Editor: Vivi
Sau khi chạy thật xa, Cố Thường dần tỉnh táo, quay đầu hỏi Lục Đậu đang thở hổn hển: "Tại sao chúng ta phải chạy trốn toán loạn như vậy? Chẳng khác gì chó nhà có tang?"
"Không phải là do tên họ Lục muốn xử lý thiếu gia, người sợ hãi lên mới chạy trốn hay sao?" Lục Đậu không hiểu hỏi lại.
"Hắn có thể dạy dỗ ta chắc? Ngươi đừng quên hắn đã bị ta dạy dỗ rồi, chỉ là tên tướng bại trận dưới tay ta mà thôi."
Vậy mà người còn bị hắn doạ cho chạy mất dép! Lục Đậu không nói gì nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình.
"Là do hắn hét to bắt ta đứng lại, khi bị uy hϊếp "đứng lại" và "không được chạy", không phải ai cũng chạy hết đó sao? Bản cô... Thiếu gia làm sao mà khác họ được chứ." Cố Thường tức giận, theo bản năng tìm lý do biện bạch cho hành vi của bản lqd thân, lúc nào thì nàng cần chạy trốn hả? Nếu họ Lục có dũng khí động đến nàng, việc đầu tiên nàng làm đó là quật ngã hắn đã.
Sau khi nghĩ kỹ, lúc nàng quyết định tiếp lên đường, chậm rãi, nghênh ngang thì bất ngờ, tiếng hét to từ phía sau truyền đến: "Hai tên nữ đóng giả nam kia, đứng lại cho ta!"
Cố Thường quay đầu, vừa vặn khiến người ở phía sau nhìn thấy mặt nàng, thấy mắt tên công tử quần áo lụa là sáng lên, giống như nhìn thấy vàng chạy tới trước mặt hắn, da đầu nàng tê rần, hô to: "Tiểu Đậu Tử, chúng ta chạy mau!"
Chủ tớ hai người lại giống như chó nhà có tang, cưỡi ngựa chui vào trốn trong đám người đông đúc.
Mọi người trên nhìn thấy có ngựa chạy tới đều tự động tránh sang một bên, nhường đường sau đó lại tự động hợp lại với nhau toán loạn như ban đầu, vì vậy chẳng khác nào giúp sức cho chủ tớ Cố Thường chạy trốn, ngược lại, con trai lqd Quách thị lang đang đuổi theo các nàng lại bị người đi đường đang túm lại cản trở, vội vàng phanh gấp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn "vàng" chạy mất.
"Tức quá, tức quá đi mất!" Quách Tiểu Trà tức đến mức giậm chân liên tục, không cam lòng nhìn chủ tớ Cố Thường biến mất khỏi tầm mắt, giờ phút này lại không thấy kiêu ngạo bởi bản thân là con nhà quan lại, nếu không chẳng cần quan tâm tới uy nghiêm, tiếng tăm của cha, hắn việc gì phải sợ làm người đi đường bị thương mà không đuổi kịp nghi phạm chứ?
"Nhị gia, nô tài phái người lập tức đi truy bắt các nàng nhé?" Tên tuỳ tùng hổn hển chạy đến, đề nghị.
"Đi thôi, ngươi đi vẽ bức họa, vẽ bộ dạng các nàng ra cho người đi tìm kiếm!" Nghĩ đến việc trong mắt phụ thân, hắn chẳng khác gì phế vật, nếu bắt được hai "vàng" này thì tương lai của hắn sẽ huy hoàng xán lạn tới mức nào đây.....
Lại nói đến chủ tớ Cố Thường, sau khi chạy tới nơi an toàn, hai người vội vàng tìm nơi ẩn nấp, bắt đầu đi qua đi lại, trang điểm, dịch dung.
