Editor: Vivi
Việc buôn bán của Cố Gia bảo phát triển từ việc nuôi và thuần dưỡng ngựa, lúc biên cương rung chuyển là lúc Cố Gia bảo vì triều đình lựa chọn ngựa chiến hung mãnh bán cho quân đội, bao nhiêu năm nay, các nước khác rục rịch cũng lqd không dám xâm phạm bờ cõi, phần lớn là do lực lượng ngựa chiến của nước ta mạnh hơn nước họ rất nhiền khiến họ phải kiêng dè.
Ở trên chiến trường, ngựa chiến là lực lượng liên kết quan trọng trong quân đội, thực lực của ngựa chiến nước này mạnh hơn nước khác sẽ chiếm được ưu thế, tuy Cố Gia bảo không cống không lqd ngựa chiếc cho triều đình, là bán, không vì người khác mà thuần dưỡng ra loại ngựa chiến lợi hại, Cố Gia bảo cũng coi như là cống hiến hết tâm sức cho triều đình, không có công lao cũng có khổ lao.
Nhưng Cố gia, một gia tộc toàn tâm toàn lực đào tạo ngựa chiến vì triều đình lại gặp phải phiền phức, điều này khiến Cố Thường không thể không tim không phổi, ăn uống ngủ nghỉ, nàng lo lắng tới mức ăn cơm không ngon, ngủ không yên.
"Không biết lúc này cha mẹ đang ở đâu, có biết chuyện này hay không, ta lqd muốn về thật nhanh. Chúng ta đã gửi tin rồi, ngày kia mới có thể tới Cố Gia bảo, đệ đệ ở trong nhà, đệ ấy còn nhỏ, chuyện gì cũng phải chờ cha mẹ về quyết định mới được." Cố Thường vô cùng lo lắng, từ khi hiểu chuyện, chưa bao giờ nàng phải lo lắng việc gì tới mức ấy.
"Lão gia phu nhân thần thông quảng đại, chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng nhận được." Lục Đậu an ủi, nhưng chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy hoang mang.
"Không được, ta không thể ngồi đây chờ chết, ta muốn tới quan phủ để làm sáng tỏ lời đồn, ta mới là đại tiểu thư Cố Gia bảo, Ngọc Diện Hồ là giả mạo!" Cố lqd Thường nói xong, đứng dậy đi ra cửa, lại bị Lục Đậu sống chết ngăn cản.
"Tiểu thư, lúc này lão gia phu nhân không ở đây, người cũng đừng xúc động, ngay cả khi tiểu thư tới quan phủ cam đoan bọn họ sẽ tin tiểu thư chắc? Lỡ như bọn họ nói người bịa đặt, ảnh hưởng tới việc phá án của quan phủ, họ đánh tiểu thư bằng roi, bắt giam tiểu thư thì phải làm sao bây giờ?" Vào lúc quan trọng, đầu óc Lục Đậu vẫn còn tốt một chút, nói lqd những câu không phải không có đạo lý.
Sao Cố Thường lại không hiểu những điều ấy, nhưng liên quan tới sự bình an của gia đình, sao nàng có thể ngồi yên được à? Lúc đang sốt ruột thì nàng lqd bỗng nhớ tới một người, nói: "Quách đại nhân không phải là quan Hình bộ đó sao? Chúng ta thường chạm mặt tên họ Quách, cái tên luôn mơ tưởng Tiểu Bạch của chúng ta đó, hắn là con trai của Quách đại nhân, tìm hắn nhờ giúp đỡ, ngươi thấy sao?"
"Hắn muốn mua Tiểu Bạch ba lần mà tiểu thư cũng chưa đồng ý, cuối cùng lại còn chọc ghẹo hắn, hắn không cản trở chúng ta thì thôi chứ làm sao hắn có thể giúp chúng ta?" Lục Đậu không coi trọng tên đó.
"Không phải hắn muốn có một con ngựa tốt nhất hay sao? Chỉ cần giúp ta, sau đó ta sẽ cho hắn con ngựa tốt nhất làm quà tạ ơn, chuyện đó cũng không lqd đáng giá bao nhiêu, hắn tìm cha của hắn chuyển lời giúp chúng ta, chúng ta trả cho hắn một con ngựa tốt, chuyện mua bán này, tính thế nào cũng khiến hắn cảm thấy người được lợi nhiều nhất là hắn." Cố Thường cảm thấy nếu Quách Tiểu Trà biết nàng sẽ cho hắn con ngựa tốt nhất, chắc chắn hắn sẽ đồng ý giúp đỡ.
