Lúc Lang Gia Tĩnh tỉnh lại đã là buổi sáng.
Thời gian của nàng đã trở thành cố định, sợ rằng còn chính xác hơn cả thời gian mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Đứng dậy nhìn xung quanh một chút, nàng phát hiện mình đang ở trong doanh trướng thật lớn, mà y phục nho sam rách tứ tung hôm qua đã bị đổi thành một bộ quần áo khác, trên thân thể nhỏ nhắn của nàng là bộ ti bào huyền sắc, vạt áo, cổ tay áo cùng đai lưng đều có vương hiệu Nhϊếp chính vương, mà trên vạt áo còn có dấu hiệu cắt may, có lẽ người may đã thức suốt đêm để chỉnh lại quần áo cho nàng.
Đây là y phục của Toàn Hải Đường?
Cắn nhẹ môi, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mặc quần áo của hắn thật sự có cảm giác rất đặc biệt, giống như …giống như đang bị bao vây bởi hơi thở nam tính của hắn.
Vừa nghĩ tới đó, khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng, giống như vừa đánh một tần son phấn vậy.
“Bệ hạ, ngài dậy rồi?”
cửa bạt trong doanh trướng được xốc lên, tia nắng của mùa xuân rọi theo người vừa bước vào, khúc khuỷ quanh co. Quế Nhi cười hì hì bưng một chậu nước cùng một chiếc khăn lau vào, bắt đầu hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu.
“Quế Nhi, tình hình chiến đấu ngày hôm qua ra sao rồi?” Tuy hắn nói đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng nàng muốn chính tai nghe được tin tức khải hoàn mới yên tâm được.
“Đương nhiên là đại toàn thắng! Sáng hôm nay sứ thần của Nguyệt Uyển quốc sẽ đem thư xin hàng đến đây, sau này sẽ xưng thần và mỗi năm đều sẽ tiến cống!” Quế Nhi líu ríu nói xong, hoàn toàn quên cảm giác khủng bố tối hôm qua khi rơi vào tay giặc.
Nhớ nam tử mà nàng yêu thương, Lang Gia Tĩnh không khỏi gặng hỏi: “Toàn Hải Đường đâu?”
“Vương gia ở doanh trướng của Uý phó tướng, đêm qua hắn cũng ngủ lại ở đó.” Quế Nhi đã nhanh nhẹn thu thập tin tức từ sớm, nàng biết chủ tử sau khi tỉnh dậy sẽ hỏi câu này.
Nói như vậy, ngày hôm qua hắn để nàng ngủ một mình nơi đây? Lòng Lang Gia Tĩnh có một chút tư vị không mong muốn.
Nàng vì muốn gặp hắn nên liều lĩnh chạy tới chiến khu, tâm ý như vậy hắn còn chưa rõ hay sao? Mà ngủ cùng nàng một đêm hắn cũng không chịu, hắn không biết lòng của nàng sẽ bị tổn thương hay sao?
“Ta muốn đi gặp hắn!” Nàng nhất định phải gặp mặt hắn hoi cho rõ, hắn rốt cuộc có hiểu được lòng nàng hay không!
Quế nhi ở phía sau nàng kêu lên, “Bệ hạ. Ngài còn chưa búi tóc!”
“Không cần!”
“Lý Giáo Úy, dùng xong bữa trưa sẽ nhổ trại, chuẩn bị lương thảo, chúng ta hồi kinh”
“Dạ!”
“Ngũ Quản Thống, kiểm kê nhân số, tốt xấu gì đều phải tỉ mỉ cẩn thận, còn có, cống phẩm Nguyệt Uyển quốc mang sang phải tính toán kỹ càng, không thể sơ hở.”
“Dạ.”
“Úy phó tướng, lệnh công quân ở xưởng gỗ làm một chiếc xe ngựa, không nên quá lớn, nhưng phải nhẹ, tránh bị xóc nảy.”
“Dạ, mạt tướng sẽ đi phân phó ngay.”
