Chương 1

Bắc Lăng uyển trong hoàng cung Lang Gia quốc.

“Tĩnh công chúa, Tĩnh công chúa! Ngài muốn đi đâu?”

Trong hoàng cung Lang Gia, một đoàn cung nữ đang đi theo một tiểu hài tử , theo đuôi đuổi theo xuyên qua các hành lang gấp khúc.

Bị hỏi phiền phức, Lang Gia Tĩnh ngoái đầu lại trừng mắt nhìn cung nữ phía sau, phấn điêu ngọc mài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ quật cường chu lên , đôi mắt linh động quá thông minh, ẩn chứa không phải hờn giận mà chính là tức giận.

“Quá phiền phức! Các ngươi đừng đi theo ta nữa!”

Không thể nào làm cho bên tai nàng yên lặng một chút sao?

Bà vυ" Phú vội vàng hỏi: “Như thế nào có thể không đi theo? Ngài là viên ngọc quý Nữ hoàng nâng niu trên tay, tương lai chính là người kế vị ! Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể nào gánh vác nổi a!”

Lang Gia quốc chính là nơi Nữ hoàng làm chủ, mà thái tử tất nhiên chính là công chúa, nhóm người hầu hạ công chúa cũng phải nơm nớp để ý , không ai dám sai sót.

Lang Gia Tĩnh hừ một tiếng nho nhỏ, tức giận nói: “Ta ở trong cung, có thể gây ra chuyện gì? Các ngươi đây là nguyền rủa ta sao?”

Toàn bộ cung nữ “Soạt” Một tiếng đều quỳ xuống, kinh hoảng thất sắc,“Nô tỳ không dám!”

Đối mặt với các cung nữ đang quỳ bất động, Lang Gia Tĩnh không cảm thấy hứng thú với người đần độn.

“Có cho các ngươi cũng không dám, tất cả đứng lên đi! Đừng đi theo ta nữa!”

“Nhưng mà, công chúa, đây là chức trách của chúng ta…… Công chúa, công chúa!” Phú mama mới nói được nửa câu, Lang Gia Tĩnh lại thuừa cơ nhanh như chớp bỏ chạy, Phú mama thất thố kêu to,“Mau! Mau đi cùng công chúa! Đừng để đánh mất!”

“Dạ!”

Lang Gia Tĩnh thông thuộc mười tám hành lang gấp khúc ở nơi này, dễ dàng bỏ các cung nữ đang thất điên bát đảo ở phía sau, tìm một nơi gần đó rồi núp vào, cười hì hì nhìn các nàng như châu chấu kêu gào đi tìm nàng, ở trong lòng cười trộm không thôi.

Nhìn một đám người rời đi, Lang Gia Tĩnh đắc ý cười nói: “Nếu các ngươi tìm được ta, Lang Gia Tĩnh ta tên sẽ đọc ngược lại!”

Vì thế, một hồi công chúa và công nữ ta truy ngươi đuổi, sau giờ ngọ tại hoàng cung Lang Gia lại có thêm tiết mục để trình diễn.

Thẳng đến đoàn người đều đi xa rồi, Lang Gia Tĩnh mới phát hiện nơi mình trốn là “Cần Chính Điện”.

“Cần Chính Điện” là nơi Nữ hoàng phê duyệt tấu chương, là nơi cơ mật quan trọng , người bình thường không được vào, ngay cả nữ hoàng tương lai cũng thế, bất quá, bởi vì gần đây mẫu thân đang bệnh, tấu chương đều đã đưa đến chỗ hắn, cho nên, ngày gần đây Cần Chính Điện không có người gác, Lang Gia Tĩnh mới có thể đi vào.

“Ta muốn nhìn xem nơi này có gì đặc biệt, thế nhưng ngay cả ta cũng không cho phép vào!” Lang Gia Tĩnh một mặt tự nói , một mặt nghênh ngang tiêu sái đi vào.

Nhìn xung quanh một chút, phát hiện “Cần Chính Điện” này Cùng ngự thư phòng cũng không khác gì nhau, chính là lớn hơn một chút, khí phái hơn một chút, mặt sau còn có một gian Tàng thư các, trừ bỏ cái giá bày sách ở bên ngoài, còn chất một đống sách cũ giống như tương mốc.