Lục Đậu vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, triều đình quan tâm tới án tử này như vậy, bởi vì có một đại tiểu thư Cố Gia bảo khác nhảy ra mà thay đổi hay sao?
Hai người thương lượng xong, cuối cùng Lục Đậu cũng không ngăn cản tiểu thư đang sốt ruột, nóng giận, đành phải theo nàng ra khỏi cửa, đi tìm Quách Tiểu Trà.
Để bớt việc, nàng ta và tiểu thư đi chung một con ngựa, còn con ngựa của bản thân thì không dắt theo.
Muốn hấp dẫn sự chú ý của Quách Tiểu Trà, Cố Thường dắt Tiểu Bạch ra khỏi cửa, đi tới nơi có nhiều người, để cho Quách Tiểu Trà dễ dàng nhìn thấy các lqd nàng, hai người cùng ngồi trên lưng ngựa, các nàng cũng dễ dàng tìm thấy Quách Tiểu Trà.
Lần trước, các nàng muốn tìm Lục Tử Triệt, cuối cùng đi loanh quanh hơn nửa ngày cũng không tìm thấy hắn, bây giờ muốn tìm Quách Tiểu Trà, lượn qua lượn lại bao nhiêu vòng cũng không tìm thấy.
"Thật kỳ lạ, tại sao tìm người lại khó vậy!" Cố Thường không tìm thấy người, tâm trạng không vui, ôm bên hàm bị đau ai oán, gần đây tức giận liên tục, ngay cả khuôn mặt cũng hơi sưng.
Vì muốn tố giác Ngọc Diện Hồ, Cố Thường và Lục Đậu không trang điểm, ăn mặc theo kiểu con dâu xấu, mẹ chồng già nữa, khôi phục dung mạo như lúc đầu, chẳng qua Cố Thường phải dùng khăn che mặt, Lục Đậu trở về khuôn mặt ban đầu, khuôn mặt của nàng ta sẽ không gây náo động, vì thế không cầng dùng khăn che mặt.
Đi đến lúc mặt trời xuống núi, lúc hai người vừa đói vừa khát, đôi mắt Cố lqd Thường nhìn thấy khuôn mặt nàng quen thuộc tới mức hóa thành tro cũng nhận ra, từ trong quán trà, bóng áo trắng đi ra, đi cạnh hắn là một nam nhân trung niên bụng phệ, trắng mập, hắn chắp tay chào, sau đó nói hai câu gì đó với nam nhân lqd trung niên.
Sau khi nam nhân trung niên rời đi, Lục Tử Triệt tỏ vẻ lo lắng, thở dài, bước chân, chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhìn thấy hắn, đôi chân Cố Thường đã muốn chạy, chưa kịp giục ngựa quay đầu thì bỗng nhớ tới chuyện hai ngày lqd trước tìm mãi không thấy hắn, hôm nay không muốn tìm hắn thì hắn lại xuất hiện, nói thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội này được, vì thế, trước khi điều khiển ngựa, nàng đã gào to: "Lục Tử Triệt, đây đây."
Gần đây, vì chuyện Lục gia, Lục Tử Triệt bận tới mức sứt đầu mẻ trán, không chỉ có là hắn, đại ca nhị ca, vài nữ nhân trong nhà cũng vô cùng lo lắng, người lúc nãy hắn vừa tiễn là người của Đại Lý Tự, đáng tiếc thánh thượng rất quan tâm tới chuyện lần này, nếu không thì bọn hắn chỉ cần dựa vào quan hệ là có thể giải quyết xong chuyện này, trước mắt chỉ có thể biết phụ thân không bị tra tấn, bị giam giữ nhưng vẫn được đối xử tử tế.