Toàn Hải Đường còn muốn tiếp tục phân công việc cho từng người, thì có một thân ảnh huyền sắc chạy vào như làn gió. Nàng nhìn vị chủ soái cao cao tại thượng ngồi ở kia — nam tử khiến cho nàng vừa yêu vừa hận.
Toàn Hải Đường nhếch mắt, nhìn Lang Gia Tĩnh vừa xông vào.
“Chúng thần tham kiến bệ hạ!” Tất cả mọi người quỳ xuống, trăm miệng một lời hô to.
“Bình thân. Các ái khanh đã rất vất vả rồi, các ngươi tạm thời về nghỉ ngơi trước đi!”
Tạp vụ thân cận nàng cũng cho lui xuống, bởi vì nàng muốn ở riêng với Toàn Hải Đường.
“Tuân chỉ, chúng thần cáo lui!”
Tất cả mọi người đã lui ra, trong doanh trướng to đến như vậy, bây giờ đã vắng lặng, chỉ còn mỗi nàng và hắn.
Hắn đứng lên khỏi ghế, thong thả đi tới trước mặt nàng, “Ngủ ngon không?”
Lại một lần nũa hắn gặp được nàng, cảm giác vẫn như cũ, nhưng khác biệt là, năm đó nàng chỉ là một nữ hoàng mười tuổi chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ, nay đã trở thành một vị đại cô nương duyên dáng yêu kiều.
Hai năm không thấy, nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp động lòng người, vóc dáng cũng cao lên không ít, hoàn toàn là bộ dạng của một nữ nhân rồi, nhưng tính tình của nàng thì chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn thẳng thắn như thường, nhưng đã có thêm mấy phần yêu kiều quyến rũ, làm hắn càng thêm khó kháng cự, khó có thể chống đỡ.
“Không ngon.” Nhớ tới việc làm khó hiểu của hắn, trong lòng nàng vẫn còn giận dỗi. Nàng nâng đôi môi đỏ mọng lên, “Giường cứng quá, ngủ một đêm mà thắt lưng của ta đau muốn chết.”
Kỳ thật, đó không phải sự thật, sự thật là đêm qua nàng đã ngủ một giấc tới tận sáng, nguyên nhân chân chính khiến cho nàng khẩu thị tâm phi chính vì hắn không ở bên cạnh nàng tối hôm qua.
Toàn Hải Đường bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, “Từ nhỏ ngươi đã được nuông chiều, dùng cái gì cũng là thứ tốt nhất, khó trách không quen ngủ giường xếp. Muốn ta gọi quân y tới xoa bóp cho ngươi không?”
Nàng đi tới trên giường rồi nằm xuống, kiêu ngạo nói: “Ta muốn ngươi giúp ta xoa bóp.”
“Đã mười sáu tuổi rồi, sao lại còn tuỳ hứng như vậy?”
Giọng hắn tuy rằng có một chút trách cứ, nhưng hắn vẫn ngồi xuống bên mép giường, dùng bàn tay to lớn của hắn xoa bóp chiếc eo tinh mỹ, mềm mại không xương của nàng.
Một khắc hắn chạm vào nàng, Toàn Hải Đường lập tức phát hiện được việc làm này thật sự đúng là khảo nghiệm đau khổ nhất mà hắn từng làm, để tránh cho mình phân tâm, hắn đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Tối hôm qua vì cái gì mà ngươi không ở lại với ta?” Nàng nũng nịu thầm oán.
“Sáng sớm ta còn phải cùng Uý phó tướng thảo luận chuyện xin hàng của Nguyệt Uyển quốc.” Hơn nữa. . . . . . Hắn cũng không dám chắc là hắn ở cùng nàng một đêm mà không hề phát sinh chuyện gì.
Câu trả lời đạm mạc của hắn khiến Lang Gia Tĩnh vô thức cắn chặt môi dưới, nước mắt uỷ khuất đọng lại trên vành mắt, chuẩn bị rơi xuống như một ngọn thương.
Sự trầm mặc của nàng khiến hắn cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ, mới biết nàng đang khóc.
