Bạch Phong Vân nhanh chóng bị cuốn vào ma trận của Lý Liên Hoa, cô từ từ lấy lại ý thức ngồi dậy.
Xung quanh toàn là ma khí nồng nặc, cô cảm nhận được mùi m*u dẫy đầy, tàn lửa chết chóc và cả những làn khói mờ ảo…
“Đây là đâu?”
Phong Vân đứng dậy tự hỏi, cô quan sát một lúc rồi chọn một hướng theo cảm tính mà đi về phía trước.
“Con mồi này tốt đấy!”
“Là một vật sống à?”
“Nhìn rất tươi ngon…”
“Sao hôm nay cô ta đưa ít mồi thế.”
“Nhưng có vẻ rất bổ huyết.”
“Là loại linh sư gì thế?”
“Sao ta cứ cảm thấy không ổn.”
Phong Vân vừa đi vừa cảm thấy khó chịu, xung quanh cô như có hàng nghìn ánh mắt thèm khát nhìn ngó cô trong bóng tối, từng câu nói man rợ đến gai góc cứ vang vọng quanh vành tai cô, từng bước chân để lại trên mặt đất xơ xác cứ như bị nguyền rủa…
"Đồ ăn tới rồi này, ra mà ăn ta đi."Bọn nhãi ranh này đúng là phiền phức, chói hết cả tai…
Phong Vân đột nhiên dừng lại đùa cợt, xung quanh lại im lặng không thấy lên tiếng gì nữa.
“Nhát gan, ma tộc cơ đấy!”
“Không lẽ đông kiến lại sợ ta à? Hạ đẳng thật!”
“…”
Bỗng nhiên một bóng ma chui từ đâu ra lượn lờ xung quanh người cô, nó lượn một vòng thám thính nhưng Phong Vân lại không hề sợ hãi mà trực tiếp rút kiếm kết liễu nó luôn.
Vậy mà một nhát thôi đã đủ làm nó tan thành mây khói rồi.
Xung quanh lúc này đột nhiên lại ồn ào:
“Cô ta có vũ khí huyết tộc.”
“Đó không phải là khắc khí với chúng ta sao?”
“Hắn chết rồi…”
“Rốt cuộc đây là loại linh sư gì thế?”
Phong Vân cười thầm, thật không ngờ vũ khí mà cô nhìn trúng trong lần đột nhập đó lại là bảo bối.
Mà cả cô cũng không hông ngờ được đám ma quái này lại không có đầu óc.
“Ngu thật!”
Chưa kịp đắc ý cô đã bị ma khí đưa tới một không gian khác.
…
“Các ngươi thích chơi trốn tìm cơ à?”
Phong Vân mở mắt ra lại oán trách:
“Toàn những chỗ quái quỷ gì thế này.”
Chưa kịp định hình xong, đột nhiên lúc này trong bóng tối, một cô bé trạc năm, sáu tuổi bước ra, y sững sờ nhìn cô bé trước mặt.
Đây không phải ta ư?
Phong Vân nhìn nó một lúc chưa biết phải là gì thì nó đã lên tiếng:
“Bọn chúng gϊếŧ nhũ mẫu. Liễu Thanh Y chết rồi, cả Diệp Vũ, hắn chết là do chúng…”
Cô bé đó cứ liên tục lặp lại mấy câu nói ấy, ánh mắt vô cùng căm hận:
“Sao ngươi lại bỏ qua dễ dàng như vậy, họ không tin ngươi, chẳng ai tin ngươi cả, họ chỉ muốn lợi dụng ngươi, họ muốn gϊếŧ ngươi…”
Phong Vân nghe mấy lời này thì cổ họng như nghẹn lại, những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó lại cứ thúc trực trong tâm trí cô. Lúc Liễu Thanh Y bị mũi tên độc bắn trúng, lúc Quân Minh Thần dẫn quân truy bắt cô, lúc Diệp Vũ trọng thương hóa đá trong thành cổ…từng chút một như xâu xé trái tim cô.
Y quỳ gục xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, cô nghiến răng để từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô bé kia lại tiến tới như thúc giục cô:
“Chúng ta phải trả thù, trả thù cho nhũ mẫu và sư thúc. Chẳng còn ai ở bên ngươi nữa, tất cả đều ghét ngươi…”
Phong Vân cố kiềm chế cảm xúc.
Khi bước vào ma trận này của Ma tộc, người bình thường không chỉ đơn giản bị hút nguyên khí, rút cạn linh lực mà nó sẽ đưa người ta đến những thù hận, đau khổ rồi từ từ dày vò thần trí cho tới khi hóa điên dại mà nhập ma…
Cô bé mang hình dáng của Thiên Thiên năm xưa chính là tâm ma của Phong Vân, đó chính là nỗi sợ hãi, lòng thù hận cất sâu trong đáy lòng y và nó xuất hiện với trọng trách châm ngòi nổ cho tâm trí của cô.
Phong Vân quỳ trên nền khí lạnh đau khổ nhìn từng kí ức trải trên mặt đất, lúc này đột nhiên trong thân tâm lại truyền tới một giọng nói ấm áp:
“Ta muốn muội là chính muội.”
“…quá khứ với tương lai hoàn toàn khác biệt. Không dễ gì mới đi tới ngày hôm nay. Vậy nên ta không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.”
“Muội không làm được ta cũng không làm được.”
“Ta tin muội.”
“Ta yêu muội, Thiên Thiên.”
Từng hình ảnh của hắn cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô, từng khoảnh khắc hắn dành cho cô dần thay thế những quá khứ không hạnh phúc, nó lấy lại thần thức và một lần nữa thức tỉnh cô.
“Không, ta không thể.”
Phong Vân lắc đầu.
Giây phút này cô đã nhanh như cắt chém bay linh hồn kia, mọi thứ lại tan biến đi. Phong Vân tự tay chém lấy niệm tâm ma trong lòng mình:
“Ta vẫn tin trên Thần giới này, nhất định vẫn có một kẻ ta yêu. Cho dù là giả thì…hình như ta cũng yêu hắn rồi. Ta vẫn còn hắn. Vẫn còn có thứ cần bảo vệ, ta cũng sợ mất hắn, vậy nên ta sẽ không để ngươi lấy đi linh hồn này đâu…”
Cô đứng dậy nắm chắc thanh kiếm trong tay, ánh mắt dần kiên định hơn khi nghĩ về hắn-Quán Minh Thần.
“Hình như ta cũng thích ngươi nhiều hơn ta nghĩ.”
Cô mỉm cười:
“Nếu một ngày ngươi dám phản bội ta, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra!”
…
Phong Vân sau trận đấu khốc liệt với tâm ma cũng đã trở về Thần giới.
Cuối cùng Hắc thần cũng chứng minh được mình hoàn toàn không xấu xa như Ma tộc, bởi chúng trong suy nghĩ của cô cũng chỉ xứng làm đồ trang trí mà thôi…