“Huh, đây là cái gì? Cư nhiên đặc biệt dùng rương để đựng.” Tò mò rất nhiều, Lang Gia tĩnh tự nhiên không chịu ngoan ngoãn làm theo giáo điều “Phi lễ chớ động”, bắt đầu động thủ mở ra.

Lang Gia Tĩnh cố sức mở cái rương, từng lớp bụi dày đặc bay ra, nhất thời xuất hiện trong không khí, bị nghẹn nên Lang Gia Tĩnh liên tiếp ho khan.

“Khụ khụ…… Khụ……” Nàng ôm miệng mũi, tay nhỏ bé khua loạn, thẳng đến khi tro bụi giảm bớt, nàng mới trừng lớn ánh mắt hướng trong rương nhìn lại.

“Cái gì! Vì mấy thứ đồ này, cho nên nương mới không cho ta đi vào sao?”

Thì ra là một thùng chứa thư, chứa sử sách của Lang Gia quốc và các vị quân chủ đời trước.

Bất quá là mấy thùng thư mà thôi, nàng thật sự không hiểu này có cái gì gọi là bảo bối hết, thế nhưng lại không cho nàng đi vào.

Hừ! Cái đống thư này, đưa cho nàng nàng không ngại quăng bỏ đâu!

Nghĩ thì nghĩ, bản tính tò mò của Lang Gia Tĩnh cũng không có giảm bớt, nàng tùy tay cầm lấy sách vở lật tới lật lui , tò mò nghĩ sách này có cất giấu bí mật khó lường gì, thế nhưng mẫu thân xem như trân bảo.

Lật rồi lại lật, Lang Gia Tĩnh không thú vị đem thư quăng qua một bên, lại theo mộc tương rút ra một quyển, lật rồi lật, quyển này rốt cuộc cũng gống quyển trên kia, rơi vào vận mệnh bị vứt bỏ.

Liên tục tìm kiếm nhưng không thâys sách nào nàng xem mà có hứng thú, Lang Gia Tĩnh đột nhiên thấy vài chữ…..

Chính sách quan trọng mười năm, nữ hoàng băng hà, hoàng đế tràn đầy đại sự. Cùng năm, quần thần ủng hộ lập tam công chúa Lang Gia Vận, đổi thành “Thánh Đức”……

Đôi mi thanh tú Lang Gia Tĩnh hơi hơi nhăn lại.

Kỳ quái, nàng như thế nào không biết sau hoàng tổ nội, còn có một nữ hoàng niên hiệu “Thánh Đức”? Như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả sách sử đều viết sai sao?

Lang Gia Tĩnh nghi hoặc tiếp tục xem tiếp.

Thánh Đức nữ hoàng mất tích ngay trong ngày đại điển đăng cơ, ba ngày sau đổi thành nữ nhi Tấn vương — Trữ Trinh công chúa kế vị, Huyền Sách quận vương tức nhϊếp chính vương, đổi thành “Thiên Khánh”. Theo mật báo, Thánh Đức nữ hoàng mất tích là do bỏ trốn cùng cung đình đệ nhất nhạc sĩ Đường Thiếu Dật.

Bỏ trốn? Cái gì gọi là bỏ trốn? Là ý bỏ trốn một mình sao?

Nhạc sĩ Đường Thiếu Dật mặc dù chết trong cung của Tứ công chúa, nhưng qua kiểm chứng, ngoại ô Bắc Lăng chỉ có một thi thể đã dịch dung, phỏng đoán Đường Thiếu Dật vẫn chưa tử vong, bởi vì không có nhân chứng vật chứng nào kể được, không thể xác định hành tung hai người.

Nói như vậy, việc Đường Thiếu Dật cùng nữ hoàng bỏ trốn, tính ra khả năng rất lớn a?

Lang Gia Tĩnh nâng quai hàm suy nghĩ, có nguyên nhân gì khiến cho một nhạc sĩ bé nhỏ lại có thể cùng một nữ hoàng cao cao tại thượng cùng nhau bỏ trốn? Chẳng lẽ ngoài cung thật sự tố như vậy sao?

