Editor: Tống Thiên Ân
Bị Hứa Tiêu Nhiên dọa, A Đoàn càng thêm chột dạ, bước chân
đi
về đại sảnh càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm. Thường ngày đến đại sảnh chỉ mất nửa khắc đồng hồ, lần này A Đoàn dùng gần nửa canh giờ mới
đi
đến nơi, ngẩng đầu lên thấy Cẩm Tú
đang
đứng ngoài cửa nhìn mình cười.
A Đoàn mở lớn mắt, đôi mắt cười thành
một
hình trăng lưỡi liềm, lôi kéo tay Cẩm Tú kéo qua
một
bên,
nhỏ
giọng hỏi thăm "Cẩm Tú tỷ tỷ, mẫu thân có hỏi ta hay
không?"
Đại ca biết mình trở về nên ra cửa chờ, mẫu thân chắc chắn cũng
sẽ
biết. Mình
đã
rất lâu rồi chưa đến đại sảnh, nếu mẫu thân
không
tức giận như vậy
thì
chắc chắn
sẽ
đuổi theo hỏi. Chỉ cần mẫu thân hỏi
thìchứng tỏ chuyện này
không
có nghiêm trọng, làm nũng
một
chút là có thể bỏ qua được.
Nhìn bộ dáng chờ mong của A Đoàn, Cẩm Tú mấp máy môi, lắc đầu.
"Phu nhân
không
hỏi đến dù là
một
lần."
không
để ý đến khuôn mặt thoáng suy sụp của A Đoàn, tiếp tục
nói
"Hơn nữa phu nhân đến giờ
mộtcâu cũng chưa
nói, toàn bộ mọi người bên trong cũng đều bị phu nhân đuổi ra ngoài."
Xong rồi, việc lớn rồi, có làm nũng cũng vô dụng.
Hai vai A Đoàn rũ xuống, Cẩm Tú nhìn bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn, vẻ mặt nghiêm trọng muốn bước vào trong, lúc này Cẩm Tú lại
nói
"Tam tiểu thư đừng trách nô tì nhiều chuyện, chỉ là lần này phu nhân tức giận cũng vì sợ tiểu thư phải chịu thiệt thòi mà thôi."
"Tiểu thư ngàn vạn lần đừng cãi nhau với phu nhân, phu nhân cũng muốn tốt cho tiểu thư thôi."
A Đoàn gật đầu "Cẩm Tú tỷ tỷ yên tâm, ta biết nên
nói
những gì."
đi
đến giữa đại sảnh thấy yên tĩnh đến kì lạ, còn có thể nghe
rõ
thấy tiếng hít thở. A Đoàn
nhẹ
nhàng dừng lại chỗ bình phòng, ló đầu ra ngó, Trần thị
đang
ngồi ở vị trí chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh, hơi chau mày. Nuốt nước miếng, hít
một
hơi
thật
sâu, sau đó
nhẹ
nhàng
đi
vào.
Thành thành
thật
thật
đứng trước mặt Trần thị.
"Mẫu thân, con
đã
về."
Thanh
âm
chột dạ đánh vỡ
sự
yên tĩnh của đại sảnh. A Đoàn tưởng mẫu thân
sẽ
mắng mình
một
lúc nên
đã
đứng chuẩn bị
thật
tốt. Ai ngờ rằng nghe được giọng của A Đoàn, Trần thị chỉ ngẩng mặt lên. Mắt chăm chú nhìn A Đoàn "Chuyện này là
thật
sao? Con cùng Thái tử
đã
hẹn gặp nhau trong phủ?"
Ngữ khí bình tĩnh quá mức,
rõ
ràng là biển lặng trước khi bão đến.
"Vâng."
A Đoàn gật đầu,
không
có
nói
dối.
Mắt Trần thị mở lớn, bên trong đều là thất vọng.
"Quỳ xuống!"
A Đoàn
không
nói
gì thêm, tầm mắt cụp xuống, nhanh chóng quỳ xuống. Trần thị nhất thời
không
nóigì, chỉ nghe thấy tiếng hít vào đầy nặng nề của nàng, dễ nhận thấy lần này nàng tức
không
nhẹ. A Đoàn cắn môi nhìn thẳng vào mắt Trần thị "Mẫu thân, con
không
có làm những việc đó,
thật
sự
không
có."