"Tiểu thư, vừa nhìn nam nhân kia đã biết hắn là người trói gà không chặt, vì sao chúng ta lại phải chạy?" Đối với chuyện vừa phải chạy trốn, vừa phải cải trang, Lục Đậu cảm thấy không hiểu.
"Ngươi ngốc vậy, hắn họ Quách, là con trai của Quách Thị Lang, đường nhiên chúng ta phải tránh xa hắn rồi, tục ngữ có câu dân khôn không cùng quan đấu, nơi này là Kinh Thành, ở trên địa bàn của người ta chúng ta thành thật vẫn tốt hơn, chuyện quan trọng còn chưa có làm đã gặp phải quan, vậy thì làm việc kiểu gì?." Đoạn lqd đường này không thiếu cửa hàng bán quần áo vào giày, Cố Thường mua để chuẩn bị cho việc cải trang và dịch dung, quần áo đều bị ném đi , tránh cho việc hành tung bị lộ
Ngẫm lại, Lục Đậu cũng cảm thấy tiểu thư nói rất đúng, vì thế không nói lời nào, nhưng đối với quần áo chưa mặc được mấy ngày đã ném bỏ cảm thấy vô cùng đau lòng, bạc mua mấy bộ này không phải ít đâu, tiểu thư thật phá sản.
Lần này Cố Thường mặc quần áo màu sắc rực rỡ, vẫn là nam trang, bộ mặt thay đổi một chút, trong chớp mắt dung mạo bình thường làm người ta cảm thấy nhìn từ phía sau cũng chẳng biết lớn lên thế nào nữa, đặc điểm duy nhất là bộ quần áo thêu hoa cỏ vô cùng bảnh bao.
Lục Đậu bị trang điểm nhẹ trở thành thiếu phụ, dung mạo hiển nhiên là rất bình thường, có ném vào đám đông cũng chẳng ai chăm chú quan sát mà nhớ nàng ta.
Thực ra Cố Thường cũng không cần dịch dung, nguyên nhân nàng có thể liên tục biến đổi khuôn mặt, không cần dịch dung cũng không bị phát hiện hoàn toàn là nhờ những loại thuốc do nàng nghiên cứu điều chế, bao gồm những loại có thể làm lqd thay đổi dung mạo như: có thể làm cho làn da trở lên nhăn nheo hay hồng hào, làm cho khóe mắt rủ xuống khiến cho đôi mắt có vẻ nhỏ đi, hoặc có tác dụng cho sống mũi thấp xuống.
(vivi: em mà giỏi như chị, em đi làm bác sĩ thẩm mỹ kiếm triệu đô một ngày rồi)
Sau khi trang điểm, vẽ loạn xạ xong, nếu chỉ nhìn thôi, người bình thường rất khó phát hiện đây là giả, chỉ có những người có đôi mắt tinh tường hoặc người chuyên dịch dung mới nhìn ra được Cố Thường cải trang chẳng cao minh chút nào.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Lục Đậu đã chết lặng với từng lần cải trang, mật độ thay đổi nhiều tới mức nàng ta chẳng nhớ nổi khuôn mặt lần trước như thế nào nữa rồi
"Không được, mau tìm chỗ cải trang cho Tiểu Bạch." Cố Thường nhìn Tiểu Bạch rồi nói.
Dường như Tiểu Bạch cũng đoán được suy nghĩ của chủ nhân, nó lui về phía sau hai bước, ánh mắt ai oán, lên án Cố Thường.
Cuối cùng, hai người xuất hiện cùng với con ngựa đen to lớn đi vào chợ, lại bắt đầu nghênh ngang lượn lờ như lần trước.
Đi mệt, Cố Thường tìm một gian tửu lâu để nghỉ chân, hai người đặt một bàn rượu và thức ăn.
Tửu lâu không chỉ có là chỗ ăn cơm, còn là nơi Tam Giáo Cửu Lưu tụ tập, vì thế có thể nghe được toàn bộ tin tức, chuyện nhảm vào giờ ăn cơm.
