chương 2: Cái chết của Bạch lão đại (2)

Cái chết của Bạch lão đại (2)

Nghe xong lời này, Dương Dạ chỉ cười cười, trầm giọng nói, "Trước mặt mọi tuyên bố muốn gϊếŧ thám tử, ai dám thừa nhận đây?"

Cố Lương quan sát biểu cảm của Dương Dạ, trong lòng thầm suy đoán hắn nói câu này là giả heo ăn thịt hổ, hay chỉ đơn thuần trêu chọc mình thôi?

Cố Lương cảm thấy khả năng hắn trêu chọc mình lớn hơn.

Một hồi lâu sau, Cố Lương bâng quơ nói, "Tôi hỏi hệ thống câu đó chỉ để thăm dò quy tắc trò chơi, chứ không phải thật sự muốn gϊếŧ thám tử."

"Có thể gϊết thám tử, nhưng không cần thiết. Mỗi người chơi đều có quyền bỏ phiếu, cho nên không tồn tại tình huống sau khi hung thủ gϊết thám tử sẽ không bị những người chơi khác nghi ngờ mà bỏ phiếu, từ đó có thể thoát khỏi trừng phạt. Trừ khi ——"

Nói tới đây, Cố Lương đối diện với ánh mắt của Dương Dạ, sâu xa nói, "Trừ khi thám tử nhận được một đặc quyền nào đó, ví dụ như một mình nắm giữ manh mối quan trọng. Anh có không?"

Sau khi Dương Dạ nghe xong, đưa ra một câu đánh giá: "Hố người cũng thật quang minh chính đại."

"Nếu thám tử không sợ thì tôi làm được gì?" Cố Lương lạnh nhạt đáp lại.

Cái miệng này thật lợi hại.

Dương Dạ không khỏi hỏi: "Cậu làm nghề gì?"

Cố Lương không để ý tới hắn, thu tầm mắt lại, hai mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không, "Không muốn nói."

Dương Dạ há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng cầu cứu.

Là chất giọng trong trẻo của một thiếu niên, "Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Cố Lương không nhúc nhích người, nhướn đôi mắt lãnh đạm nhìn qua, thấy Dương Dạ đứng lên đi mở cửa.

Một thiếu niên khoảng 17 tuổi đang chạy trốn ngoài hành lang, giờ khắc này thấy có người mở cửa, lập tức chạy vọt vào phòng.

Dương Dạ liếc mắt nhìn tình hình bên ngoài hành lang một cái rồi đóng cửa lại.

Sau khi trốn vào phòng, thiếu niên dựa lưng vào tường thở dốc liên tục, hồi lâu sau nỗi sợ hãi trong mắt thiếu niên mới rút đi, nhìn hai chàng trai trước mặt, "Tôi...tôi là Bạch Nhi Tử, các anh là ai?"

Dương Dạ thản nhiên nói: "Tôi là mẹ kế của cậu."

Dương Dạ thân hình cao lớn, gương mặt lớn lên rất có tính công kích.

Âu phục chặt chẽ bao trọn lấy cơ thể, nhưng không khó nhìn ra được một thân đầy sức lực và cơ bắp săn chắc.

Nói chung cả người Dương Dạ đều toả ra hormone nam tính mạnh mẽ.

Cho nên khi Dương Dạ nói "Tôi là mẹ kế của cậu", Cố Lương có hơi nhướn mày, hiển nhiên bị hắn làm cho ngu người vài giây.

Hồi lâu sau thiếu niên mới phản ứng được, "Anh là bạn gái Hoàng?"

"Ừ, không cẩn thận rút trúng nhân vật nữ."

Dương Dạ chỉ Cố Lương đang nằm bất động trên ghế sôpha, "Cậu ấy là luật sư Trương."

Bạch Nhi Tử gật đầu, ý nói mình đã biết.

Đầu tiên cậu ngồi xổm người xuống, sau đó trực tiếp ngồi trên mặt đất luôn, giơ hai tay ôm lấy đầu gối của mình.

Dương Dạ hỏi: "Cậu làm sao vậy? Là ai nào đang đuổi theo cậu muốn gϊếŧ cậu?"

"Bạch lão đại muốn gϊết tôi." Bạch Nhi Tử nói tới đây, càng nghĩ lại càng sợ nên ôm chặt đầu gối của mình, cúi đầu thật thấp.

"Tại sao hắn lại muốn gϊết cậu?" Dương Dạ hỏi.

Bạch Nhi Tử nuốt một ngụm nước miếng, dường như vẫn chưa hết hoảng sợ nên không dám ngẩng đầu đối mặt với Dương Dạ.

