- lý do em buồn là vì nghĩ tôi sẽ yêu người con gái mà bà nội dẫn về?
Nhi lắc đầu, đương nhiên là cô không dám thừa nhận rồi. Cô vốn dĩ cũng chẳng phải là người quan trọng đối với Huy, lấy tư cách gì mà buồn với không buồn.
- tôi chỉ là lo cho tình hình sức khỏe của bố thôi.
- thực sự không liên quan đến tôi?
- không có..
- vậy thì tôi sẽ yêu cô gái ấy.
Nghe đến câu này Nhi có chút tức giận.
- anh không phải nói là sẽ không thích cô gái ấy hay sao?
- bây giờ không thích, sau khi gặp cô ấy tôi lại muốn ở bên cô ấy thì sao?
Nhi lại cúi mặt xuống, huy thực sự rất thích nhìn cái biểu cảm dỗi hờn đáng yêu này. Nhưng cái gì cũng có mức độ của nó, vì cô thực sự rất đơn thuần nên dễ bị tổn thương.
- em mau đi vào nhà đi. Trước mặt bà nội tạm thời không cần nói chuyện với tôi. Tôi không muốn em trở thành tâm điểm chú ý của bà.
- nhưng tôi đâu có biết phải làm gì để vừa lòng bà.
- em cứ nghe lời bà một chút. Tôi sẽ không để bà nặng lời với em.
- vậy tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?
- đương nhiên ngủ chung với tôi rồi.
- như thế sao được. Bà đang coi tôi là người giúp việc. Người giúp việc không thể nào lên giường ngủ cùng với chủ được đâu.
- em cũng còn biết tôi là chủ của em cơ đấy. Phải nghe lời ai chắc em biết rồi đúng không?
- nhưng...
Huy đưa tay xoa nhẹ má Nhi.
- ngoan nào, bây giờ mau vào nhà đi. Trời nắng rồi. Em không sợ đứng ở đây thêm một lát nữa người em sẽ biến thành một cục than hay sao?
Mặc dù không sợ đen cũng chẳng sợ xấu nhưng nhi vẫn theo Huy vào bên trong. Vừa bước vào đến cửa thì thấy bà đi từ trên tầng 2 xuống.
Thực ra thì Huy muốn sắp xếp cho bà ngủ ở tầng dưới nhưng mà không thích, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, vẫn cứ muốn ở căn phòng ấy. Cứ mỗi khi trở về nước là bà sẽ lên căn phòng của riêng mình.
Giọng nói của bà thực sự vẫn còn rất trong và khỏe, nhìn cái cách ăn mặc của bà cũng toát lên là một người sang trọng, quyền lực.
- giờ này cô còn chưa lo chuẩn bị bữa trưa, cô định không cho bà cháu tôi ăn cơm đấy à?
- Con dậy đi làm ngay đây ạ.
Nhi vội vã đi xuống bếp, cái cảm giác không có Huy đứng bên cạnh sau đó lại trống trải đến mức ấy. Hàng ngày anh đều tranh công việc của cô mà làm. Bây giờ anh đứng ở ngay đó nhưng khoảng cách lại sao xa xôi quá, cô lại chẳng thể nào chạm tới, hụt hẫng, đau lòng.
Nhi mở tủ lạnh ra lấy đồ, bịch rau vừa đặt xuống bản đã thấy Huy mang rổ tới, cô lo lắng nhìn anh.
- Anh không được làm đâu.
- Tại sao?
- bà nội sẽ nói đấy.
- bà bây giờ không có ở đây.
- Bà đi đâu rồi?
- sắp quay lại rồi đấy, nên em tập trung làm công việc của mình đi.
Bà Nội từ trong nhà vệ sinh ra thấy Huy đang nhặt rau, cái biểu cảm thấy thể hiện rõ nhất sự tức giận.
- Cháu bỏ ngay mấy cây rau ấy xuống. Đường đường là chủ nhà mà lại đi nhặt rau cho giúp việc à?