"Nghe nói tối hôm qua, đồ gia truyền nhà Cổ đại nhân bị lấy trộm, vẫn do Ngọc Diện Hồ trộm."
"Ngọc Diện Hồ trộm khắp mọi nơi, quan phủ đều bắt không được nàng, ai ngờ lá gan nàng ta lớn đến mức dám trộm dưới chân thiên tử!"
"Thôi, đừng nói nữa, đại ca của Tiểu Cữu Tử ta là sai dịch, vì tìm Ngọc Diện Hồ, mỗi ngày ra phủ bị mắng không nói, còn bị liên quan, trách tội, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có."
"Hiểu hiểu, mới có mấy ngày thôi, ở Kinh Thành, có 5 tên quan lại từ tam phẩm trở lên liên tục bị trộm vật gia truyền, trong nhà có rất nhiều thị vệ bị thương nặng, người người cảm thấy bất an, quan phủ không gấp rút điều tra mới là lạ."
Cố Thường nghe mọi người ở mấy bàn kia đang đàm luận việc này, khò hiểu nhỏ giọng lầu bầu: "Ngọc Diện Hồ là ai vậy?"
Kết quả lại bị một vị khách khác ngồi ở bàn bên cạnh nghe được, hắn nói: "Vị tiểu huynh đệ ở nơi khác tới sao? Ngọc Diện Hồ là một cô nương, mặc dù luôn luôn mang mạng che mặt, nhưng lộ ra trán cùng ánh mắt rất xinh đẹp, luôn lẩn như trạch làm cho người ta tìm không thấy để bắt nàng lqd ta, giảo hoạt giống như con hồ ly, vì thế được gọi là Ngọc Diện Hồ, nàng ta có thủ đọan trộng đồ vô cùng cao tay, vô số tài chủ lớn cùng quan viên đều đã được nàng ta ghé thăm, hơn nữa nghe nói nàng ta còn gϊếŧ người đó."
"Trời ạ, lại có nữ tử lợi hại như thế!" Hai mắt Cố Thường loé sang, quay sang nói
Thấy vậy, người nó bày ra vẻ mặt khinh bỉ nói với Cố Thường: "Tiểu huynh đệ đừng mơ tưởng tới Ngọc Diện Hồ nữa, nữ nhân này vô cùng hung hãn, gϊếŧ người nhanh chóng như chặt thịt heo, còn ngươi, người nhỏ như thế, bị người ta vỗ một cái lập tức hỏng người."
Cố Thường không vui, nàng cảm thấy tôn nghiêm "nam nhân" của bản thân bị khách sáo, giận tái mặt: "Lời nói của các hạ thật là quá đáng, đầu của tại hạ có nhỏ cũng là đầu của nam nhân, há có thể bị một nữ nhân tát một cái thì hỏng? Chưa biết ai sẽ là người bị phế đâu!"
"Ôi, còn dám chém gió ... ha ha." Bốn người ngồi bàn bên cạnh đều cười ha hả, đơn giản là cảm thấy rất buồn cười, cũng không có chút ý định châm chọc gì trong câu nói.
"Hừ." Cố Thường không thèm để ý tới bọn họ, thở phì phì ăn tiếp đồ ăn.
Lục Đậu nhìn bộ dạng tức giận của tiểu thư nhà mình, cảm thấy chẳng biết nói gì nữa, cũng không phải nam nhân, bị người khinh bỉ đã tức tới mức đó, cũng quá nhập vai đấy chứ?
Người ở bàn bên cạnh cũng không tiếp tục tranh cãi với Cố Thường, bắt đầu nói tới chuyện khác, nói qua nói lại đã nói tới những chuyện mới mẻ mới xảy ra gần đây.
"Nghe chuyện này chưa? Quách đại nhân, Quách Thị Lang ra kinh, ở trong khách điếm mấy ngày đã bị kẻ bắt cóc mê hoặc, tập kích quan lại là tội lớn, nặng nhất là bị chặt đầu!"
