, “Cậu thế mà lại tuân theo kịch bản đi ngủ trưa?”
Không phải Dương Dạ cố ý tới quấy rầy anh ngủ trưa mà là vì hắn không biết Cố Lương bị kéo tới phòng tối nhận hình phạt.
Vì thế hắn mới nghĩ Cố Lương ngủ trưa thật.
Xét trên lẽ thường, người nào tiến vào loại trò chơi này lần đầu tiên đều sẽ cảm thấy sợ hãi bất an. Dù kịch bản yêu cầu người chơi phải về phòng ngủ trưa nhưng trên thực tế bọn họ chỉ cần ngồi đợi trong phòng, đừng đi lung tung bên ngoài là được, thứ không nên thấy thì không nên thấy, vậy không coi là vi phạm kịch bản.
Trừ phi tâm tính người đó quá tốt đẹp đồng thời không quan tâm đến kết quả trò chơi, nếu là người bình thường hẳn sẽ không ngủ được vào thời điểm này.
Cố Lương không trả lời.
Dương Dạ vừa bước vào phòng vừa nói: “Tôi mới tỉnh lại, muốn hỏi cậu cảm thấy trò chơi này thế nào.”
“Mặc dù trước đó cậu đã hỏi hệ thống về việc thiết lập kịch bản có hợp lý hay không nhưng có nhiều chỗ tôi vẫn chưa xác định.”
“Ví dụ như trong thiết lập kịch bản có nói thuốc giả chết có thể khiến cho người chết giả chết nhưng tại sao nó lại có tác dụng với người chơi khác, chúng ta không biết chuyện này vì dù sao trong hiện thực không có thuốc giả chết.”
“Tôi đã sớm đoán được anh của Bạch lão đại bỏ thuốc giả chết vào thức ăn, vì thế tôi tự mình ăn thử để xác nhận. Không ngờ nó có tác dụng với tất cả người chơi. Đến cùng chúng ta đã đến một thế giới như thế nào?”
Cố Lương ngáp dài, đi thẳng tới bên giường, xem bộ dạng của anh là muốn đi ngủ tiếp.
Dương Dạ lại hỏi: “Lúc tôi giả chết, hệ thống có phát loa nói gì không?”
Cố Lương vẫn không để ý tới hắn mà tự cởϊ áσ thun trên người.
Cuối cùng Dương Dạ cũng chịu im miệng.
Có lẽ là vì bị cơ thể gầy gò nhưng lại săn chắc, nước da trắng nõn cùng vòng eo thon gọn đập thẳng vào mắt.
Tiếc là hình ảnh đẹp đẽ kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Vì Cố Lương đã chui vào chăn.
Dương Dạ bối rối, “Này này, trong phòng có đàn ông đấy nhé, sao cậu lại tùy tiện cởϊ qυầи cởϊ áσ leo lên giường ngủ như thế hả?”
Cố Lương còn chưa nói đến chuyện anh bị Dương Dạ liên luỵ kéo vào phòng tối, giờ đi ngủ còn bị người nháo nhào bên tai, anh lập tức rời giường, cơn tức rốt cuộc cũng bộc phát, giọng điệu không chút hòa nhã nói: “Tôi không phải đàn bà con gái. Tại sao tôi phải sợ bị anh nhìn thấy?”
Dương Dạ không biết tại sao Cố Lương tức giận, hắn dừng một lúc rồi mới nói: “Cậu bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Cuối cùng Cố Lương cũng mở mắt ra, ánh mắt của anh càng trở nên lạnh buốt. “Lúc anh giả chết, hệ thống có thông báo.”
“Ồ? Hệ thống nói gì?” Dương Dạ tò mò hỏi.
Cố Lương nói: “Sau khi anh giả chết, tôi không biết tình huống của anh như thế nào nên mới đi đến phòng bếp, tìm được thuốc giả chết. Kịch bản quy định tất cả mọi người phải ở phòng ăn ăn cơm, thế nên hành vi rời khỏi phòng ăn của tôi bị tính là phạm quy, bị bắt nhốt tận mười phút.”
Dương Dạ: “… ???”
Dương Dạ đi đến bên cạnh giường, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, trông bộ dạng có vẻ muốn nói một câu xin lỗi với Cố Lương.
Cố Lương mở miệng chặn trước một bước, nói: “Chỉ bị nhốt trong phòng tối mà thôi, không sao cả. Anh im miệng, để yên cho tôi ngủ.”
Dương Dạ: “…”
Quả thật Dương Dạ có hơi áy náy, vì thế hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, động tác cũng rất nhẹ nhàng, không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng trên giường, mắt kính để phía sau, ánh mắt Dương Dạ dần trở nên nghiêm túc.