Dương Dạ ngồi xổm xuống nhìn thiếu niên, "Đừng gấp, cứ từ từ nói."

Bạch Nhi Tử suy nghĩ một lát, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Dựa theo kịch bản, gần đây tôi điều tra ra được cha tôi – cũng chính là Bạch lão đại đã hại chết mẹ ruột tôi. Cho nên tôi đã mua một loại thuốc độc, định trưa nay sẽ tìm cơ hội hạ độc vào đồ ăn."

Nghe được những lời này, Cố Lương xác định được hai chuyện.

Thứ nhất, giống như suy đoán lúc đầu của cậu, trong kịch bản này ngoại trừ trinh thám thì những người khác đều có động cơ đối với Bạch lão đại, cũng đã chuẩn bị cách thức gây án.

Thứ hai, thiếu niên trước mặt coi như thông minh, không có nói ra cụ thể tuyến thời gian và tên thuốc độc.

Bạch Nhi Tử tiếp tục nói: "Vừa nãy tôi đang ở trong phòng thì Bạch lão đại đột nhiên tới tìm tôi. Lúc đó tôi mới vừa lấy thuốc độc ra khỏi hộp thuốc, còn chưa kịp giấu đi đã bị Bạch lão đại nhìn thấy. Sau đó hắn lấy ra một cây đao, nói nếu hắn gϊết hung thủ trước thì hắn sẽ không chết."

Chuyện đã xảy ra, đại khái Cố Lương cũng hiểu rõ.

Vừa nãy lúc ở dưới lầu, sau khi Bạch lão đại bị doạ cho ngất xỉu đã bị hai hắc y nhân mang trở về phòng.

Sau khi tỉnh lại, hắn không muốn ngồi chờ chết nên quyết định ra tay trước. Mà trong số những người chơi, dễ đối phó nhất chỉ có thiếu niên 17 tuổi này.

Có thể là căn cứ vào nguyên nhân này mà Bạch lão đại đi tìm thiếu niên đầu tiên, định thăm dò xem cậu ta có phải là hung thủ hay không.

Nhưng e rằng hắn không biết hôm nay có rất nhiều người muốn gϊết hắn.

Hắn thấy thuốc độc nên cho rằng Bạch Nhi Tử là hung thủ.

Vì để tránh cho kết cục mình bị gϊết, Bạch lão đại chỉ có thể gϊết ngược lại Bạch Nhi Tử.

Nhưng không ngờ Bạch Nhi Tử phản ứng nhanh nên trốn thoát được.

Bạch lão đại làm như vậy, có được tính là làm trái với quy tắc không?

Cố Lương nằm bất động trên ghế sôpha cuối cùng cũng chịu đứng lên, cậu đi tới trước cửa, mở ra một khe nhỏ quan sát tình hình bên ngoài hành lang.

—— Bạch lão đại bị hai hắc y nhân lôi về phòng của mình, cả người hắn không nhúc nhích, hình như đã bị ngất đi.

Ngay sau đó, Cố Lương nghe được giọng phát thanh quen thuộc.

"Thông báo tình huống đột xuất: Bạch lão đại cố gắng gϊết chết Bạch Nhi Tử nhưng thất bại, bị hắc y nhân cưỡng chế mang trở về phòng."

"Tiếp theo tiến hành phán định hành vi của Bạch lão đại: Giả thiết của nhân vật Bạch lão đại là một tên cặn bã không chuyện ác nào không làm, cho nên hành vi của hắn phù hợp với tính cách thiết lập. Hệ thống phán định không OOC và không làm trái quy tắc, Bạch lão đại không cần tiếp nhận trừng phạt."

"Dựa theo nội dung kịch bản, sắp sửa bắt đầu tuyến thời gian của người chơi . Vì tránh cho Bạch lão đại ảnh hưởng đến nội dung kịch bản, hắc y nhân sẽ tiến hành giám sát hành vi của hắn, đảm bảo tất cả sẽ phát triển theo đúng hướng của kịch bản."

Hệ thống tuyên bố "đảm bảo tất cả sẽ phát triển theo đúng hướng của kịch bản", cũng chính là đảm bảo Bạch lão đại sẽ dựa theo phương thức trong kịch bản mà chết đi.

Trước mắt hắc y nhân đã xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là cấp cứu cho Bạch lão đại bị hôn mê, lần thứ hai là mang Bạch lão đại trở về phòng, nghiêm túc giám sát hành vi của hắn khiến hắn ngoan ngoãn chờ chết.

Trong trò chơi này, trực tiếp rút trúng "thẻ người chết" là chuyện xui xẻo nhất không thể nghi ngờ.