Nghe vậy, ngay lập tức, Cố Thường cảm giác một luồng gió lạnh xẹt qua cổ, hoảng hốt vội vàng sờ cổ với sự không chắc chắn, tiếng động hơn lớn, khiến cho bốn người ngồi bàn bên cạnh ghé mắt nhìn sang, nàng vội vàng ho khụ khụ giải lqd thích: "Tối hôm qua ăn gà, không cẩn thận nuốt phải lông gà, cổ họng không thoải mái, khụ khụ."
Nghe vậy, bốn người liếc mắt khinh nhìn Cố Thường, sau đó tiếp tục nói chuyện.
"Nghe nói kẻ bắt cóc là nữ nhân, nàng ta mê luyến Quách đại nhân muốn gả cho hắn làm thϊếp, bị cự tuyệt liên tục khiến nàng ta thẹn quá hoá giận quật hắn ngã."
"Thật sự, trách không được người ta nói nữ nhân là kẻ gây tai hoạ, vì tình, khốn khổ tới mức chạy đi làm kẻ bắt cóc, yêu như vậy sâu đậm tới mức nào?"
Canh gà lập tức bị Cố Thường phun ra, che miệng bắt đầu ho mạnh, ai dám tung tin vịt hay là Quách đại nhân tự tung tin? Nàng đẹp như vậy, sao có thể thích lão già diện mạo xấu xí như hắn chứ?
"Phu quân, người cẩn thận một chút." Lục Đậu sờ cổ họng, ôn nhu nói, thức ăn trên bàn đều dính nước miếng, sao nàng dám ăn nữa.
Ở bàn bên cạnh, một gã nam nhân nghiêng đầu nói thông cảm: "Vị tiểu ca mắc lông gà ở cổ họng thì đừng ăn thịt gà nữa, lại muốn phun canh gà ra đấy."
Cố Thường: "..."
Một bữa cơm ngon lành như vậy, ăn cũng không dễ dàng, Cố Thường vội vàng
trả tiền, lôi Lục Đậu rời đi.
Gần tới lúc chiều tối, nhìn thấy quan binh dán cáo thị trên tường, các nàng lập tức đi qua nhìn, nhìn thấy treo giải thưởng bắt người, bức họa là một nữ tử mang mạng che, trên cáo thị viết: Nàng ta là Ngọc Diện Hồ, gϊếŧ người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, cung cấp manh mối được thưởng là hai trăm lqd lượng, bắt sống Ngọc Diện Hồ được thưởng một ngàn lượng, nếu đánh chết Ngọc Diện Hồ được thưởng ngàn lượng.
"Tiểu... Phu quân, mặt người này nhìn rất quen thuộc." Nhìn bức hoạ, Lục Đậu nói.
"Đâu chỉ nhìn quen mắt, chúng ta gặp rồi đấy." Cố Thường nhìn xung quanh, thấy bên cạnh không có người nào, vì thế nhỏ giọng nói, "Đây là tỷ tỷ áo đen, gặp nàng ấy lúc trong rừng còn gì."
"Trời ạ, là nàng!" Lục Đậu kinh ngạc hô lên, thấy người ở gần đó nhìn sang, nàng vội vàng che miệng, chớp mắt hai lần giả ngu.
Cố Thường vội vàng kéo nha đầu ngóc đi chỗ khác, cả đường, tâm sự nặng nề, nàng không nghĩ Ngọc Diện Hồ là tỷ tỷ áo đen, bị quan phủ hạ lệnh truy nã, chuyện này ảnh hưởng lớn tới mức nào? Thì cũng không nên bị bắt chứ.
Không biết làm thế nào, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng Cố Thường không muốn Ngọc Diện Hồ chịu bất cứ sự thương tổn nào, nàng hi vọng quan phủ không bao giờ bắt được nàng ấy.