“Tĩnh Nhi.” Hắn xoay người nàng lại, đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
Ông trời! Nước mắt của nàng vẫn như hai năm trước, làm lòng hắn đau đớn!
“Vì sao lại khóc?” Hắn thân thiết hỏi.
Nàng gạt hai tay hắn ra, nàng cảm thấy chính mình thật là yếu đuối.
“Không cần lo cho ta!” Nàng trẻ con la hét.
Toàn Hải Đường ôm nàng, đặt nàng ngồi lên trên đùi mình, giống như khi nàng còn nhỏ, hắn vẫn thường đặt nàng trên đùi hắn.
“Ta sao lại không quan tâm? Ta rất quan tâm ngươi a!” Hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho nàng.
“Ngươi mới không quan tâm ta, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình ngươi không quan tâm ta!” Nàng nghẹn ngào, “Hôm trước bọn ta đã rất vất vả mới đến được đây, ngay cả ở lại với ta một chút ngươi cũng không chịu, thà rằng ủy khuất bản thân tới ngủ ở doanh trướng phó tướng, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn ta một cái. . . . . .”
“Ngươi là quân, ta là thần, ta sao lại có thể cùng ngươi ngủ một đêm?” Hắn trả lời như một vị thần tử luôn tuân theo khuông phép.
Lang Gia Tĩnh nhất thời tức giận nhưng không thể nói.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn dùng cái câu ‘Quan hệ quân thần’ mà cách xa nàng!
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, nhưng mà, hắn không chịu buông tay.
Đôi mắt nàng đỏ lên, “Buông! Nếu ngươi vẫn không biết lý do ta đến chiến khu tìm ngươi, như vậy ngươi đừng có lại gần ta nữa!”
Tâm tư Toàn Hải Đường đã dao động rồi.
“Tĩnh Nhi!”
“Đừng có gọi tên ta!” Nàng bị tức giận làm đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhưng, giây tiếp theo hắn đã xoay mặt nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng bỏng.
Một nụ hôn này, triền miên nồng cháy, giống như tình nồng mật ý ở kiếp này đều đặt vào đấy, hắn dùng nó để biểu đạt tâm ý của mình.
Lòng Lang Gia Tĩnh như đang nổi trống, toàn bộ lý trí đã bị đốt cháy tahfnh một bãi đất khô cằn, nóng rực.
Cho tới bây giờ nàng mới biết hôn là như thế này! Cuồng liệt như lửa, ôn nhu như nước, hai người gắn bó cùng nhau, đầu lưỡi cùng môi hợp thành một, thân mật cùng nhau, chiếm gữ hơi thở của đối phương.
Rất lâu sau đó, hắn mới rời khỏi môi nàng, ánh mắt hắn dừng lại trước đôi mắt mông lung, say mê của nàng.
“Ta sao lại không biết được tâm ý của ngươi khi ngươi đến tận đây để gặp ta? Tuy rằng ta giận ngươi vì ngươi dám lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn, nhưng mà, khi ta biết ngươi làm như vậy chỉ vì muốn gặp ta, ta sao lại có thể thờ ơ?” Hắn mặc dù là một Nhϊếp chính vương cao quý, nhưng cũng bất quá chỉ là một nam nhân bị vướng vào thất tình lục dục mà thôi!
“Ta tưởng. . . . ta tưởng rằng ngươi không muốn nhìn thấy ta. . . . . . . .” Nàng tìm hắn, tìm hắn rất vất vả ah!
“Không phải không muốn, mà là không thể.” Hắn trìu mến vuốt ve mái tóc đen của nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi là một nữ hoàng cao quý, lại xinh đẹp, trẻ tuổi như vậy, ngươi hẳn nên tìm một người nam nhân xuất chúng thiên hạ, ta già như vậy, chỉ ợ hông thích hợp với ngươi.”
Hắn đã gần ba mươi tuổi rồi, tuổi hắn cơ hồ đã gấp đôi tuổi nàng, nếu muốn thiên trường địa cửu cùng nhau, hắn có thể ở cùng ànng bao lâu? Tất cả cũng vì hắn suy nghĩ cho nàng.