Lang Gia Tĩnh rất muốn lật xem tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng thái giám thỉnh an bên ngoài Cần Chsinh Điện.

“Nguy rồi! Có người đến rồi!”

Liền nhớ tới điều cấm không cho người ngoài vào, Lang Gia Tĩnh nhất thời hoảng tay hoảng chân, cả người chật vật mang theo bức thư nhảy vào trong rương,“Phanh” một cái, chiếc rương đóng lại.

Chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân đi đến, đồng thời nghe thấy một gọng nói dễ nghe.

Đó là âm thanh nam tử trẻ tuổi, thanh thanh lang lảnh như nước suối chảy nhẹ, trôi giạt từ từ ra ngoài không gian, hơn nữa tràn đầy ấm áp, nhân từ, khoan dung cùng thanh minh.

Đó là thanh âm cực kỳ có học thức. Nàng thích hắn nói chuyện ngữ điệu dễ nghe, cùng với giọng Bắc Kinh xinh đẹp. ( sặc, giọng nói mà tác giả dùng từ ‘xinh đẹp’ ? )

“Tất cả lui ra đi!”

“Dạ.”

Trốn ở trong rương, Lang Gia Tĩnh liều mạng vểnh tai, cơ hồ cả người đều dán vào bên thùng rồi, chỉ vì muốn nghe được giọng nói của nam nhân kia.

Đáng tiếc vị nam tử trẻ tuổi này không có thói quen lầm bầm lầu bầu như nàng, chờ cả buổi, cũng không thấy hắn mở miệng nói một câu, hơn nữa nàng trốn ở một nơi tối như hũ nút, cũng không có phương pháp nhìn thấy diện mạo hắn, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình khi nín thở.

Hải Đường nhìn chằm chằm vào cái rương gỗ khả nghi kia, ý cười bên môi chậm rãi sâu sắc.

Nhìn chằm chằm khăn tay hoa sen lạ nằm ở bên kia, hơn nữa sách vở một bên bị hỗn độn, không cần đoán, hắn cũng biết người trốn trong rương gỗ kia là một tiểu nữ nhi.

Hắn không nghĩ tự mình ra tay bắt người, hắn có biện pháp làm cho bé gái này tự sa vào lưới.

Hải Đường sử dụng thân thủ nhanh gọn, khoá rương lại, sau đó bất động thanh sắc đứng lui về phía sau.

Huh? Như thế nào có tiếng ‘Tick’? Lang Gia Tĩnh nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không biết thanh âm này là gì. Suy nghĩ của nàng sắp tiếp tục, tiếng người bên ngoài lại nói chuyện.

“Người đâu! Đến tẩm cung thăm hỏi Nữ hoàng.”

“Dạ!”

Huh? Hắn phải đi rồi? Hắn liền như vậy đi rồi?

Điều này sao có thể? Nàng còn không biết tướng mạo hắn ra sao!

Lang Gia Tĩnh đứng lên, không cẩn thận cái trán bị ăn đau, “Cộp” một tiếng, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Đau quá……” Nàng xoa chỗ bị đau, vẫn không chịu buông tha, Lang Gia Tĩnh hai tay đẩy nóc rương, lại phát hiện thế nhưng đẩy cỡ nào cũng không ra.

Đầu nàng xẹt qua một tia rùng mình –

Không, không thể nào? Chẳng lẽ nấp không cẩn thận rương khoá rồi sao?

Xong rồi! Như vậy nàng không phải là ra không được sao?



Nhớ tới nàng từng nghe thị vệ miêu tả cảnh chôn sống, tựa tựa gống nàng ở trong rương tối đen, cuối cùng không phải đói chết, cũng là nghẹt thở mà chết, Lang Gia Tĩnh không khỏi rùng mình một cái.

Không! Nàng không cần đói chết, cũng không cần buồn đến chết!

Lang Gia Tĩnh sợ hãi đập thùng, dùng thanh âm kinh hãi như sắp khóc la hét,“Bà vυ"! Thanh Thanh! Quế nhi! Ta ở chỗ này, mau thả ta đi ra ngoài! Mau thả ta đi ra ngoài a……”

Nàng dùng hết khí lực hét to, thuỷ chung không có người trả lời , Lang Gia Tĩnh càng ngày càng sợ hãi rồi.