Vì quả thật hắn không biết trong mười phút kia đã xảy ra chuyện gì đáng sợ với Cố Lương.
Việc Dương Dạ làm lúc trước vốn hắn chỉ muốn thăm dò, rằng thuốc giả chết có tác dụng với tất cả người chơi hay không, vì ở thế giới thật loại thuốc này không tồn tại.
Dương Dạ cho rằng lần thăm dò này sẽ thu được tin tức gì đó có giá trị, nhỡ đâu sau này hắn gặp phải kịch bản huyền huyễn nào đó còn biết cách chơi như thế nào.
Nhưng Dương Dạ không ngờ việc làm của mình lại liên luỵ đến Cố Lương, khiến anh bị phạt.
Nhưng chốc lát sau Dương Dạ lại nghĩ, nhìn qua Cố Lương có vẻ là một người cực kì lý trí, vậy mà anh lại không quan tâm đến hậu quả của việc vi phạm nội quy, chạy thẳng đến phòng bếp tìm manh mối, xem ra người này thật lòng muốn giúp mình.
Có lẽ Cố Lương cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình đâu.
Ngoài mặt trông anh có vẻ là dạng người nóng tính thích so đo, mỗi lần mở miệng đều nói những lời cay nghiệt, nhưng thực ra trong lòng lại rất mềm mại, dù chịu oan ức cũng không chủ động nói ra…
Cố – Nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ – Lương.
Ngoài mặt ngạo kiều lạnh lùng nhưng thật ra lại rất quan tâm đến người khác.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Dạ đưa ra kết luận cuối cùng như vậy.
–
Nửa tiếng sau, Cố Lương thức dậy.
Sau khi tỉnh dậy, anh nhìn Dương Dạ vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Sao anh còn ở đây? Không phải kịch bản nói mọi người trở về phòng mình sao? Anh tùy tiện đi đến phòng tôi như vậy không sợ phạm quy à?”
Dương Dạ nói: “Trên lá bài của tôi viết buổi chiều tôi có thể tự do hoạt động, rất có thể đây là đặc quyền của thám tử.”
Cố Lương không hỏi nữa, anh xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Chợt tiếng loa phóng thanh im lặng đã lâu đột nhiên vang lên.
“Bây giờ là ba giờ mười phút chiều. Hầu gái phát hiện bắt đầu từ giữa trưa không thấy Bạch lão đại xuất hiện, vì thế cô sinh lòng nghi ngờ đi đến gõ cửa phòng Bạch lão đại, thế nhưng Bạch lão đại lại không mở cửa cho nên hầu gái đành đẩy cửa đi vào. Sau khi mở cửa cô phát hiện Bạch lão đại đã chết trong tư thế ngửa mặt lên nằm giữa vũng máu. Mà các vị ở đây, ngoại trừ thám tử, đều là nghi phạm.”
“Chuyên mục đọc kịch bản đến đây là kết thúc. Bắt đầu tiến vào quá trình điều tra vụ án. Yêu cầu người chơi chú ý lắng nghe quy tắc tra án.”
“Thứ nhất, mời tất cả các vị người chơi đi đến hiện trường vụ án, mọi người có hai mươi phút kiểm tra thi thể và xem xét hiện trường.”
“Thứ hai, sau khi xem xong hiện trường vụ án, bắt đầu thời gian tìm kiếm tự do. Đến lúc đó hiện trường sẽ bị niêm phong, mọi người có thể đi đến tất cả các phòng trong biệt thự để tìm kiếm manh mối có giá trị. Giới hạn thời gian là một tiếng.”
“Thứ ba, sau khi thời gian thăm dò tự do kết thúc, mời mọi người tập trung tại phòng họp ở tầng một. Trong quá trình thảo luận, mọi người có thể thông qua trò chuyện để nắm giữ động cơ gϊếŧ người và thủ pháp gây án của các nhân vật, dùng nó để tìm ra hung thủ. Giới hạn thời gian là hai tiếng. Chú ý nắm chắc thời gian. Nhắc nhở hữu nghị, ai cũng có thể nói dối.”
“Thứ tư, thời gian bỏ phiếu bắt đầu vào lúc sáu giờ ba mươi phút chiều. Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, người chủ trì sẽ tuyên bố đáp án cuối cùng, tiến hành phát thưởng và trừng phạt. Sau khi màn kịch bản trò chơi kết thúc mỹ mãn, mọi người có thể thưởng thức bữa tối, thoải mái nghỉ ngơi. Chúc mọi người chơi vui vẻ!”