“Nam nhân xuất sắc nhất trên đời này, ta đã tìm được rồi.”
Nàng mở hai chân ra, khoá chặt eo hắn, còn hai tay thì đặt ở trên cổ hắn, đôi mắt hạnh tràn đầy mị hoặc, đủ để quyến rũ toàn bộ nam nhân trên thiên hạ.
“Chính là ngươi nha! Hải Đường, trừ ngươi ra, ai ta cũng sẽ không lấy.” Đôi mắt nồng cháycủa nàng dừng lại trước khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nói ra tình yêu chôn dấu trong lòng nàng gần sáu năm.
Toàn Hải Đường hung hăng chấn động. Nàng thông báo trắng trợn, một khắc kia dường như đã lôt bỏ mặt nạ lạnh lùng trên mặt hắn, khiến lý trí hắn suýt nữa đã không kiềm chế được.
“Tĩnh Nhi. . . . . .” Hắn hạ giọng gọi tên của nàng, hắn tân tân khổ khổ làm cho mình một bộ áo giáp phòng bị thật chắc chắn, vậy mà mới đây toàn bộ đều bị phá nát, chỉ vì nàng.
Lang Gia Tĩnh nhìn ra được sự dao động trong lòng hắn, biết lòng hắn bây giờ như con đê bị vỡ, nếu nhân cơ hội này, thì còn chờ tới bao giờ?
Nàng bắt đầu động tác khıêυ khí©h, đôi tay nhỏ bé của nàng tiến vào vạt áo hắn. Tò mò thăm dò . . . . . .
Ngực hắn giống như một tấm sắt nóng, mà tim hắn cũng giống như nàng, đập dồn dập, biểu lộ vẻ mặt hắn cùng bên trong rõ ràng là khác nhau. . . . . . Điều nàylàm nàng cảm thấy thực hài lòng.
“Tĩnh Nhi, mau ngừng lại! Ngươi đang đùa với lửa!” Hắn bắt lấy cổ tay trắng trẻo của nàng, cắn răng gầm nhẹ, hơi thở càng lúc càng nhanh.
“Ta sẽ không.” Nàng giãy ra khỏi tay hắn, không chút nào lo lắng cự tuyệt. Bất luận kẻ nào – kể cả hắn, cũng không được phép tách nàng ra khỏi hắn, không thương lượng.
Lang Gia Tĩnh giương đôi mắt bướng bỉnh nhìn cặp mắt cơ trí của Toàn Hải Đường, đôi mắt đó không giống mọi ngày, nó như đang có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, mê hoặc con bướm nhỏ như nàng, khiến nàng muốn lao ngay vào đó.
Lòng vừa nghĩ, nàng ngẩng cái cổ nhỏ nhắn, bắt chước nụ hôn của hắn khi nãy, trả lại cho hắn.
Nàng cảm giác được sự chấn động trong cơ thể hắn, đó là cực lực kháng cự du͙© vọиɠ đang buột chặt. Lang Gia Tĩnh bướng bỉnh nở nụ cười, cái lưỡi đinh hương của nàng tìm tòi, trêu chọc hắn, khiến cho hắn đánh mất tự chủ, đáp lại nàng. . . . . .
Một người nam nhân có khả năng chịu đựng lớn đến bao nhiêu, cũng chỉ được đến đây.
Toàn Hải Đường phát ra một tiếng gầm nhẹ, cướp đi quyền chủ đạo của nàng, toàn quyền nắm giữ đôi môi nàng, cả nhịp tim lẫn hơi thở.
Đúng vậy, hắn muốn nàng. Mặc kệ hắn như thế nào lừa gạt chính mình, thậm chí quên mất cơn giận vì nàng dám cả gan chạy đến nơi đây, cũng không cách nào ngăn cản được khát vọng đang dâng lên trong lòng hắn.
Lúc nàng cùng hắn hôn môi, nhjn không được phát ra tiếng ưm đầy yêu kiều, vô tình dẫn hắn đến nơi sâu thẳm nhất của du͙© vọиɠ.