- Bây giờ muộn rồi nếu để một mình cô ấy làm thì sẽ không kịp giờ đi làm của cháu. Chỉ là giặt mấy cọng rau thôi mà, trước đây không có cô ấy cháu vẫn tự làm.
- còn đâu tôn ti trật tự của một gia đình nữa. Bà nói cháu mau bỏ mấy cái rau xuống. Cháu muốn làm bà tức chết đúng không?
Nhi đứng gần đấy nên cô lập tức lấy lại rổ rau, ánh mắt nhìn Huy giống như đang xin anh đừng cố chấp. Nhìn cái ánh mắt này Huy đau lòng đến mức chỉ muốn ôm cô, muốn đem cô đến một nơi khác để cô không phải chịu tổn thương. Không phải nhìn sắc mặt người khác. Nhưng người ấy cũng là bà nội của anh, là người mà cả đời này anh không bao giờ quên ơn. Đứng ở giữa bếp nghĩa bên tình, thực sự khiến cho người ta khó xử đến khổ sở.
Vốn dĩ công việc nấu nướng này Nhi làm đất thành thạo, cô chỉ cần là một lát là đã sắp hết tất cả các nguyên liệu. Tốc độ của Nhi cũng khiến cho bà nội cảm thấy rất kinh ngạc.
- xem ra khả năng nấu nướng của cô cũng không tệ. Có thể vì lý do này mà một đứa con gái như cô được cháu trai tôi nhận vào làm.
Cái lý do mà Huy cho Nhi ở lại nhà đến chính cô còn không biết mà. Còn khả năng nấu nướng của cô, nếu đem so với anh thì cũng chẳng hơn là bao nhiêu. Anh nấu ăn thực sự cũng rất ngon, khiến cho người ta có cảm giác tham lam muốn cả đời được như thế.
Huy ngồi ở trên ghế, ánh mắt luôn luôn hướng về phía Nhi. Cũng may là bà nội không làm gì quá đáng, nếu như tổn thương đến cô anh cũng không biết bản thân phải giải quyết như thế nào.
1 tiếng sau đã mấy món thịnh soạn mày ở trên bàn, từ màu sắc cho tới cách bài trí đều thanh khiết nhẹ nhàng, vừa nhìn qua đã cảm thấy thật dễ chịu.
Bà nội của Huy là một người rất giỏi nấu ăn. Tất cả mọi món ăn trên đời này trừ món ăn của Nhi ra thì Huy đều cảm thấy không sánh bằng.
Cũng là người rất cẩn thận trong việc chuẩn bị nguyên liệu, dù chỉ là một thứ đơn giản nhưng cũng không thể thiếu.
Nhi thì khác, trong cách nấu ăn của cô thì cô luôn tạo ra những thứ mới mẻ. Đặc biệt thích sử dụng những nguyên liệu nhẹ nhàng. Nếu như không có thứ này thì có thể dùng thứ khác thay thế, cuối cùng vật tạo ra một hương vị hoàn toàn khác biệt. Đây cũng là lý do mà Huy cảm thấy món ăn của cô và món ăn của bà nội nấu ngang nhau, mỗi món ăn do mỗi người nấu đều có hương vị riêng.
Bà nội khá hài lòng với cách bài trí, yên lặng nếm thử.
Nhi thậm chí còn hồi hộp hơn cả khi đứng trước mặt bếp trưởng chỗ cô học nấu ăn. Vì bếp trưởng khó tính 1 thì bà nội của Huy phải gấp 10, thậm chí còn hơn như thế.
Miếng cá mềm vừa đủ, không hề cảm thấy một chút bị tanh nào, nước sốt cũng rất ngon. Món ăn này thực sự không có gì để chê cả, nhưng bà nội vẫn tìm ra một lý do để nói Nhi.
- mùi vị cũng có thể tạm gọi là ăn được. Sau này nên rút ngắn thời gian khoảng 2 phút, như vậy sẽ giữ được vị dai của cá, ăn không có cảm giác quá mềm, sẽ không có cảm giác là bản thân quá già đến mức phải ăn thứ mềm như thế này.
