Chương 19: Có người đang nhắm đến cô

Edit: Băng Tâm

* * *

Chẳng bao lâu nữa, ngay cả hít thở thôi cũng làm cô ta cảm thấy không chịu đựng nổi.

Hôm nay có sự kiện hoạt động ngày Cá tháng Tư mời các cặp đôi tham gia, phần thưởng là một con thú bông Hổ trắng cực kỳ lớn, cặp song sinh rất muốn có nó, thế là Giản Tiểu Tinh lập tức lôi kéo Phong Đường vào chơi.

Nếu là trước kia, Phong Đường dù có chết cũng sẽ không nghĩ đến có một ngày mình sẽ tham gia loại trò chơi, cùng một đám người xa lạ quậy với nhau, bên ngoài còn một đám vây xem quần chúng, chỉ vì cái phá thú bông.

Phong Đường và Giản Tiểu Tinh đi vào nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, sự chênh lệch chiều cao đáng yêu của hai người và khí chất nổi bật khác hoàn toàn so với những người khác cộng thêm cặp kính râm của cặp đôi, cho dù gương mặt của Phong Đường bị cặp kính kia che khuất một nửa cũng không che đi được gương mặt đẹp trai, không khiến người khác chú ý mới là lạ.

Đám đông vây xem bàn luận sôi nổi, tất cả đều bàn luận về một cặp đôi thật dễ thương, thật đẹp trai, đáng yêu quá các kiểu, làm nước mắt Lạc Mính Cầm rơi xuống không thể nào khống chế được, xứng đôi chỗ nào? Rõ ràng giống anh em, sao có thể là một đôi? Mấy cô bé trước đó còn cảm thấy cô ta và Phong Đường mới giống một đôi cơ mà!

Bên kia trò chơi đã bắt đầu rồi, cửa thứ nhất là xem tay đoán người yêu, đối với Giản Tiểu Tinh và Phong Đường mà nói chuyện này không hề khó khăn, bọn họ đều là người phân biệt bàn tay của người yêu nhanh nhất trong số tất cả những bàn tay ở kia.

Cửa thứ hai là hai người ba chân kẹp bóng chạy, Giản Tiểu Tinh và Phong Đường cũng hoàn thành nhanh nhất, chủ yếu là do chiều cao của Giản Tiểu Tinh và Phong Đường chênh lệch khá lớn, Giản Tiểu Tinh té ngã không thể lôi được Phong Đường đứng bất động, Phong Đường lại dễ như trở bàn tay dùng tay giữ chặt lấy cô, không giống các cặp đôi khác, không cẩn thận một tý là vấp ngã chồng chéo lên nhau.

Một cửa cuối cùng yêu cầu bạn trai ôm ngang bạn gái (kiểu bế công chúa) chạy xong nửa đường, nửa quãng đường còn lại bạn gái phải lấy được quả bóng được treo trên xà ngang. Phong Đường đứng trong đám bạn trai như hạc trong bầy gà, áp đảo cả một đám con trai không phải lùn thì là quá béo hoặc quá lùn, hai cái chân dài, chớp mắt một cái đã đưa Giản Tiểu Tinh đến địa điểm được chỉ định. Giản Tiểu Tinh bắt đầu với những quả bóng, từ những quả ở dưới thấp lên cao, Giản Tiểu Tinh hái được hết tất cả những quả bóng ở dưới thấp, nhưng những quả trên cao lại không với tới được, ham muốn giành được chiến thắng của tiểu quái vật rất mạnh nên đứng tại chỗ nhảy lên với, nhưng lại với không tới.

Đám đông vây xem xung quanh bị hình ảnh đáng yêu này chọc cười ha ha, cặp song sinh dùng di động quay video, cười nghiêng ngả, một đứa hét lớn chị dâu cố lên, đứa hét chị dâu nhảy cao thêm chút nữa.

Phong Đường không nhịn được nở nụ cười, cuối cùng không kiềm chế được phải phạm quy, đi qua giữ eo nhỏ của bạn gái, đưa người lên cao, để cô có thể thoải mái với tới.