Toàn Hải Đường biết phòng tuyến cuối cùng của mình đã như con đê bị vỡ, hắn đã bị nàng mê hoặc, quên mất cái tuỳ hứng đáng giận của nàng, ở ma trận giữa tình cảm và lý trí, hắn đã thua.
Bàn tay to lớn của hắn chậm rãi di chuyển đến bên hông nàng, cởi bỏ đai lưng huyền sắc có khảm chữ Nhϊếp chính vương xuống, lộ ra hai mảng tuyết trắng mềm mại, đẫy đà cùng hai nụ hoa đang ngượng ngùng rung rinh.
Cánh tay hắn khoá chặt người nàng, đen cùng trắng trái ngược với nhau khiến kẻ khác kinh tâm động phách, cổ họng Toàn Hải Đường phát ra một tiếng thở dài, giờ khắc này, hắn hoàn toàn trở thành hạ thần quỳ dưới váy của nàng.
“Tĩnh Nhi. . . . . .” Hắn ngâm nga, nắm giữ cái nơi đẫy đà của nàng, dùng bạc môi thô ráp vân vê đỉnh hoa màu hồng mẫn cảm, mang đến một kɧoáı ©ảʍ tê dại.
Nàng giật mình, cảm giác được nơi ấy của hắn đang căng cứng, đặt tại nơi tư mật của nàng, việc này làm cả người nàng rung động, mặt đỏ bừng
Hắn ôn nhu, trêu chọc du͙© vọиɠ trong con người chưa biết sự đời như nàng.
“Sợ sao?” Hắn hỏi.
Nếu nàng không muốn, bây giờ còn có thể dừng lại.
Lang Gia Tĩnh lắc đầu. “. . . . . . Không sợ.”
Nàng biết, hắn sẽ là người mà kiếp này nàng yêu say đắm.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nâng đôi mông nhỏ của nàng, lấy một cái hữu lực, tiến lên xâm nhập vào người nàng.
“Đau. . . . . .” Nàng bị đau, rưng rưng kêu.
“Thực xin lỗi.” Toàn Hải Đường thương tiếc hôn nàng, hắn không thể để nàng đau đớn, chỉ có thể dời đi lực chú ý của nàng, khiến nàng không bị khó chịu.
Dần dần, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, hai thứ thay đôi cho nhau khiến cho nàng vừa ngọt ngào vừa say mê.
Hắn thần tốc ra vào trên thân thể nàng, thẳng đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn nàng, đến cái nơi kɧoáı ©ảʍ của nàng, khiến cả hai hoàn toàn hoà quyện vào nhau.
Lang Gia Tĩnh cái gì cũng không biết, chỉ có thể thuận theo hắn, chìm đắm trong hơi thở của hắn, tùy ý để hắn dẫn dắt tới một chân trời khác. . . . . .
Lang Gia Tĩnh mềm oặt dựa vào ngực Toàn Hải Đường, cảm nhận nhiệt độ nóng ấm đầy dục tính.
Toàn Hải Đường ôm chặt nàng, tràn đầy yêu thương.
Nàng nhoẻn miệng, khoé môi hơi cong: “Làm sao vậy?”
“Ta phạm vào tội.” Hắn than nhẹ.
“Tội gì?”
“Dám ăn Nữ hoàng.” Hắn hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, “Ở Lang Gia quốc, dám động vào Nữ hoàng, gϊếŧ không tha.”
Lang Gia Tĩnh cúi đầu nở nụ cười: “Luật lệ Lang Gia quốc có nói, nếu nữ hoàng đoạt đi trong sạch của Nhϊếp chính vương, sẽ xử lý như thế nào không?”
Hắn nhíu mi, “Hình như không có.”
Nàng thông minh nhìn hắn, “Như vậy, nếu có người hỏi, cứ để ta gánh tội danh này đi!”
“Bướng bỉnh!” Hắn ôm sát nàng, hắn không thể không thương tiểu nữu nhân thích làm bậy này ah.
Lang Gia Tĩnh cười khẽ xoay người tiến sát vào l*иg ngực rộng lớn của hắn, đem hai cánh tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết vòng qua cổ hắn, bướng bỉnh vừa cắn vừa hôn cằm của hắn.