Đang suy nghĩ xem, lúc về nhà nên giải thích thế nào với nữ nhân Hướng gia thì bỗng nhiên, một giọng nói từ cõi âm truyền tới tai hắn, khiến cảm xúc của hắn trở lên hỗn loạn không chịu nổi, giật mình thật mạnh, nheo mắt nhìn lại, thấy hai nữ nhân và một con ngựa, hình ảnh này vô cùng quen thuộc nhưng rõ ràng nữ nhân đeo khăn che mặt là ả họ Chu, cách trang điểm của nàng ta hắn cũng không lại gì, trước khi về kinh, nàng ta từng dùng cái diện mạo ấy để ra vẻ ta đây hơn người, lqd dưới khăn che mặt là khuôn mặt mẩn đỏ, ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ lắm!
"Lục Tử Triệt, Lục Tử Triệt ngươi có biết ta là ai không? Ở trong miệng ngươi, ta là nữ nhân họ Chu đáng ghét đó." Cố Thường điều khiển ngựa chạy tới, kích lqd động nhảy từ trên ngựa xuống, chạy tới trước mặt Lục Tử Triệt tự giới thiệu, sợ nàng thay đổi quá mức khiến hắn không phản ứng kịp.
"Không cần ngươi giới thiệu, có hóa thành tro bản thiếu gia cũng nhận ra lqd ngươi!" Khuôn mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt, khuôn mặt quen thuộc của nàng khiến tâm trạng của hắn càng xấu đi, mặt của Ngọc Diện Hồ dài như vậy sao.
Cố Thường không để ý tới sự không lế phép của hắn, vội vàng hỏi: "Ngươi có rảnh không? Ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi."
"Không rảnh."
"Gặp ta ngươi cũng không rảnh sao!" Cố Thường nóng nảy, giữ chặt tên nam nhân đang muốn đi, "Ngươi và Lục gia có qua lại với nhau đúng không? Ta tìm lqd ngươi nói chuyện có liên quan tới Lục gia."
"Muốn tìm Lục Tam đòi bạc hả? Lần này là mấy ngàn lượng?" Lục Tử Triệt không kiên nhẫn, rút áo của hắn từ trong tay Cố Thường, lườm một cái, cảnh cáo nàng.
"Lần này không tìm hắn đâu, ta muốn tìm ngươi để bàn bạc chuyện của Ngọc Diện Hồ, trước kia, ta đã nói với lqd ngươi, ta và đại tiểu thư Cố Gia có quen biết, tình cảm vô cùng tốt, nghe nói Ngọc Diện Hồ giả mạo đại tiểu thư Cố Gia bảo, ta tới rồi, đại tiểu thư Cố Gia không thèm làm việc trộm cắp đâu, nàng ấy chỉ có lqd công phu mèo quào, đừng nói tới chuyện trộm cắp gϊếŧ người, ngay cả lật người qua tường nàng ấy còn ngã được cơ mà."
Nghe vậy, Lục Tử Triệt dừng lại, quay đầu lại, đăm chiêu nhìn Cố Thường: "Còn ai có thể chứng minh Ngọc Diện Hồ nói dối?"
Cố Thường vội vàng chỉ vào Lục Đậu đang đứng ở bên cạnh: "Có nàng."
Lục Tử Triệt: "..."
"Sao? Nha hoàn của ta không làm nhân chứng được?" Cố Thường sốt ruột hỏi.
"Các ngươi là chủ tớ, nàng nghe ngươi nói, đương nhiên không được."
Cố Thường nhíu mày: "Ta đã viết thư rồi, mấy ngày nữa, người ở Cố Gia bảo sẽ tới đây, có thể làm chứng không?"
"Chuyện này không đơn giản thế đâu." Tâm trạng Lục Tử Triệt vô cùng nặng nề, trước mắt, hai người đều lo lắng cho gia đình, hiếm khi bỏ qua thành kiến không đấu đá với nhau.
Chuyện này cũng không được, chuyện kia cũng không được, răng Cố Thường càng ngày càng đau, đau tới mức chảy nước mắt, nàng xoa hàm nói: "Vậy ngươi giúp ta chuyện này được không, lqd con trai Quách thị lang muốn mua ngựa của ta, ngươi tìm được không? Ta tìm hắn có chuyện quan trọng."
"Ngươi tự đi mà tìm, bản thiếu gia không rảnh." Lục Tử Triệt nói xong, đi luôn.