Trong tiếng hò hét trầm trồ khen ngọt của đám người xem náo nhiệt, trái tim Lạc Mính Cầm như muốn tan nát, cô ta nhìn rất rõ ràng, không tìm thấy một chút khả năng nhỏ nào để tự lừa mình dối người. Đúng lúc này, cô ta bất ngờ nhìn thấy mấy cô gái nhỏ đang nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trái tim Lạc Mính Cầm rơi lộp bộp, phát hiện ra đúng là cô gái mà cô ta đã trả lời khi ở khu chơi xe điện đυ.ng, hiển nhiên các cô gái đã phát hiện ra chỗ nào không đúng, nhìn ánh mắt của các cô rất kỳ quái. Lạc Mính Cầm nghĩ đến khả năng các cô gái sẽ nói ra, cảm giác xấu hổ và chật vật bao phủ lấy cô ta.

Dù sao cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa, Lạc Mính Cầm nói với Chu Khải rằng cơ thể không thoải mái muốn đi về trước rồi xoay người rời khỏi đám đông.

Lạc Mính Cầm trước rời đi cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui lúc sau, bởi vì vốn dĩ cô ta cũng không tham dự, chỉ đứng ở bên ngoài xem.

Cuối cùng đến khoảng hơn 3 giờ chiều, năng lượng dư thừa của cặp song sinh mới hết, mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Trở lại khu dân cư sinh thái, Giản Tiểu Tinh nhận được điện thoại của Lưu Lưu, để cô nhanh chóng lên diễn đàn Chạy Nhanh Thiên Hạ.

Giản Tiểu Tinh đến phòng sách mở máy tính, dùng tài khoản mà đến chính mình cũng không biết bao lâu vô dụng quá tài khoản đăng nhập, sau đó thấy được tin tức xếp đầu -- Hà Nhất Tâm của đội đua xe 666 Kinh Thành tuyên bố rời khỏi giới đua xe mãi mãi!

Gì?!

Giản Tiểu Tinh rất kinh ngạc, vì sao? Bất ngờ như vậy, tuy rằng cô tổng cảm thấy Hà Nhất Tâm thiếu nhiệt huyết với môn thể thao đua xe này, nhưng nàng đối đua xe lại có một loại bệnh trạng chấp nhất, như thế nào sẽ như vậy đột nhiên mà lựa chọn rời khỏi?

Giản Tiểu Tinh di chuyển con chuột, đi xuống, nhìn xem bình luận của cộng đồng mạng, tìm kiếm lý do Hà Nhất Tâm rời khỏi, kết quả phần lớn cư dân mạng cũng không biết. Trên diễn đàn đều đang sôi nổi thảo luận, tuyên bố này của Hà Nhất Tâm đã gây chấn động không nhỏ trong giới đua xe.

Phải biết rằng người mới được giới đua xe quan tâm theo dõi nhất năm ngoái, ngoại trừ La Mạn như phù dung sớm nở tối tàn, thì chính là tiểu quái vật Giản Tiểu Tinh và nữ hoàng trăm kiểu biến hóa Hà Nhất Tâm. Dựa vào thiên phú bắt chước vô cùng kì diệu của mình, ở giải đấu mùa thu năm ngoái Hà Nhất Tâm đã nhờ vào việc sao chép sử dụng kỹ thuật của người khác mà có thể một mạch vượt qua năm ải, chém sáu tướng, thậm chí đánh bại Lý Thanh Đình ở vòng bán kết, cùng Giản Tiểu Tinh và Phan Lỗi tranh giành cúp vô địch. Khi đã trở nên nổi tiếng, cô ta cũng kéo đến không ít thù hận, cho đến nay mọi người vẫn còn tranh cãi về việc loại người không thể tự chạy mà chỉ nhờ vào việc sao chép kỹ thuật của người khác như cô ta có thể gọi là tay đua xe hay không.