Đôi mắt đang cười của Toàn Hải Đường nhìn nàng bắt đầu trở nên thâm trầm.
“Không cần dụ hoặc ta, Tĩnh Nhi.”
Nàng vô tội nháy đôi mắt to thuần khiết nhìn hắn, biết rõ còn cố hỏi, “Ta có sao?”
“Không có sao?” Hắn hừ nhẹ, nhéo lỗi mũi nàng xem như trừng phạt.
Rõ ràng như vậy, nàng còn không nhận?
Nàng bĩu đôi môi đỏ mọng, đối với kế hoạch sắp thành lại bại của mình rất không cam lòng.
“Nữ hoàng yêu Nhϊếp chính vương, không có tội!” Nàng biện hộ nói.
Hắn yêu thương vuốt ve khuôn mặt đỏbừng như cánh hoa của nàng, “Đây là lần đầu tiên của ngươi, ta không hy vọng ngươi muốn nếm trái đắng vì tham hoan quá độ.”
Sự che chở của hắn làm lòng nàng ấm áp, nàng vùi vào trước ngực hắn, thỏa mãn than nhẹ một hơi, “Hải Đường, ta rất hạnh phúc! Ta vô cùng may mắn mới có thể trở thành nữ nhân của ngươi, ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi, không hề chia lìa.”
“Tĩnh Nhi. . . . . .” Hắn tuy thản nhiên cười nhưng trong lòng lại chua sót, mà Lang Gia Tĩnh đang đắm chìm trong hạnh phúc không hề phát hiện ra sự thay đổi trong mắt hắn.
Nàng vuốt ve người, da thịt hắn, trong lúc vô ý chạm vào vết sạo trên cánh tay hắn.
“Đây là cái gì?” Nàng khϊếp sợ hỏi.
Hắn nhìn thoáng qua, “Đao thương.”
“Bị thương khi nào?”
“Mấy tháng trước, ở Tuyệt Mệnh cốc ta bị địch nhân ám toán, vết sẹo này bị lúc ta ở đó.”
Toàn Hải Đường vân đạm phong khinh, mà Lang Gia Tĩnh nghe xong lại kinh tâm động phách.
“Tại sao có thể như vậy? Sao ngươi lại để cho mình bị thương đến như vậy?” Nàng lệ quang trong suốt, thật cẩn thận rờ vào vết sẹo kia, “Còn đau không?”
“Đừng lo lắng, đã hết đau rồi.”
“Ngươi bị thương sao lại không nói cho ta biết?” Nàng vẫn nghĩ hắn luôn bình an vô sự, thật không ngờ sinh mạng hắn đã từng ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm đến như vậy.
“Chỉ là một vết thương nhỏ, ta không nên để ngươi lo lắng.”
“Còn có chỗ khác sao? Ngươi còn bị thương ở đâu nữa, nói cho ta biết đi.” Lang Gia Tĩnh khẩn trương xem xét, quả nhiên phát hiện ở sau vai hắn có một vết thương khác, một lỗ hổng sâu hoắm.
“Trời ạ. . . . . .” Nàng run run che đôi môi đỏ mọng, nước mắt không hống chế được lập tức chảy xuống.
“Đừng khóc,” Hắn ôm thân thể mềm mại đang run run của nàng, ôn nhu dỗ, “Tĩnh Nhi, đã qua lâu rồi, không có gì đâu.”
“Đây là. . . . . . Trúng tên? Bị khi nào?” Nàng run run hỏi.
“Hơn một năm trước, trước đại điển cập kê của ngươi vài ngày.” Lúc ấy hắn không ngừng phát sốt, cho nên cả một bức thư chúc mừng nàng cũng không thể viết.
“Cho nên. . . . . . Ngươi mới không có cách nào trở về?”
Trời ạ! Tại sao lúc ấy nàng lại không phát hiện ra việc này? Cái đêm sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, nàng còn vùi mặt vào trong chăn bông mà rấm rứt khóc, bởi vì hắn không về với nàng.