"Này, ngươi và Lục gia có quan hệ tốt, chuyện nhà họ ngươi cũng mặc kệ sao? Chuyện của ta liên quan nghìn tơ vạn sợi(mật thiết) với Lục gia, một khi chuyện của ta được giải quyết thì mọi chuyện của Lục gia đều dễ bàn, không có ngươi Lục gia làm sao bây giờ, Lục gia có việc ngươi lại mặc kệ." Cố Thường trợn trắng mắt, lqd quyết định không thèm để ý tới hắn, tìm Quách Tiểu Trà không cần nhờ hắn, có bạc trong tay còn không sợ không tìm được người giúp đỡ hay sao? Một lát sau, nàng lôi ra mười lượng bạc
Lục Tử Triệt dừng bước, vô cùng ngạc nhiên, quay lại nói: "Ta biết Quách Tiểu Trà đang ở đâu, ta đưa ngươi đi."
Tên này là loại gì vậy, nhờ hắn giúp đỡ hắn không giúp, không muốn nhờ hắn lqd nữa hắn lại giúp, sao hắn lại ty tiện thế chứ! Đi sau lưng hắn, Cố Thường trợn mắt lườm nguýt hắn.
Cuối cùng Lục Tử Triệt đưa nàng vào tửu lâu hắn vừa ra, nói: "Vừa nãy, ta nhìn thấy hắn đưa bằng hữu vào đây ăn cơm."
Tửu lâu này rất lớn, có bốn tầng, Lục Tử Triệt dẫn nàng lên tầng ba, vào phòng trong cùng, Quách Tiểu Trà ở đó, đang uống rượu với hai tên hồ cẩu bằng hữu.
"Các ngươi tới làm gì? Ta không mời các ngươi mà." Quách Tiểu Trà đang vui vẻ uống rượu thì, bị quấy rầy khiến hắn lqd không vui, hắn không nhận ra Cố Thường, chỉ tức giận lườm Lục Tử Triệt.
"Vị cô nương này có chuyện quan trọng tìm ngươi, ta tiện tay giúp thôi." Lục Tử Triệt cũng không thích Quách Tiểu Trà, vì thế khi nói chuyện với Quách Tiểu Trà, giọng hắn rất lạnh nhạt.
Quách Tiểu lướt mắt, nhìn Cố Thường đeo khăn che mặt, lập tức huýt sáo, nói lỗ mãng: "La hét, vị cô nương này rất quen thuộc nhé, không phải nàng lqd nghe người ta nói bản công tử nổi tiếng. anh tuấn tiêu sái, muốn đến đây gặp ta? Tháo khăn che mặt, nếu ngươi là mỹ nữ hãy để cho bản công tử biết ngươi, nếu ngươi xấu, biết ngượng thì ngươi mau đi ra lqd ngoài, dưới kia là cầu thang, đi càng xa càng tốt ha ha."
Này hai gã bên cạnh cũng hơi say, nghe hắn nói vậy cũng cười rộ lên, một người nói: "Quách nhị gia, lời huynh nói không đúng rồi, nhìn dáng người của cô nương này mà xem, đôi mắt to, trong veo như lqd nước thế này, lại có thể là nữ nhân lqd xấu xí được? Muốn nói người ta xấu phải nói người đứng sau nàng ấy, cái mặt ục ịch kia kìa, thế mới gọi là xấu ha ha."
"Đúng vậy, không biết Lục gia đưa một mỹ nữ một xấu nữ vào đây, có chuyện gì vậy?" Một tên ma men khác chen miệng hỏi.
Lục Đậu tức giận, khuôn mặt tròn vo đỏ bừng, bản lĩnh của nàng không bằng tiểu thư, nếu không, nàng phải ném cho họ một nắm dược, khiến tất cả bọn họ lqd câm hết miệng lại, vừa câm vừa điếc, làm cho miệng của bọn họ phun đầy phân!
Cố Thường không kiên nhẫn nghe tên ma men đó nói càn nói bậy, nàng nói lqd to: "Quách nhị gia, trong tay bản cô nương có ngựa tốt thượng đẳng, so với Thiểm Điện của Lục Tử Triệt không kém chút nào, không biết ngươi có hứng thú hay không?"