“Nương! Nương! Mau tới cứu ta! Tĩnh nhi thề không bao giờ quậy phá nữa, không bao giờ nghịch ngợm gây sự nữa…… Ô ô……”

Lang Gia Tĩnh luôn luôn quật cường không bao giờ nhỏ một giọt nước mắt, đối mặt với thời điểm sinh tử, vẫn là giống như tiểu hài tử, thút tha thút thít ngồi khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của nàng, Hải Đường vội vã trở về, bởi vì Lang Gia Tĩnh chuyên chú khóc, nên không nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

“Trong rương có người sao?” Hắn nhịn cười hỏi.

Có người đến rồi! Thật tốt quá! Được cứu rồi!

Tư vị tuyệt vọng biến mất, Lang Gia Tĩnh nhịn không được nín khóc mỉm cười.“Có! Có người! Mau thả ta ra ngoài!”

Hải Đường nhè nhẹ mở cái rương ra, quả nhiên thấy bên trong là một tiểu nữ nhi ngồi khóc sướt mướt.

Lang Gia Tĩnh bởi vì bị nhốt ở bên trong tối om nếm thử mùi của cái chết, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp ứng được ánh sáng, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt nở hoa, sau đó ibj một đôi tay hữu lực bế ra ngoài.

Nương nha! Thật cao! Thật soái! Hắn…… Vai hắn so với phụ vương còn to hơn!

“Vật nhỏ, ngươi trốn ở trong rương làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ‘Cần Chính Điện’ là nơi không thể đùa nghịch sao?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Lang Gia Tĩnh liền nâng đôi mắt ngấn nước lên.

“A – thì ra là ngươi!” Là hắn! Nam nhân gọng nói dễ nghe kia!

Hải Đường cười cười nhìn nàng, “Ngươi biết ta?”

Nam tử trẻ tuổi này có đôi mắt giống như hồ sâu, mày kiếm hai bên cao cao, cánh mũi cao, nụ cười bên môi như nắng xuân nở rộ.

Bộ dạng hắn thật là mỹ!

Lang Gia Tĩnh bất giác xem ngây người, nàng cũng không biết nam tử cũng có thể xem như vậy. Hắn rất tuấn tú, tao nhã khiêm tốn, đồng thời có khí chất ung dung trang trọng.

“Ngươi biết ta sao?” Hắn lại hỏi một lần nữa, đồng thời thả nàng xuống dưới.

Lang Gia Tĩnh lắc đầu,“Ta biết giọng nói của ngươi! Ngươi là người vừa mới nãy ở ‘Cần Chính Điện’!”

Nghe thấy nàng tự nhận, Hải Đường không khỏi nhíu mi.

“Những lừoi này của ngươi tương đương như nhận tội, ngươi cũng biết bất luận kẻ nào xông vào ‘Cần Chính Điện’ đều bị trị tội chứ?” Tầm mắt hắn hạ xuống, thấy sách vở trong ngực nàng, “Hơn nữa, ngươi còn nhìn lén Lang Gia cung đình bí sử, đúng hay không?”

Lang Gia cung đình bí sử ghi lại người trong hoàng thất không được xem bí mật, trừ bỏ Nữ hoàng ở ngoài, ai cũng chưa từng được đọc.

Bí sử? Suy nghĩ trong chốc lát, Lang Gia Tĩnh mới để ý. Nguyên lai hắn chỉ là hỏi nàng có xem trộm bí sử hay không.

Thấy biểu tình hắn trở nên nghiêm túc, Lang Gia Tĩnh cư nhiên có một chút chột dạ .

“A…… Chẳng qua chỉ là cuốn sách bại hoại thôi! Có, có cái gì quan trọng đâu chứ?” Nàng cậy mạnh , không chịu nhận sai.

“Thư này cũng không phải bình thường.” Hải Đường cưỡng chế lấy thư trong tay nàng, bỏ vào rương, đồng thời khóa lại.