Rất nhiều người không muốn chết nên chắc chắn sẽ ra tay trước để tự cứu lấy mình.

Cho nên sự tồn tại của hắc y nhân là điều hợp lý.

Bọn họ sẽ ở thời điểm cần thiết khống chế "Người chết", ngăn chặn khả năng ảnh hưởng đến hướng đi của kịch bản.

Nếu như vậy thì liệu có biện pháp nào có thể quấy nhiễu hành động của hắc y nhân không?

Cố Lương đóng cửa lại, lần nữa ngồi xuống ghế sôpha, ngón trỏ gõ tay vịn suy tư trong chốc lát mới phát hiện Bạch Nhi Tử đang bụm mặt khóc.

Có lẽ do vừa nãy chỉ lo chạy trối chết nên chưa kịp phát tiết cảm xúc, đến tận khi nghe xong thông báo mới ý thức được chính mình đã đi tới thế giới đáng sợ như thế nào, bắt đầu hoảng sợ mà khóc rống.

Yên lặng nhìn Bạch Nhi Tử khóc một hồi, Cố Lương hơi nhíu mày, nói: "Khóc cũng đã khóc xong, có khóc tiếp cũng không có ích gì, hãy kiên cường lên."

Dương Dạ ngồi một bên nghe được những lời này cảm thấy thật thần kỳ —— Hoá ra người cay nghiệt như Cố Lương cũng biết an ủi người khác?

Lúc Dương Dạ có cảm giác mình bị vả mặt, lại nghe Cố Lương hỏi thêm một câu: "Cậu định khi nào hạ độc?"

Câu trước và câu sau của Cố Lương vả nhau bôm bốp.

Còn tưởng cậu muốn an ủi người ta, không ngờ chỉ định nhân cơ hội hố người một phen.

Đại khái Bạch Nhi Tử cũng nhìn thấu ý đồ của Cố Lương.

Bạch Nhi Tử ngẩng cái đầu vẫn luôn cúi xuống từ nãy tới giờ, khϊếp sợ liếc Cố Lương một cái, giống như cầu viện mà nhìn về phía Dương Dạ, "Anh là mẹ kế của tôi, liệu tôi có thể tin tưởng anh được không?"

Dương Dạ nở một nụ cười làm Bạch Nhi Tử tê rần cả da đầu.

Cười xong Dương Dạ mới hỏi Bạch Nhi Tử: "Cậu định hạ độc như thế nào? Cách thức cụ thể là gì? Có thể đọc một ít nội dung trong kịch bản cho tôi nghe được không?"

Bạch Nhi Tử: "..."

Trong lúc nhất thời cậu cảm thấy hai người trước mặt mình so với NPC và giọng phát thanh kia còn đáng sợ hơn.

"Tuyến thời gian gì chứ?! Hai người không nói thì tôi cũng không nói. Không hiểu tại sao bị đưa đến đây tham gia trò chơi đáng sợ này, còn gặp phải loại người tận dụng mọi thời cơ để hố người như hai người nữa chứ. Tôi...thật sự là..."

Bạch Nhi Tử ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, nhất thời có chút nản lòng.

Cố Lương nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, ánh mắt quét qua Bạch Nhi Tử và Dương Dạ, "Hai người rời khỏi phòng tôi được rồi đó! Tôi thấy trên hành lang lầu một có căn phòng gắn bảng tên "Phòng tập trung thảo luận", hai người có thể đi tới đó trò chuyện với nhau. Chỗ tôi không phải là nơi để uống trà tâm sự."

Vừa nói dứt câu thì Cố Lương đã đứng dậy, ăn một miếng bánh ngọt dâu tây đặt trên bàn, sau đó lại uống một hớp trà hoa hồng.

Nhìn thấy hành động của Cố Lương, trong nháy mắt Bạch Nhi Tử đột nhiên nhảy dựng lên từ trên mặt đất, trưng ra vẻ mặt không thể tin được mà nhìn cậu.

Chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Nhi Tử, Cố Lương liếc nhìn cậu một cái, "Sao thế?"

"Không...không có gì." Bạch Nhi Tử nuốt một ngụm nước miếng, dời tầm mắt qua chỗ khác, "Anh không sợ có độc sao?"

Cố Lương nói: "Ai hạ độc? Hệ thống chắc chắn sẽ không làm vậy, bởi vì tạm thời nó còn muốn chúng ta sống để tham gia trò chơi. Vậy là hai người hạ độc? Nhưng hai người chưa từng tới gần cái bàn này."