"Cái gì? Ngươi có ngựa tốt?" Nghe vậy, Quách Tiểu Trà nhảy lên, không thèm để ý tới việc đùi của hắn va vào cạnh bàn, chạy tới, vui sướиɠ hỏi, "Ngựa tốt ở đâu? Mau dẫn bản thiếu gia đi xem!"
"Ngựa tốt không thể cho không, ngươi phải giúp ta làm một chuyện." Cố Thường nói.
"Có ngựa tốt ở đây, chuyện gì cũng có thể thương lượng."
Lục Tử Triệt thấy cá đã cắn câu, nói: "Nơi này không phải là chỗ có thể nói chuyện, ta biết ông chủ nơi này, ta đưa các ngươi tới phòng khác."
Cuối cùng, Lục Tử Triệt đưa hai người lên tầng bốn, vào một căn phòng vô cùng yên tĩnh, sau khi đóng cửa lại,nhân lúc lqd không có người chú ý, họ vào phòng bên cạnh, có rất ít người biết căn phòng này và cũng không có mấy người biết tửu lâu nổi tiếng này là sản nghiệp của hắn.
Quách Tiểu Trà ngồi im trong phòng, nhìn mỹ nữ đeo khăn che mặt ở khoảng cách gần gũi, hay là vừa nãy uống chút lqd rượu nên hắn cảm thấy hơi say, mở to hai mắt như không cần chớp, hắn ngơ ngác hỏi: "Cô nương, ngựa của cô ở đâu vậy?"
Cố Thường nói: "Quách nhị gia, lần này, chuyện ta nhờ ngươi giúp đỡ có liên quan tới Ngọc Diện Hồ."
"Cái gì? Ngọc Diện Hồ? Chuyện đó cha ta làm còn không xong, ta càng không làm nổi." Nói xong, Quách Tiểu Trà lập tức đứng dậy.
"Từ từ, việc này sẽ không khiến ngươi khó xử, chỉ cần ngươi chuyển lời tới lqd Quách đại nhân, nói Ngọc Diện Hồ không phải là đại tiểu thư Cố Gia, nàng ta là kẻ giả mạo."
"Ngươi nói người ta giả mạo là giả mạo sao?"
"Bởi vì ta mới là đại tiểu thư Cố Gia bảo thực sự, Ngọc Diện Hồ nói dối!" Sau khi nói xong, Cố Thường tháo khăn che mặt, lqd khuôn mặt đẹp vô cùng hiện ra, tuy lợi sưng lên khiến khuôn mặt nàng sưng nhẹ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới dung nhan của nàng.
Ngay lập tức, khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của mỹ nữ, nàng đẹp tới mức tròng mắt của Quách Tiểu Trà không đảo tý nào, xoa xoa cái mũi đang ngứa, ngẩn người hỏi nàng: "Cô, cô là đại tiểu thư Cố Gia bảo?"
"Đúng, trước đó, con ngựa ngươi vừa ý nhiều lần, đó là ngựa của ta, nó có nguồn gốc từ Cố Gia bảo, thứ mà Cố Gia bảo lqd không thiếu đó chính là ngựa tốt, nếu Quách nhị gia giúp ta, chuyển lời, giúp ta gặp được cha ngươi một cách dễ dàng, ta chắc chắn sẽ tặng ngươi một con ngựa tốt làm quà cảm ơn." Cố Thường ôm lqd quyền, nói với Quách Tiểu Trà.
Nghe vậy, Quách Tiểu Trà mới nhớ ra Lục Tử Triệt từng nói nàng biết dịch dung, ngay cả ngựa của nàng, nàng cũng có thể nhuộm màu nó theo ý thích thì cảm giác khi nhìn thấy mỹ nữ mềm mại tiên tan, lqd không còn chút nào, hắn tức giận chỉ vào Cố Thường: "Ngươi là người liên tục trêu đùa ta, ngươi còn mặt mũi đến nhờ ta giúp..."
"Rầm" một tiếng, cửa bị đá tung ra ngoài, Lục Tử Triệt bước nhanh vào lqd phòng, vẻ mặt không nén khϊếp sợ, nhìn khuôn mặt của Cố Thường, hỏi: "Ngươi là đại tiểu thư Cố Gia thật hả?"