Nghe thấy “Tick” một tiếng, Lang Gia Tĩnh đột nhiên chỉ vào hắn tức giận kêu lên: “Vừa nãy ta cũng nghe thấy tiếng này! Thì ra ngươi đã sớm phát hiện ra ta ở bên trong, còn nhẫn tâm đem ta khóa trái ở bên trong!”

Thùng tuyệt không có khả năng sẽ tự khoá, nhất định là hắn giở trò quỷ này! Nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến!

Không nghĩ tới nàng lại nhạy bén như thế!

Tuy rằng bên ngoài Hải Đường không có biểu hiện, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy thán phục.

“Thì đã sao? Xông vào Cần Chính Điện là tử tội, ta bất quá chỉ là cảnh cáo ngươi một chút mà thôi.”

Tử tội? Hắn thế nhưng dám ghép tội tử hco nàng?!

Lang Gia Tĩnh tức giận đến mặt đỏ lên, đôi mắt hắc bạch phân minh loé ra lửa giận.

Tử nhỏ đến lớn, ai dám vô lễ như thế đối với nàng? Hắn người đầu tiên phá lệ!

Nàng căm tức nhìn hắn, “Ngươi có biết ta là ai hay không?”

“Ta không cần biết ngươi là ai, ta chỉ biết ngươi phạm vào sai, nên đáng bị trừng phạt.”

Hắn từ ngữ chính nghĩa làm cho Lang Gia Tĩnh sợ hãi.

“Ngươi…… Ngươi dám phạt ta?” Nàng không tự chủ được lui lại mấy bước.

Xem ra, hắn thật sự không tính bỏ qua cho nàng, hơn nữa, nàng tin tưởng nam tử trước mắt này quyết tâm nói là làm.

“Có công liền thưởng, có sai liền phạt, tuyệt không khoan hồng.” Hắn hướng nàng ngoắc đầu ngón tay, “Lại đây!”

Nàng không phải đồ ngốc! Ai muốn đi qua a?

Lang Gia Tĩnh ưỡn lưng, ý đồ trưng ra cái giá công chúa của nàng.

“Ngươi…… Ngươi nếu dám động đến ta, nương ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!” Nàng cũng không tin hắn có thể làm như thế đối với nàng!

Đối với lời đe doạ của nàng, Hải Đường hoàn toàn không thay đổi. “Lại đây.”

Lang Gia Tĩnh có chút bối rối rồi.“Ta…….Nương ta tức giận thật đáng sợ a! Ngươi tốt nhất tin tưởng lời nói của ta……”

“Ngươi tự mình lại đây, hay là tự ta đi qua?” Nét tuấn mỹ trên mặt hắn mang theo ý cười, nhưng, đôi mắt lợi hại vẫn ẩn chứa mũi nhọn cảnh cáo.

Lang Gia Tĩnh lần đầu tiên thấy rõ, một người bề ngoài lẫn nội tâm lại có thể có bất đồng lớn như vậy.

Phỏng chừng sai lầm! Nàng còn tưởng rằng hắn là cái người khiêm tốn, không nghĩ tới hắn lại che dấu nanh độc lợi hại như thế, xem ra, nàng gặp phải một người không dễ chọc rồi!

Lang Gia Tĩnh mới suy nghĩ, lòng bàn chân đã theo suy nghĩ, bất quá, chân của nàng cũng không có được nhanh, Lang Gia Tĩnh còn chưa có chạy ra khỏi được Tàng Thư Các, bàn tay to của Hải Đường hoàn toàn duỗi ra, liền ôm ngang lưng nàng.

Lang Gia tĩnh đời này bất quá chưa bị ai đối đãi nhưu vậy, nàng kêu một tiếng sợ hãi, vặn vẹo thân mình, thở phì phì hô, “Làm càn! Mau thả ta ra!”

Nàng thật nhỏ, vòng eo như liễu gập lại như muốn gãy ra, điều này làm cho Hải Đường nảy sinh thương tiếc, ngữ khí không tự chủ được dịu xuống.

“Chỉ cần ngươi nhận sai, ta sẽ không phạt ngươi.”

Nhận sai? Nàng chưa bao giờ nhận sai .