Những lời này trực tiếp làm lửa giận của Trần thị càng to thêm, thoáng cái từ chủ vị đứng lên.
"Ta tin con
không
có làm, ta cũng biết con
sẽ
tuyệt đối
không
biết chừng mực như vậy!"
"Nhưng chỉ có mình ta biết
thì
có tác dụng sao? Người ngoài
sẽ
nghĩ như thế nào về con? Hôm nay con nhất thời xúc động liền
không
nghĩ tới hậu quả? Cho dù Nhị hoàng tử giúp con trở về nguyên vẹn
thìsao chứ? Thân phận của Thái tử bây giờ
đã
bị lộ, con có biết có bao nhiêu người muốn làm Trắc phi thái tử cùng thị thϊếp
không?"
"Bọn họ nhất định
sẽ
dựa vào điểm này để phá hủy toàn bộ thanh danh của con!"
Vất vả nuôi lớn nữ nhi, từ
nhỏ
đến lớn thứ gì của nàng cũng là đồ tốt nhất, cũng
đã
có tương lai sáng lạn. Đến cuối, chỉ còn
một
bước nữa là được tất cả mọi người ngưỡng mộ khi thấy nàng gả cho Thái tử, bây giờ thanh danh lại bị tổn hại lớn như vậy! Sao Trần thị lại
không
thể hận cho được,
thật
sự
rất muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Tâm Dao!
A Đoàn ngẩng đầu nhìn Trần thị, trong đôi mắt trong trẻo là kiên định trước nay chưa từng có.
"Mẫu thân, người sai rồi."
"Bất luận là người tốt hay người xấu
thì
làm việc gì cũng có
yêu
cầu. Mẫu thân
nói
những người kia đơn giản là chỉ muốn kéo con xuống bùn để các nàng có thể leo lên, hoặc là để cho con
không
gả được cho Thái tử ca ca. Mẫu thân cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?" Dừng
một
chút, cười ngọt ngào. "Hôm nay Thái tử ca ca
nói
trước mặt tất cả mọi người rằng chỉ có nương tử của
hắn
mới có thể lấy mặt nạ của
hắn
xuống."
Nhíu mày tùy ý
nói
"Con
đã
lấy xuống rồi."
Vẻ mặt Trần thị có hơi ngây ra, tất nhiên là
không
nghĩ đến việc này. A Đoàn quỳ
trên
mặt đất nhích lên trước hai bước kéo tay Trần thị,
nói
thêm "Mẫu thân người thực
sự
đã
lo lắng thừa rồi, con
đã
được định sẵn là Thái tử phi, điều đó là
không
thể thay đổi được, các nàng cũng
không
dám trắng trợn đắc tội với con đâu, cùng lắm cũng chỉ dám đánh lén sau lưng thôi."
Trần thị nhìn A Đoàn, nhíu mày.
"Mọi việc
không
có gì là hoàn hảo,
không
thể lập gia đình là việc xảy ra trong nháy mắt, con khẳng định con nhất định có thể gả được?"
Đương nhiên, tất nhiên là có thể gả được nha.
Lời này A Đoàn chỉ dám
nói
ở trong lòng,
không
dám
nói
trước mặt Trần thị. Chỉ là nịnh nọt cười "Ít nhất bây giờ đối với người khác đều cho rằng điều đó là tất nhiên. Chuyện sau này con
sẽ
cẩn thận, con
sẽ
đi
trước người khác mười bước, tuyệt đối
sẽ
không
để tình huống như hôm nay xảy ra nữa."
"Mẫu thân, người đừng tức giận được
không?"
Thế giới này vĩnh viễn
không
thiếu tiểu nhân, vĩnh viễn đề phòng thế nào cũng
không
hết. Nhưng nữ nhi
nói
cũng đúng, tiểu nhân mãi là tiểu nhân, đó là bởi vì các nàng
không
bằng mình nên chỉ có thể quấy phá để đạt được mục đích của mình. Mà khi có người
đã
vượt qua thân phận của nàng
thì
nàng cũng chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn thôi, có thể thay đổi được gì sao.
Tiểu nhân
thì
cũng chỉ có thể nịnh nọt được thôi.