“Ta lúc ấy bị ngất, lúc ta tỉnh lại đã là hai ngày sau lễ Đại điển rồi.” Hắn bỏ lỡ lễ trưởng thành một đời của nàng, tiếc nuối này cứ mãi chiếm cứ tâm trí hắn.
Nàng nhào vào trong lòng hắn, rủ rỉ khóc như một đứa trẻ.
“Lần sau ngươi không được xin đi gϊếŧ giặc nữa! Tuyệt đối không được!” Nàng ôm chặt hắn, như sợ hãi hắn sẽ biến mất.
“Tĩnh Nhi. . . . . .” Hắn bùi ngùi gọi nàng.
“Ta quả thực không dám tưởng tượng, nếu cơ thể ngươi trở nên lạnh lẽo, hai mắt của ngươi sẽ không bao giờ mở nữa, hoặc là. . . . . . ngươi không thể trở lại bên cạnh ta, sau này ta sẽ làm sao bây giờ? Ta không muốn ngươi đi, Hải Đường, ta không cần. . . . . .”
“Sẽ không đâu, ta sẽ không ra chiến trường nữa.” Lang Gia cùng Nguyệt Uyển đã đóng dấu hoà bình rồi, cục diện bình an vô sự có thể nói là kéo dài đến vài chục năm.
“Thật sự? Ngươi thề?” Nàng cố ý muốn nghe hắn cam đoan.
Hắn ở trên môi nàng hôn một cái rồi ôm chặt nàng, “Ta thề.”
Ở trong cái ôm mạnh mẽ của hắn, lòng Lang Gia tĩnh rốt cục đã dịu lại.
“Đường.”
“Ừh?” Hắn cúi đầu đáp lời.
“Chúng ta cùng nhau hồi cung đi!” Bản năng của nàng làm cho nàng sợ hãi chiến trường, chỉ có hoàng cung mới chính là thành luỹ khiến cho nàng cảm thấy an tâm.
Đối mặt với nàng, hắn nhận lời, “Được, chúng ta hồi cung.”
Vào một ngày năm ta mười sáu tuổi, ta đã trở thành nữ nhân, là nữ nhân của Toàn Hải Đường.
Khi ta được mười tuổi ta đã yêu Toàn Hải Đường, bất tri bất giác, hắn đã trở thành “Nhất bộ phân” đối với ta( một bước không rời thì phải, hic, ngu luôn ), không có hắn, lòng của ta sẽ không được đầy đủ, một khắc có được hắn, ta cảm thấy có được một loại hạnh phúc, yên tâm đến vĩnh cửu.
Đối với rất nhiều người mà nói, quyền lực, địa vị, thậm chí là tài phú, là mục tiêu sống của một đời. Nhưng mà đối với ta mà nói, thứ ta cần chính là “Tình yêu” , ta tin vào chân ái, hơn nữa phi thường tin tưởng, nhưng, ta lại quên mất những lời thái phó đã dạy cho ta.
Phượng Duẫn thiều đã từng nói với ta, “Tình yêu rất ngọt ngào, cũng rất đau đớn. Nó làm cho một người thay hình đổi dạng, trở nên ghen tị, tức giận, để ý, không nói lý lẽ, cường thủ hào đoạt, thậm chí thường xuyên ngọt ngào kiểu giả dối.”
Đúng vậy, ta đã nếm qua mùi vị ngọt ngào, mà đau đớn, cũng đã theo đó mà tới. Nhưng ta không hề biết, nỗi đau đớn lại mãnh liệt như vậy, đau đớn đến độ khiến ta cơ hồ ngất đi.
Mặc kệ ta đối với Toàn Hải Đường ra sao, ở trong lòng hắn, ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, cái vị trí thứ nhất, là một người tên là “Trách nhiệm” gì gì đó, cũng vì trách nhiệm nên hắn vẫn cứ bất chấp tuân thủ mọi nguyên tắc, thậm chí hắn còn vô tình làm tổn thương tâm của ta.
Nam nhân mà ta yêu say đắm, chính là một người như vậy.