【 quả nhiên là Cù Dược Dương ra tay có phải không? Lúc trước cô ta đê tiện giành lấy vinh quang của Giản Tiểu Tinh, gia nhập đội đua Jaguar, làm Cù Dược Dương vuột mất viên ngọc quý, sau khi mọi chuyện bị bại lộ lại nhanh chóng gia nhập đội đua đối thủ của đội Cù Dược Dương để tìm kiếm che chở, còn không biết xấu hổ không ngừng bắt chước kỹ thuật lái xe của người khác để giành thắng lợi, ghê tởm tới mức không thể ghê tởm hơn được nữa, nên sớm cút ra khỏi giới đua xe. 】

【 một đám bên trên bị bệnh đau mắt, Hà Nhất Tâm là nhân tài trăm năm hiếm gặp đấy, có được không hả? Sao lại không thể gọi đó là năng lực của chính cô ấy chứ? Vướng mắc giữa cô ấy và Giản Tiểu Tinh như thế nào, đương sự còn chưa lên tiếng gì về chuyện đó, ai mà biết được sự thật là như thế nào. 】

【 Fan của Hà thật đáng ghê tởm, đến nay vẫn không chịu nhận sai, chẳng trách sẽ có loại tài năng đê tiện này, phản bội bạn bè, râu ông nọ cắm cằm bà kia, không biết hối cải...... Tài năng từ khi mới sinh rồi. 】

【......】

Không ngoài dự đoán, bình luận phía dưới càng ngày càng chệch hướng, cuối cùng bắt đầu cãi cọ công kích nhau. Giản Tiểu Tinh xem đến mức đau cả đầu.

Giản Tiểu Tinh gửi Wechat cho Cù Dược Dương, hỏi có phải hắn làm không, Cù Dược Dương nói không phải.

Giản Tiểu Tinh ngồi ở thẫn thờ trên sô pha Toroto, mơ hồ nghe thấy Phong Đường đang ở dưới lầu mắng người, bởi vì cặp song sinh đã hái trộm được hoa hồng mà Giản Tiểu Tinh trồng cho hắn ở sâu sau.

Trên mạng luôn lan truyền lời đồi về chuyện Giản Tiểu Tinh và Hà Nhất Tâm bất hòa, Hà Nhất Tâm phản bội Giản Tiểu Tinh, cướp đi cơ hội gia nhập đội đua Jaguar của Giản Tiểu Tinh. Nhưng trên thực tế, mặc dù tình huống phức tạp nhưng quan hệ giữa Giản Tiểu Tinh và Hà Nhất Tâm cũng không cứng nhắc như những gì đang lan truyền trên mạng, tuy rằng đúng là rất khó để có thể trở lại quan hệ như trước kia.

Giản Tiểu Tinh cảm thấy có một loại cảm giác mất mát, lúc trước cô và Hà Nhất Tâm còn có Hà Tinh Tâm cùng nhau tới Hàn Thành để theo đuổi ước mơ đua xe của mình. Nhưng đến cuối cùng, Tinh Tâm là người đầu tiên rời đi, hiện tại Hà Nhất Tâm cũng muốn rời đi, chỉ còn lại một mình cô, tuy rằng cô chưa bao giờ sợ hãi cô độc, cũng đã quen với cô độc, nhưng nghĩ đến chuyện này vẫn là khó tránh khỏi có một loại cảm giác mất mát cảnh còn người mất.

Điện thoại trên mặt bàn rung lên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người gọi tới chính là Hà Nhất Tâm.

"Tiểu Tinh, tôi nghĩ cô đã nhìn thấy tin tức ở trên mạng." Giọng nói của Hà Nhất Tâm vẫn ôn hòa như trong trí nhớ.

"Ừ."

"Tiểu Tinh, hiện tại tôi đang ở thành phố Li. Buổi sáng hôm nay tôi đã thi đấu cũng với một đám người ở dãy núi Hồ Lam." Thành phố Li là thành phố tổ chức giải mùa thu năm ngoái, dãy núi Hồ Lam là đường đua trong trận chung kết của giải mùa thu năm ngoái.