Cho dù nàng thật sự sai, ai dám làm gì nàng? Bọn hạ nhân tự nhiên sẽ đem lỗi lầm đổ lên đầu mình, hô lớn “Nô tỳ thất trách, tội đáng chết vạn lần!” Nàng là công chúa, là thái tử, là quân vương tương lai, có thể sai sao?

Nàng quật cường quay đầu, trừng mắt nhìn vào mắt hắn, khıêυ khí©h nói:“Ta không có sai!”

Lang Gia Tĩnh lời nói vừa dứt, nháy mắt tiếp theo thấy toàn thân di chuyển, bị hắn đặt ở trên đùi, trên đôi mông nhỏ bị vỗ một cái!

“Ngươi…… Ngươi dám đánh ta! Ngươi cư nhiên dám đánh ta!”

Tiếng kêu la thay đổi thành phẫn nộ, tự tôn của nàng không chịu nổi trỉ trích như vậy, hơn nữa, hắn thật sự đem nàng đánh đau! Xuống tay tuyệt không lưu tình, Lang Gia Tĩnh không tự giác hốc mắt đỏ lên, liền ủy khuất khóc.

“Ô…… Ta không buông tha ngươi! Ô ô…… Ta muốn nói cho nương ta biết, nói ngươi khi dễ ta! Ô ô……”

Thấy nàng khóc lê hoa mang vũ, Hải Đường lúc đầu tính đánh thêm vài cái, tay vẫn nhịn không được mà mềm lòng dừng lại.

“Làm sai sẽ nhận sai, bất luận là ai đều phải tuân thủ quy củ trong cung.”

Hải Đường đỡ Lang Gia Tĩnh dậy, nàng liền nhảy ra xa hắn, một tay vỗ về tiểu mông, một mặt thút tha thút thít nhìn.



“Đau không?” Hắn hỏi.

“Đau muốn chết!” Vô nghĩa! Này còn hỏi sao?

“Như vậy, ngươi nên vĩnh viễn nhớ rõ cái đau này, không nên tái phạm sai lầm giống nhau.” Hắn lau nước mắt của nàng: “Đi tìm nương ngươi đi!”

Lang Gia Tĩnh chạy ra, nàng không bao giờ muốn cùng nam tử ác độc này ở chung một khắc nào nữa!

Nàng nhất định phải nói cho nương, trị tội hắn thật nặng!

Gặp Lang Gia Tĩnh khóc lóc chạy ra ngoài, hộ vệ Tát Lãng của Hải Đường đi đến.

“Gia, như vậy có được không? Ngài hẳn là biết, nàng là……”

Hải Đường hơi hơi mỉm cười.

“Đúng vậy, ta biết nàng là viên ngọc quý nữ hoàng nâng niu trên tay, Tĩnh công chúa.”

“Một khi đã như vậy, vì cái gì ngài còn……”

“Nàng rất tùy hứng làm bậy, nếu toàn bộ hoàng cung không trị được nàng, như vậy ta phải ra tay.”

“Ngài không sợ công chúa đến chỗ nữ hoàng bẩm báo sao?” Tát Lãng trầm trọng hỏi.

“Nếu sợ hãi, vậy thì ta và những người ở trong cung gống nhau rồi. Không! Ta sẽ không dung túng nàng, cho dù nàng là công chúa cũng thế!” Hắn nhìn cành liễu lay độngngoài cửa sổ, từng chữ từng chữ một chắc chắn nói: “Bởi vì nàng là công chúa, là quân vương tương lai của nhân dân, cho nên phải dãy dỗ kỹ. Nếu không ai đến dạy nàng, như vậy, ta đến quản.”

Một năm đó, nàng cùng hắn gặp qua, nàng chín tuổi, hắn hai mươi mốt tuổi.

Tẩm cung Nữ hoàng -“Chính sách quan trọng ”, Nữ hoàng đang nằm ở trên long sàn, thị nữ bên người giúp nàng uống thuốc.

Nữ hoàng một mặt uống thuốc, một mặt quan tâm hỏi:“Tấu chương hôm nay của đại thần đã đưa đến hết rồi sao?”