Hai ngày trôi qua, vừa đi chậm rì rì trên đường, hai người vừa hỏi đường vừa đi, lúc này khoảng cách tới nhà họ Lục của các nàng càng giảm, rất gần rồi.
Giữ trưa ngày hôm đó, Cố Thường nghe nói phía trước có tiệm mì ăn rất ngon, lập tức muốn tới nếm thử, kết quả lại nhìn thấy nha sai ở dán cáo thị treo giải thưởng.
Đi qua liền thấy, dọa Cố Thường nhảy dựng lên, tranh này giống hệt lúc nàng và Lục Đậu giả dạng, đánh ngã Quách Thị Lang, chỉ thấy viết: Đây là hai nữ nhân có ý đồ mưu hại trọng thần của triều đình, tội ác tày trời, cung cấp manh mối thưởng hai mươi lượng, bắt sống hai nữ nhân lqd thưởng năm mươi lượng, đánh chết hai người này thưởng một trăm lượng.
"Ngọc Diện Hồ, có một người mà giá đã hơn một ngàn hai, thế nào... Hai người chúng ta, giá lại có mấy chục lượng? !" Cố Thường tai to nghiêm mặt, nói không vui vẻ.
Nhìn cáo thị, Lục Đậu sợ tới mức nhũn cả chân, thấy tiểu thư nhà mình chú ý tới điều quan trọng chẳng đúng chút nào, lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này, vẻ mặt cầu xin, nói thầm: "Làm sao bây giờ, ở đây đều dán cáo thị, thánh thượng đã xây xong hoàng ấn, tại sao có thể như vậy?"
"Sợ cái gì? Người trên bức họa có liên quan tới chúng ta sao? Có liên quan không?" Cố Thường trợn mắt, không thèm để ý.
Cũng thật là, chẳng giống tý nào, các nàng không nói thì ai có thể nhận ra các nàng chứ? Nghĩ như vậy, tim Lục Đậu lập tức đập yêu ổn, nhưng lại lo lắng sẽ bị Lục Tử Triệt nhận ra, có vẻ mỗi lần các nàng cải trang hắn đều có thể nhận ra, muốn mở miệng nói chuyện lại sợ bị tiểu thư mắng nàng ngu, vì thế lựa chọn ngậm miệng lại.
Hai ngày nay, việc làm ăn của Lục Tử Triệt luôn luôn bận rộn, hôm nay rốt cục được rảnh rỗi nửa, vì thế quyết định đi tới tửu lâu- sản nghiệp của hắn, dùng cơm, ở giữa đường thấy có người dán cáo thị liền tùy ý nhìn lướt qua, lúc ở sau lưng nhìn lqd thấy người trên bức hoạ thì lập tức dừng lại, chuyển hướng, đi nhanh tới chỗ bức họa.
Thấy vậy, Uông Tiểu Phi cũng đi tới, khi thấy nữ tử trên bức họa cũng mở to mắt kinh ngạc, nói lắp bắp: "Nàng, nàng là Ngọc Diện Hồ?"
Lông mày Lục Tử Triệt cau lại, con ngươi đen bình tĩnh nhìn nữ tử trên bức họạ, một lát sau mới nói: "Kỳ lạ, tại sao nhìn không giống Ngọc Diện Hồ chúng ta đã gặp nhỉ?"
"Là người vẽ có vấn đề?" Uông Tiểu Phi cho là như vậy, Ngọc Diện Hồ rất lợi hại, hắn đi theo thiếu gia bôn ba từ bắc tới nam làm ăn buôn bán, nhìn thấy quan phủ treo giải thưởng nếu bắt được nàng ta không chỉ một lần, bức họa rõ ràng không giống.
"Nếu khuôn mặt thật của Ngọc Diện Hồ dài như vậy, như vậy..." Lục Tử Triệt nói một nửa thì dừng lại, nhếch môi đăm chiêu suy nghĩ.