Editor: Băng Tâm
-------
Dưới tình trạng mã lực động cơ không thay đổi nhưn lại làm giảm trọng lượng xe xuống đến gần 70% là cái dạng hiệu quả cỡ nào? Trực tiếp bỏ qua tai nạn mà đường đua này mang lại ban đầu, tương đương với việc cho đội đua Hồng Tinh một nơi thi đấu công bằng, thậm chí còn gia tăng lợi thế cho bọn họ.
Thế này có chỗ nào giống nhà tài trợ, rõ ràng là kim chủ thì có!
Tuy rằng Tào Hạc vừa hâm mộ vừa ghen ghét với việc đội đua Hồng Tinh có được một chiếc xe được chế tạo từ sợi cacbon.
"Ha ha ha sướиɠ chết ông đây rồi, cho các người kiêu ngạo đê tiện bỉ ổi! Bị tát một cái tát tỉnh mộng rồi chứ gì! Muốn dẫm chết chúng ta dưới chân đúng không, tới đây, ông đây cho các người nhìn xem đội đua Hồng Tinh chúng ta có phải một cái đinh ghim nhựa (đinh có đầu nhựa để ghim tài liệu) hay không, đau chết lũ đê tiện các người!" Hách Gia một bên đua xe một bên hùng hùng hổ hổ, hưng phấn đến mức ngay cả chân nhấn ga cũng run lên, một bên nhe răng cười phấn khích một bên điên cuồng lao về phía trước, đây là lần đầu tiên cậu ta lái một chiếc xe vừa nhanh vừa nhẹ như vậy, quá con mẹ nó sảng khoái!
Không phải cứ cho bọn họ một chiếc xe như vậy là chắc chắn bọn họ có thể đánh bại đội đua Giương Buồm Vạn Dặm, nhưng nó lại có thể làm cho bọn họ không còn mất niềm tin như trước nữa, cứ như ăn một viên thuốc an thần, giống như ban đêm có người xông vào trong nhà, trên tay bọn họ có đem dao bổ dưa hấu thay vì tay không tấc sắt.
Thay đổi tâm trạng dẫn đến thay đổi rõ ràng.
"Đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng, loại trình độ này, chính là gian lận đó." Trần Luật lẩm bẩm tự nói, cắn răng hàm sau nhanh chóng tự hỏi lên nên đối phó như thế nào. Nhưng chuyện tới lúc này còn có thể làm như thế nào? Thật đáng chết, ngay từ đầu chiến lược thi đấu của bọn họ dành cho đội đua Hồng Tinh được tiến hành trên cơ sở đầu xe cồng kềnh của Trục Nguyệt, thậm chí còn có một vài sắp đặt khiến cho bọn họ phải chịu nhục nhã, trừ cái này ra không có chiến lược thứ hai. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, bọn họ sẽ thay đổi, thay đổi thì cũng thôi đi, cho dù là giảm trọng lượng, giảm trọng lượng đến cỡ nào, cũng không thể nhẹ hơn được bao nhiêu, nhưng đến chết bọn họ cũng không thể tưởng được không ngờ lại trực tiếp sử dụng sợi cacbon để thay đổi! Cái này đúng là sự thay đổi phạm quy giảm trọng lượng đến mức tối đa có thể!
Bỏ đi. Trần Luật nghiến lợi, vậy thì dùng đến kỹ thuật để đánh giá, nếu cho rằng có thể dựa vào xe là có thể thắng vậy thì quá ngây thơ rồi. Nhưng vẫn rất khó chịu, đã sớm vạch kế hoạch rõ ràng vậy mà lại bị phá vỡ ngay từ đầu, vốn dĩ tưởng rằng có thể dẫm bẹp đội đua này chỉ bằng một chân, xem ra hiện tại phải dùng nhiều sức lực một chút.