Bởi vì nằm trên giường dưỡng bệnh hồi lâu, có một khoảng thời gian Nữ hoàng không lâm triều, cho nên, triều thần đành phải đưa tấu chương để bẩm báo sự vụ; Bất quá, Bất quá, đa phần tấu chương đều do bộ phận quan Giám quốc thủ phụ nơi đó giải quyết , góc quan trọng mới đem đến đợi chỉ thị của Nữ hoàng.

“Hồi bệ hạ, đã đưa tới rồi.”

Nữ hoàng gật gật đầu,“Lấy đến ta xem xem.”

“Dạ.”

Cung nữ ở một bên lập tức dâng lên.

Nữ hoàng đnag muốn mở trang thứ nhất ra, lúc này Lang Gia Tĩnh khóc lóc chạy vào tẩm cung.

Nữ hoàng dừng tay, nhìn nữ nhi mình cực kỳ sủng ái, thân thiết hỏi: “Tĩnh nhi, như thế nào vậy? Ngươi như thế nào lại khóc ?” Nữ hoàng buông tấu chương, hướng nữ nhi vẫy vẫy tay, “Đến, lại bên người ta.”

“Nương, có người khi dễ ta!” Lang Gia Tĩnh cáo trạng .

Nữ hoàng kinh ngạc bật cười ,“Ai lớn gan như vậy, dám khi dễ ngươi?”

“Dạ…… Dạ……” Lang Gia Tĩnh khốn quẫn ấp a ấp úng , bây giờ mới nhớ tới, mình căn bản không biết tên của hắn!

“Là ai?” Nữ hoàng hỏi lại.

Lang Gia Tĩnh không cam lòng thừa nhận nói:”Ta không biết tên của hắn, ta ở Cần Chính Điện gặp hắn.”

“Cần Chính Điện?” Nữ hoàng trầm ngâm một chút rồi nói.”Ta nghĩ, ta đại khái biết là ai rồi.”

Trừ bỏ nàng cùng Giám quốc Thủ phụ Toàn Hải Đường, những người khác đều không được vào, nếu không phải nàng, nói vậy không thể nghi ngờ người nọ chắc chắn là Toàn Hải Đường.

Lang Gia Tĩnh ánh mắt sáng lên,”Ngài biết?”

“Hẳn là Giám quốc Thủ phụ Toàn Hải Đường.” Bất quá, nàng cũng không cho rằng Toàn Hải Đường lại có khả năng khi dễ Lang Gia Tĩnh.”Tĩnh nhi, nói cho ta biết, hắn như thế nào lại khi dễ ngươi ?”

“Hắn. . . . . . Hắn đánh mông ta một chút! Rất đáng giận rồi!” Lang Gia Tĩnh căm giận nói.

Nữ hoàng nghi, rất tốt. “Hắn vì cái gì đánh ngươi?”

Lang Gia Tĩnh chu chu cái miệng nhỏ nhắn. Nương tại sao không truy cứu là ai, ngược lại lại hỏi nàng nguyên nhân?

“Nương một chút cũng không tức giận sao? Ngài không thương ta rồi?”

Nữ hoàng mỉm cười, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng.”Tĩnh nhi, ta cuối cùng chỉ muốn hỏi ra chân tướng, là để thay ngươi làm chủ a!”

Tuy rằng nàng lấy thân phận mẫu thân sủng ái Lang Gia Tĩnh, nhưng , nàng không có quên thân phận chính mình hiện tại là vua một nước, làm việc không thể theo tình cảm riêng được.

“Ngài làm chủ thay ta xử phạt Toàn Hải Đường kia là được rồi.” Nàng bốc đồng nói.

“Tĩnh nhi, ta là vua của một nước, như thế nào có thể thiên vị theo tình cảm chứ? Nói cho ta biết, Toàn Hải Đường vì sao lại đánh ngươi?”

Nữ hoàng tuy rằng ngữ khí hòa hoãn, nhưng trên nét mặt đã có dáng vẻ uy nghiêm nhưng không tức giận.

Lang Gia Tĩnh cắn môi dưới, biết mẫu thân rốt cuộc quyết tâm truy cứu, một lúc lâu sau vẫn không thể cáo trạng.