Cho dù
không
nịnh nọt
thì
cũng
sẽ
tự giác ngủ đông hoặc ở
ẩn,
sẽ
không
lập tức xuất
hiện.
Bất kể
nói
thế nào
thì
ít nhất
hiện
tại cũng
sẽ
không
xuất
hiện
tình huống làm mình lo lắng nữa, nếu mình nóng vội quá
sẽ
bị loạn mất.
Tức giận trong lòng biến mất hơn nửa, khom người đem A Đoàn
đang
quỳ
trên
mặt đất kéo lên.
đã
đầu xuân nhưng cũng vẫn rất lạnh, quỳ như thế
sẽ
làm ảnh hưởng đến đầu hối mất. A Đoàn nịnh nọt nhìn Trần thị, mắt to chớp chớp đầy tội nghiệp nhưng
không
nói
gì, làm cho tức giận trong lòng Trần thị nhanh chóng biến mất
không
còn giấu vết.
Bất đắc dĩ
nói
"Được rồi, lúc trước là mẫu thân sai. Nhưng
hiện
tại con nên tự mình đề phòng những người nịnh nọt kia, đừng nên đắc ý quá mà quên mất
hiện
tại. Từ giờ trở
đi
con ở nữ học lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần
không
được chủ quan, nhất thời chủ quan là tạo nên cơ hội cho tiểu nhân làm điều xấu với mình."
"Thái tử điện hạ là cục vàng trong mắt mọi người,
hắn
bây giờ
đã
trở về rồi,
không
biết có bao nhiêu người
đang
tơ tưởng đến."
Biết
rõ
Trần thị
đã
hết giận, A Đoàn cũng bật cười, thân thể
nhỏ
nhắn đứng thẳng dậy.
"đã
biết, tuyệt đối
sẽ
không
để con rể của người bị người khác đoạt mất đâu, người yên tâm
đi!"
nói
gì vậy? Trần thị bị chọc cười, đưa tay nhéo chóp mũi
nhỏ
nhắn của a Đoàn "Con
thật
không
biết xấu hổ nha, đây là lời mà
một
cô
nương chưa xuất giá nên
nói
sao?" A Đoàn cũng
không
thấy xấu hổ, chỉ ôm lấy cánh tay Trần thị làm nũng. Hai mẹ con
đang
thân mật
nói
chuyện
thì
bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.
Cùng quay đầu lại nhìn
thì
thấy Cẩm Tú
đang
cau mày bước vào.
trên
mặt Cẩm Tú có chút lo lắng, nhưng khi thấy hai mẹ con
đang
cầm tay nhau
nói
chuyện
thì
biết là Tam tiểu thư
đã
giải quyết ổn thỏa hết rồi, nên cũng
không
còn lo lắng nữa, thay vào đó chỉ còn lại khó xử.
đi
đến trước mặt Trần thị thỉnh an sau đó mới
nói
"Phu nhân, Nhị tiểu thư về rồi."
"Là được người mang về,
hiện
tại vẫn còn hôn mê. Nô tỳ
đã
cho người đưa về phòng của của nàng, tiếp theo nên làm gì?"
Cẩn Tú vốn muốn hỏi có cần thỉnh đại phu đến xem qua
không. Thế nhưng vừa mới
nói
đến Nhị tiểu thư,
trên
mặt phu nhân
đang
tươi cười
nhẹ
nhõm nhanh chóng biến mất hết,
sự
tức giận như
ẩn
như
hiện
làm cho Cẩm Tú
không
dám
nói
nhiều. Trần thị nghe vậy
thì
cười lạnh "Chỉ quỳ
một
canh giờ liền hôn mê?"
"Cũng đủ mảnh mai nha."
"Hôm nay cũng
không
lạnh quá, chỉ quỳ
một
canh giờ nên mất hết sức lực mà ngất
đi
thôi, thỉnh đại phu đến cũng chưa đến mức phải mua thuốc bổ để điều dưỡng.
đã
không
có việc gì
thì
không
cần phải hao tâm tổn sức, để cho nàng ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe
đi,
không
cần mời đại phu đến xem."