"Nhưng...ăn đạo cụ không được tính là làm trái quy tắc đúng không?" Bạch Nhi Tử nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi.

Qua một hồi lâu sau, trên gương mặt của Bạch Nhi Tử xuất hiện biểu cảm quái lạ, dường như đang cố gắng tìm từ để diễn đạt cách nói của mình, "Tôi cứ cảm thấy hình như trong căn phòng đáng sợ này bị một loại quỷ thần nào đó khống chế, không nên đυ.ng vào bất cứ thứ gì ở trong phòng này."

"Cậu có thể chờ sau 3 giây để xác định xem tôi có bị gì không." Cố Lương bình tĩnh nói.

Cuối cùng Bạch Nhi Tử quyết định chờ 3 phút.

3 phút sau, Cố Lương nhíu mày lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Bạch Nhi Tử thấy vậy thì nhanh như chớp chạy tới cầm lấy mấy loại trái cây, lại cầm thêm một miếng bánh ngọt, "Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng, sáng sớm chưa ăn gì đã bị chộp tới đây rồi."

Cố Lương: "..."

"Được rồi. Là nam tử hán thì sau khi ăn chút đồ ngọt, lại nghỉ ngơi thêm một lát thì nhớ không được hoảng sợ như lúc nãy nữa. Bây giờ cậu nên tỉnh táo lại và suy nghĩ làm sao để sống sót trong trò chơi."

Dương Dạ vỗ vai an ủi Bạch Nhi Tử, cuối cùng cũng coi như nói được một câu tiếng người.

Sau đó hắn quay đầu lại, liếc Cố Lương một cái rồi rời khỏi phòng.

...

Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Cố Lương ngồi thêm một lát mới đứng dậy đi tới cái tủ trước đầu giường, mở ngăn kéo lấy insulin ra, trầm tư suy nghĩ thủ pháp gây án.

Trong kịch bản chỉ ghi luật sư Trương bỏ insulin vào canh gà, bởi vậy mà có rất nhiều vấn đề làm Cố Lương đau đầu. Ví dụ như phải dùng liều lượng bao nhiêu, hay sau khi Bạch lão đại dùng insulin, trong vòng bao lâu sẽ tử vong.

Dưới tiền đề thiếu hụt thông tin, Cố Lương cũng không phán đoán được chính mình có phải là hung thủ hay không.

Cố Lương quyết định tiếp tục lục sót khắp phòng một lần nữa.

Rất nhanh Cố Lương đã tìm được một tờ giấy bị giấu ở dưới gối, hình như được chuyển fax lại đây.

Trên tờ giấy viết: "Luật sư Trương, insulin kiểu mới giúp ăn ngon miệng mà tôi đưa cho cậu là phát minh do tôi nghiên cứu ra. Người không có bệnh tiểu đường chỉ cần dùng 3mg sẽ lập tức choáng đầu, co giật và sốc phản vệ, 30 phút sau sẽ tử vong. Xin hãy cẩn thận khi sử dụng —— from Bác sĩ thích nghiên cứu phát minh."

Hoá ra trò chơi này là chơi như thế này.

Manh mối và chứng cứ có liên quan tới mình, không chỉ cần tự tìm ra mà còn phải phòng ngừa người chơi khác phát hiện được.

Cố Lương lục lọi lung tung, cuối cùng cũng tìm được một cái bật lửa, cậu quyết định tiêu hủy tờ giấy này.

Mà không chỉ tờ giấy này, chờ sau khi hạ độc xong, cậu sẽ đốt luôn cả hộp thuốc có ghi ba chữ "insulin".

Tới thời điểm đó, nếu như Bạch lão đại thật sự bị insulin độc chết cũng sẽ không có bất cứ người nào điều tra ra manh mối ở chỗ cậu.

Nhưng Cố Lương mới vừa đốt được một góc của tờ giấy thì giọng phát thanh bất ngờ vang lên.

"Thông báo tình huống đột xuất: Luật sư Trương đang cố gắng tiêu hủy chứng cứ ——"

Cố Lương cau mày, nhanh chóng phản ứng lại ném tờ giấy xuống đất, nhất chân dập tắt lửa.

Giọng phát thanh dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Không thành công."

Cố Lương: "..."

Giọng phát thanh: "Nhắc nhở rút kinh nghiệm từ hành vi của luật sư Trương: Liên quan tới chứng cứ có khả năng chỉ ra mình là hung thủ, người chơi có thể dùng bất cứ biện pháp nào giấu đi, nhưng không được tiêu hủy. Nếu không sẽ bị phán định làm trái quy tắc, người vi phạm sẽ tiếp nhận trừng phạt đáng sợ nha ~"