"Ở khúc cua thứ nhất của đường cao tốc, Trần Luật đang bám sát Giản Tiểu Tinh với nửa thân xe, đột nhiên thả chậm tốc độ, anh ta chen vào làn đường bên trong và bám sát phía sau Giản Tiểu Tinh phía sau, vì đã nhìn ra cách thức đua của cô sao? Giới thiệu sơ lược một chút, Trần Luật là người Singapore gốc Hoa, từ 13 tuổi đã bắt đầu tập trung thử thách vào các hạng mục đua xe việt dã có mức độ nguy hiểm cao, hơn nữa lấy được thành tích vô cùng xuất sắc, thể lực, sức chịu đựng, trí tuệ đều vô cùng vượt trội, là lái xe toàn năng trên cả phương diện tấn công và phòng thủ. Còn Giản Tiểu Tinh là tay đua vô địch quốc gia nữ đầu tiên của nước ta, tiểu quái vật liên tiếp tạo ra nhiều kỳ tích, tất cả những gì cô ấy thể hiện là trước mắt chúng ta là phong cách bất cần, không kiềm chế......"
Giản Tiểu Tinh nhìn vào kính chiếu hậu, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, dưới chiếc mũ bảo hiểm trắng đỏ là một đôi mắt sắc lạnh bình tĩnh khác hẳn ngày thường. Cánh tay cô trắng nõn và nhỏ gầy, vững vàng nắm tay lái, hai chân thon gầy có lực nhanh nhẹn thay đổi qua lại giữa chân ga và phanh, với sức mạnh và sự nhanh nhẹn, việc chuyển từ gót chân sang ngón chân mượt mà và chính xác, khung cảnh ngoài cửa sổ nhấp nháy lướt qua, giống thuốc màu trộn lẫn với nhau thành một khối, không thể nhìn rõ cái gì.
So sánh về kỹ thuật sao? Rất tốt, gãi đúng chỗ ngứa, đến mà nhìn xem đi, ngươi có thể dạy ta cái gì.
"Hiện tại dẫn đầu vẫn là Giản Tiểu Tinh và Trần Luật, vừa qua khỏi khúc cua thứ nhất của cao tốc, đang theo sát phía sau chính là Lý Tử Dương và Lý Tử Ngang, Lý Tử Ngang và Lý Tử Dương song song với nhau. Ngay từ đầu dường như bất ngờ vì đội đua Hồng Tinh nên nhanh chóng mất đi tiết tấu, nhưng hiển nhiên lúc này bọn họ đều đã lấy lại bình tĩnh. Lý Tử Dương từ bỏ ý định bỏ Lý Tử Ngang lại phía sau, mà phát huy tiêu chuẩn của siêu cao, khống chế tinh chuẩn (tinh tế và chuẩn xác) chân ga và phanh lại cùng tiến về phía trước với Lý Tử Ngang! Tuy rằng tốc độ đội đua Hồng Tinh thể hiện ra không giống bình thường, nhưng đối thủ quá mạnh mẽ, nói chung không thể tránh được việc đánh giá cao thấp về kỹ thuật, hiển nhiên lúc này kỹ thuật của Lý Tử Dương cao hơn một bậc......"
Lý Tử Dương gần như điểu khiển xe với một tư thế vô cùng nhẹ nhàng, mặt không cảm xúc chạy ngay bên cạnh Lý Tử Ngang, Lý Tử Ngang tăng tốc, hắn cũng tăng tốc, Lý Tử Ngang giảm tốc độ, hắn cũng giảm tốc độ, thậm chí dường như hắn đã sớm đoán trước được bước tiếp theo của cậu ta như thể thực hiện đồng thời cùng một lúc vậy.
Hắn đã từng nói, muốn làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, để cho cậu ta biết là cậu ta sai. Chờ dạy dỗ xong em trai, hắn sẽ lại dạy một khóa miễn phí cho cô bé tên Giản Tiểu Tinh kia, để cô biết cái gì gọi là tuyệt vọng thực sự. Đua xe không phải ai cũng có thể chơi.
"Thật đáng sợ," Vu Ba nhìn màn hình lớn mà kinh hồn bạt vía, "Bị theo sát ở phía sau như thế, bỏ cũng không được đã đủ kinh khủng, Lý Tử Dương còn ngang nhiên lái xe song song với Lý Tử Ngang, bởi vì ngay bên cạnh có người, cho nên cho dù có tính cố gắng như thế nào để bỏ qua không bỏ qua được, sẽ tạo cho đối thủ áp lực tâm lý cực kỳ lớn, làm vậy là đang cố ý chèn ép Lý Tử Ngang suy sụp sao?"
"Cho dù có là đối thủ, nhưng anh em ruột càng quan trọng hơn, có cần nhiết phải làm vậy không?"