Cẩm Tú
đã
trải qua nhiều chuyện nên dĩ nhiên đủ thông minh để nhận ra rằng phu nhân muốn buông tha cho Nhị tiểu thư. Quỳ ở trong nước đá
một
canh giờ, dù chữa tốt rồi nhưng
một
khi trời mưa hoặc thời tiết ẩm thấp
thì
đầu gối Nhị tiểu thư sợ là
sẽ
phải chịu đau đớn. Nhưng Cẩm Tú là người của Đại phòng, tất nhiên
sẽ
không
cầu xin giúp Hứa Tâm Dao.
Chỉ là có cảm giác rằng thời gian sau này
không
nên làm những việc dại dột như vậy.
Trời tạo nghiệp chướng
thì
vẫn có thể vượt qua được, nhưng tự mình tạo nghiệp
thì
không
thể sống.
Nghe vậy liền gật đầu, quay người muốn
đi
ra phân phó nhưng chưa
đi
được hai bước
thì
nghe được thanh
âm
của Tam tiểu thư truyền tới.
"Đợi
một
chút."
Cẩm Tú quay người lại, Trần thị hơi nóng nảy
nói
không
ngừng "Sao con lại mềm lòng rồi hả? Con đừng quên những gì xảy ra hôm nay là đều do nàng gây nên đấy! Con coi nàng là tỷ tỷ nhưng nàng
không
coi con là muội muội, nàng ta còn tơ tưởng đến Thái tử ca ca của con đấy, con còn muốn bỏ qua cho nàng?"
Trần thị nóng nảy, trực tiếp lôi Thái tử ra
nói.
A Đoàn buồn cười lắc đầu "Mẫu thân, người đừng lo lắng. Con tất nhiên là
không
tha cho nàng rồi, chỉ là mượn tay nàng dẫn
một
số người mà thôi." Đưa tay vào ống tay áo đυ.ng
nhẹ
tờ giấy trong đó. Mặc dù
không
biết danh sách mà Thái tử ca ca đưa có chính xác hay
không
nhưng
hắn
đã
đưa cho mình
thìnhất định phải chắc chắn mười phần.
Mình
không
quen những người kia nên chỉ có thể làm cho các nàng đến tìm mình.
Trần thị cũng
không
phải là người ngốc nên nhanh chóng nắm được ý chính trong câu
nói
của A Đoàn.
"Con muốn thả dây dài câu con cá lớn?"
A Đoàn gật đầu, trong mắt
hiện
lên
một
tia kiên định,
nói
khẽ "hiện
tại mọi người đều biết
rõ
con và Nhị tỷ
không
hợp nhau, nếu như những người kia muốn đối phó với con, nhất định
sẽ
mượn tay Nhị tỷ để thăm dò. Con ngược lại muốn nhìn
một
chút xem thủ đoạn của các nàng như thế nào đây."
không
biết
trên
danh sách này
sẽ
xuất
hiện
bao nhiêu người đây?
Trần thị yên lặng
một
lúc lâu, ngữ khí có chút trầm trọng "Con
đã
nghĩ kĩ chưa? Lần này tha cho Hứa Tâm Dao
một
con đường sống
thì
càng có khả năng ngày sau nàng ta
sẽ
càng phản kích con mãnh liệt hơn. Còn nữa, con muốn mượn tay nàng ta để dẫn người khác ra, con ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng
không
có."
"Thậm chí nếu như con chủ quan
thì
rất có thể đùa với lửa đấy."
Nữ nhi
đã
muốn nhanh chóng lớn lên rồi, sớm hay muộn
thì
nàng cũng phải đối mặt với những vấn đền như thế này, cái này Trần thị
đã
sớm chuẩn bị tâm lí rồi.
sẽ
không
khuyên can, đứng
trên
phương diện của
một
người mẹ mà
nói
thì
vẫn là lo lắng đấy, cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh khích lệ nàng lúc khó khăn thôi. A Đoàn hít
một
hơi
thật
sâu, sau đó cười chui vào trong ngực Trần thị.
Ôm mẫu thân
thật
chặt, tham lam hít mùi hương làm cho người khác an tâm
trên
người nàng.
"Mẫu thân, con
sẽ
không
bao giờ làm người bị động, con
sẽ
học chủ động."
Trần thị đưa tay ôm chặt lấy A Đoàn, tay
nhẹ
nhàng vuốt mái tóc mềm mượt đen bóng của nàng, thở dài nhìn về phía trước "Truyền đại phu
đi."