“Bởi vì hắn nói ta xông vào Cần Chính Điện, động đến Lang Gia cung đình bí sử. . . . . .” Lang Gia Tĩnh lôi kéo mẫu thân, hoảng hốt nói:”Nhưng mà. . . . . . Ta không phải cố ý , xem sách sử cũng là bởi vì tò mò, nương, ngài sẽ không trách tội của ta đúng hay không?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của nữ nhi, Nữ hoàng biết nàng đã biết sai, vẻ mặt liền hiền lành hòa hoãn rất nhiều.

“Cần Chính Điện là nơi cơ mật trong cung , trừ bỏ ta cùng với Giám quốc Thủ phụ bên ngoài, ai cũng không được bước vào, lúc này là ngươi không đúng, ngươi đã bị xử phạt, ta đây sẽ không phạt ngươi nữa. Nhưng mà, Tĩnh nhi, sau này ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đang ở Hoàng cung, sinh trưởng ở Hoàng cung, sẽ phải tuân thủ ky luật của Hoàng cung, không thể làm việc theo bản thân, hiểu không?”

Lang Gia Tĩnh đôi mi nhíu lại. Nói thật, nàng như có điểm hiểu được, có điểm không.

“Phải tuân thủ tới khi nào?” Nàng ngây thơ hỏi.

“Mỗi một giờ, mỗi một khắc, chỉ cần thân ngươi là người của Hoàng cung, sẽ phải tuân thủ nó.”

Nữ hoàng còn dùng vẻ mặt chắc chắn, làm Lang Gia Tĩnh nhỏ bé không tự chủ được mà rùng mình.

“Ngay cả Nữ hoàng cũng không ngoại lệ sao?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy, đạo lý này từ từ ngươi sẽ hiểu được.” Nữ hoàng khẽ cười nói, “Tĩnh nhi, ngươi luôn luôn không chịu học bài, như thế nào lại có thể chạy đến đọc cung đình bí sử?”

Nàng có chút ngượng ngùng trả lời, “Vừa mới đầu là do tò mò, nhưng sau lại cảm thấy thú vị.”

Nữ hoàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Thú vị? Ngươi xem đến đoạn nào rồi?”

“Đến đoạn nữ hoàng Thánh Đức bỏ trốn. “Thấy biểu tình mẫu thân kinh ngạc, Lang Gia Tĩnh nhịn không được hỏi:”Nương, cái gì gọi là ‘Bỏ trốn’ a?”

Nữ hoàng không nghĩ tới Lang Gia Tĩnh lại gọn gàng dứt khoát hỏi như vậy, đối mặt đôi mắt to hắc bạch phân minh của nữ nhi, trong lúc nhất thời nàng không biết phải trả lời như thế nào.

“Nương?”

“Tĩnh nhi, đầu của ta lại đau rồi, ngươi hồi cung đi thôi! Ta muốn nghỉ một lát.”

Nữ hoàng tự biết đây là chiêu thức trốn tránh vụng về nhất, bất quá, quả thực trước mắt không còn đường nào giải thích.

“Dạ, Tĩnh nhi cáo lui.”

Lang Gia Tĩnh nho nhỏ đang chuẩn bị thi lễ rồi lui ra ngoài, Nữ hoàng lại đột nhiên gọi nàng lại.

“Tĩnh nhi!” Nữ hoàng cực kỳ thận trọng nói: “‘Bỏ trốn’ là một loại hành vi trốn tránh, bất luận là ai, cũng không có thể trốn tránh trách nhiệm của chính mình!”

Tuy rằng không biết vì cái gì mà mẫu thân lại đột nhiên nghiêm túc, Lang Gia Tĩnh cũng nghe cái hiểu cái không, bất quá, nàng vẫn gật gật đầu.

Ngay từ đầu, ta cũng không biết lời mẫu thân nói có ích lợi gì, nhưng rất lâu sau đó, khi ta đăng cơ Nữ hoàng rồi, mới biết được cái nàng dạy ta là thân vua một nước phải giữ lấy trách nhiệm của chính mình. Cho đến hôm nay, vẻ mặt mẫu thân khi nói những lời này, vẫn đang khắc sâu trong tim ta, không thể nào xoá nhoà. . . . . .