Lý Tử Ngang nắm chặt tay lái, cậu ta không quay đầu nhìn chiếc xe bên cạnh kia, mặc dù không quay đầu lại nhìn, cảm giác tồn tại của Lý Tử Dương vẫn cực kỳ mãnh liệt như cũ, y như lúc cậu ta còn nhỏ muốn nhốt chính mình ở phòng trốn trong chăn, cũng vĩnh viễn không thể trốn thoát. Hắn có thể chèn ép không gian sinh tồn của cậu dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần tốn nhiều sức đã có thể làm cậu ta tự động nhường tất cả mọi thứ.
Lý Tử Dương không hề áy này chút nào, thậm chí hắn còn cho rằng đó là đương nhiên, tự nhận là trung tâm của gia đình, tất cả mọi người nên chuyển động quay chung quanh hắn, lấy thành tích của hắn làm tự hào, vì ba hoa bốc phét vì hắn, cho nên sau này khi cậu ta phản kháng không muốn nghe theo, đương nhiên sẽ áp dụng cách này, lấy danh nghĩa dạy dỗ, ép buộc cậu phải nghe lời.
Thật ghê tởm! Lý Tử Ngang nắm chặt tay lái, nghĩ đến gương mặt gầy còm với biểu cảm cao ngạo kia của Lý Tử Dương, cảm thấy thật buồn nôn, cả người lạnh lẽo.
"Lý Tử Ngang, tôi đã xem toàn bộ những video thi đấu của anh trai cậu, tôi càng chắc chắn, cậu càng có tố chất hơn so với anh ta, nếu cha cậu đối xử công bằng với cậu một chút, cậu đã sớm lấy được thành tích cao hơn nhiều so với Lý Tử Dương. Cậu không cần sợ anh ta, cậu xuất sắc hơn anh ta, vượt qua anh ta là chuyện sớm muộn, không phải hôm nay, thì sẽ là ngày mai, cậu không cần phải sợ một kẻ cười không được bao lâu." Lời nói của Giản Tiểu Tinh nói với hắn sáng nay, trước khi bọn họ xuất phát từ khách sạn đột nhiên vang lên ở trong đầu.
Khi đó trong lòng cậu tràn ngập sợ hãi và oán hận đối với Lý Tử Dương, không hề có lòng tin vào chính mình, Lý Tử Dương tạo cho cậu một bóng ma tâm lý bao phủ ở trong lòng, Giản Tiểu Tinh đột nhiên đưa một tay tới, cứ vậy mà tản đi.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cậu ta nghe được có người nói những lời này, thành tích của Lý Tử Dương có được không phải dễ dàng, từ trước tới nay, chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong số tay đua xe trong nước, nhưng Giản Tiểu Tinh lại nói vốn dĩ cậu ta có thể xuất sắc hơn so với hắn.
Cậu ta tin tưởng át chủ bài của bọn họ, cho nên cậu đã từng có thể có được nhiều vinh quang hơn thế, nhưng bởi vì chưa từng được đối xử công bằng, bị chậm trễ nhiều năm như vậy, bọn họ không chỉ không đối xử công bằng với cậu, còn nhục nhã cậu, đả kích cậu, những lời Lý Tử Dương nói với cậu rất ít, nhưng mỗi một lần cậu đối diện với gương mặt lạnh nhạt cao ngạo và thờ ơ của hắn, đều tăng thêm vết thương trong thâm tâm cậu, làm cậu cho rằng bản thân thực sự là một phế vật.
Vậy mà hiện tại bọn họ còn công kích đội đua xe của cậu, ý đồ biến bọn họ thành đá kê chân, không chỉ biến cậu trở thành con cờ có cũng được không có cũng chẳng sao, còn muốn làm tổn thương các đồng đội của cậu.
Bọn họ đã thành công hoàn toàn chọc giận cậu.
Máu Lý Tử Ngang từ lạnh lẽo bắt đầu sôi trào lên, dưới sự thiêu đốt của tức giận và oán hận, đôi mắt cậu dưới lớp mũ bảo hiểm tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm phía trước. Cậu nghĩ, anh muốn tôi thả chân ga nhận thua? Muốn chèn ép làm tôi sụp đổ?
Không, không ai có thể làm cho tôi buông chân ga, bất kỳ ai cũng không thể!