Đương nhiên là Nhi biết nhiệt độ để nấu cá, nhưng cũng chính vì cô thấy bà có tuổi rồi, sợ răng bà yếu nên mới cố ý nấu thêm vài phút để miếng cá mềm hơn. Cô lại không nghĩ rằng nó lại trở thành lý do để mình bị chỉ trích.
Quan tâm người khác thực sự cũng là một cái tội.
Mãi theo dõi thái độ của bà Nội lên Nhi cũng không kịp ngồi. Cô cứ đứng ở ngay bên cạnh bà, cho đến khi Huy nhắc nhở.
- Mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Câu nói này của Huy sau đó lại trở thành ngòi châm thuốc nổ. Bà nội lập tức phản đối.
- làm gì có chuyện người giúp việc ăn cơm với chủ. Con sao có thể đảo lộn hết tôn ti trật tự lên như thế được?
Huy nhìn bà nội, thái độ vô cùng nghiêm túc.
- cô ấy sau này sẽ ăn cơm cùng con. Nhà cũng chỉ có hai người không cần thiết phải làm như thế.
- con xem sự có mặt của ta là không khí hay sao?
- bà cũng không nên quá hà khắc với cô ấy. Không thể xem Cô ấy là một thành viên trong gia đình thì cũng có thể xem cô ấy là một vị khách mà. Tại sao cứ nhất thiết phải phân biệt giai cấp?
- Con muốn làm ta tức chết đúng không?
- bà nội à, chỉ là ngồi ăn cơm chung thôi mà. Cũng không thể bắt cô ấy ăn một mình ở dưới bếp được. Vì bây giờ không phải giống như ngày xưa, không phải thời phong kiến nữa.
- nhưng cũng không thể nào ăn cơm với chủ như thế được. Nếu như để người ngoài biết thì còn ra cái thể thống gì nữa.
- cháu nhắc lại thêm một lần nữa. Cô ấy sẽ ngồi ăn cơm cùng chúng ta.
Thấy thái độ của Huy cương quyết như vậy nên bà nội cũng không nói thêm. Tính cách của Huy bà quá hiểu, những thứ Huy đã không muốn thì không ai có thể dụng ép được.
Cũng may là Huy nói, nếu anh im lặng chắc Nhi tủi thân đến phát khóc mất. Cứ nghĩ đến cảnh lấy một chiếc bát rồi cho cơm với canh trộn chung với nhau, lủi thủi ăn ở dưới bếp sau khi nhà chủ đã ăn xong. Cô không có cách nào mà kéo tâm trạng lên được.
Huy nhìn Nhi, ánh mắt chỉ khi nhìn cô mới dịu dàng như thế..
- Mau ngồi xuống đi, chuyện này sau này không nhắc lại nữa nên cứ như hôm nay mà làm.
Nhi gật đầu, bây giờ thì cô đã hiểu tất cả mọi thứ cô cần phải nghe theo Huy.
Nhi còn chưa kịp ăn thì đã nghe tiếng bà nội hỏi.
- Cô có biết nấu phở không?
- Dạ con có biết ạ.
- Sáng mai dậy sớm nấu phở.
- vâng.
- vậy con bún bò Huế, bánh canh thì sao?
- con cũng đều biết làm ạ.
- mỗi sáng một món nước khác nhau. Buổi trưa tôi sẽ lên thực đơn để cho cô nấu, buổi tối cũng như vậy. Cứ thế mà làm.
- vâng, con biết rồi ạ.
- tất cả mọi thứ trong căn nhà này mỗi ngày đều phải lau dọn. Không được lười biếng.
Huy đặt đũa xuống, nói với bà nội.
- nấu ăn đơn giản một chút là được rồi. Ở trong nhà bình thường đã rất nhiều việc, bà không nên bắt ép cô ấy quá. Lương cháu trả cho cô ấy cũng không có bao nhiêu, đừng để gia đình chúng ta mang tiếng là bóc lột sức lao động của người khác.