"Cô cũng biết, ngay từ khi bắt đầu đua xe tôi đã sử dụng cách thức đua xe của cô, bắt chước cô cũng đã nhiều năm rồi nên có thể nói là rất thuần thục. Cho nên trong trận đấu hôm nay, toàn bộ quá trình thi đấu của tôi đều bắt chước cách chạy của cô trong trận thi đấu chung kết năm ngoái. Tôi bảo đảm tốc độ, kỹ thuật bắt chước cũng đạt được đến 98%." Hà Nhất Tâm nói, trong giọng nói có chút tự giễu, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm túc, "Kết quả thảm bại."

Giản Tiểu Tinh kinh ngạc.

"Tiểu Tinh, cô phải cẩn thận, có người đang nhắm tới cô."

Vì cặp song sinh hái được hoa hồng của Phong Đường nên chạy về khách sạn.

Bọn họ ôm đại bạch hổ về tới phòng xép, cùng đi đến phòng Lạc Mính Cầm để xem cô ta, "Chị, chị sao rồi?"

Lạc Mính Cầm căn bản không cách nào ngủ được, cả một buổi chiều nằm ở trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng chỉ có tức giận đối với bọn nhỏ, nên nằm ở trên giường không buồn qua tâm.

Cặp song sinh cẩn thận đi tới, lần lượt sờ vào trán của cô ta, không cảm giác có phát sốt, thì chuẩn bị đi ra ngoài.

Động tác này của bọn nhỏ làm Lạc Mính Cầm trong lòng mềm nhũn, tủi thân giống như thủy triều bao phủ lấy cô ta, cô ta gọi hai đứa nhỏ lại, hỏi chúng buổi chiều chơi có vui vẻ không, bọn chúng nói rất vui vẻ, hiếm khi Phong Đường sẽ kiên nhẫn chơi cùng chúng như vậy, chúng cũng rất hợp với Giản Tiểu Tinh, ngoại trừ một số vấn đề cô cho là không cần thiết ở ngoài, thì cô vẫn thực sự chiều chúng.

"Vì vậy cho nên các em thích cô ấy sao?"

"Tuy rằng chị dâu có hơi lùn một chút, nhưng lại vừa ngầu vừa dũng cảm."

"Nhưng cô ấy không đọc nhiều sách, cũng không thành thạo mấy thứ tiếng, sẽ không biết chơi nhạc cụ, sẽ không biết pha trà, cũng không bao dung các em, cả ngày ở bên ngoài cùng mấy người đàn ông hôi hám, căn bản không thể nào chăm sóc cho Phong Đường, cũng không có bất kỳ sự giúp đỡ nào đối với sự nghiệp của anh ấy......" Lạc Mính Cầm bày ra một đống khuyết điểm của Giản Tiểu Tinh, càng nói càng không rõ rốt cuộc vì sao Phong Đường lại thích cô, cô căn bản chưa từng cố gắng làm gì đó cho hắn, dựa vào cái gì?

Cặp song sinh nghe song thì hai mắt ngơ ngác, dưới sự truy hỏi có chút dọa người của Lạc Mính Cầm, một hồi lâu mới gãi đầu, nói: "Không biết nữa...... Chị dâu không giống các cô gái khác nha......"

Cô không giống những người khác? Là chỉ Giản Tiểu Tinh sẽ không thế này sẽ không thế kia và là người đặc biệt trong một đám người, cho nên ngược lại được Phong Đường để ý đến hay sao? Lạc Mính Cầm cắn môi, căn bản không thể nào tiếp thu loại lý do như thiểu năng trí tuệ này được, hoàn toàn không có cách nào làm cô ta cảm thấy cam lòng.

Cô ta đã không thể nào kiên nhẫn hơn được nữa, cho nên sau khi cơm nước buổi tối xong xuôi, cô ta chủ động hẹn Giản Tiểu Tinh, "Cô có thể hay đưa tôi chạy một vòng quanh núi giống như Tiểu Y và Tang Tang được không?"