Editor: Tống Thiên Ân
A Đoàn
đang
tình mê ý loạn đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng từ
trên
đùi Ngô Đồng đứng lên ngồi sang bên cạnh sửa y phục của mình. Cổ áo hơi mở rộng để lộ da thịt trắng như tuyết ở bên trong, nay
đã
bị nhiễm thành
một
mảnh đỏ. A Đoàn vừa giận vừa xấu hổ chỉnh sửa y phục,
không
nhìn Ngô Đồng, chỉ
nói
"Như vậy
không
được..."
Ngô Đồng dựa vào thùng xe, dáng người thon dài chiếm hơn nửa thùng xe, chân dài thẳng tắp tùy ý đặt bên cạnh chân A Đoàn. Nét mặt lười biếng, nhìn tai A Đoàn
đã
chuyển sang màu hồng phấn, giọng khàn khàn do động tình "Ồ?
không
được cái gì..." Lời còn chưa
nói
hết
thì
tay
đã
duỗi ra đem A Đoàn ôm vào trước ngực.
Ngón tay thon dài vuốt
nhẹ
lên đôi môi có chút sưng đỏ của A Đoàn.
"Như vậy
không
được?"
Chậm rãi rời xuống đến cằm, rồi cổ.
"Như vậy
không
được?"
Ngón tay lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút... Thần trí A Đoàn đều đặt
trên
ngón tay Ngô Đồng, người khẽ run làm cho ngón tay Ngô Đồng rung
nhẹ. Cắn chặt môi dưới, nhanh chóng túm lấy tay Ngô Đồng, mếu máo
nói
"Thái tử ca ca, muội sai rồi, muội
không
dám nữa."
Hai con ngươi thâm thúy dừng lại
trên
khuôn mặt trắng nõn của A Đoàn, tràn đầy vui vẻ. Sức ngăn cản của A Đoàn đối với Ngô Đồng mà
nói
không
khác gì con mèo
nhỏ, hoàn toàn
không
có bất kì sức lực nào, nhưng
hắn
cũng theo ý của A Đoàn
không
di chuyển ngón tay xuống dưới nữa. Đầu ngón tay tinh xảo
nhẹ
vẽ vài vòng tròn tại xương quai xanh của A Đoàn khiến nàng ngưa ngứa.
một
lúc lâu sau, cho đến khi A Đoàn
thật
sự
sắp khóc mới khẽ
nói
"Sai cái gì?"
A Đoàn nhắm mắt lại, nhanh chóng
nói
"Muội
sẽ
không
bao giờ... câu dẫn huynh nữa!"
trên
khuôn mặt trắng nõn
nhỏ
nhắn ửng đỏ, môi hơi mím, mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong dài
khôngngừng rung...
thật
sự
rất giống như
một
tiểu hài tử bị khi dễ. Được rồi, lần này tha cho nàng. Ánh mắt đảo qua dấu ấn mới để lại
trên
cổ A Đoàn, mơ hồ nhìn được hình dáng.
Ánh mắt nhanh chóng tối sầm
đi
nhưng cũng nhanh chóng bị đè lại.
Còn chưa quen,
không
nên vội vàng.
Ánh mắt mãnh liệt như vậy khiến A Đoàn nghi ngờ rằng có phải
hắn
đang
nhìn xuyên qua y phục để nhìn bên trong! Yếu ớt ho
nhẹ
hai tiếng, lại yên lặng bò ra từ trong ngực Ngô Đồng, trốn vào góc của thùng xe. Ngô Đồng buồn cười nhìn hành động của nàng, cũng
không
ngăn cản, đợi nương tử nhà mình trốn vào nơi mà nàng tự cho là an toàn rồi
thì
lại đứng dậy
nhẹ
đi
đến chỗ A Đoàn
đang
ngồi.
Tâm tình càng vui vẻ hơn khi thấy cả người A Đoàn thoáng cái liền cứng lại.
Được rồi,
không
đùa nàng nữa, lần sau chúng ta lại tiếp tục.
Thân thể
nhẹ
nhàng lui về sau
một
chút, để cho A Đoàn có
không
gian hoạt động. Đợi tiểu nương tử
không
còn cảnh giác nữa mới lấy từ trong ngực ra
một
tờ giấy đưa cho A Đoàn. A Đoàn nghi hoặc cầm lấy, sau đó mở ra, kinh ngạc trong mắt càng lớn, ngẩng đầu hỏi "Đây là cái gì?"
trên
giấy cũng
không
viết gì nhiều, chỉ là tên của mấy người, tất cả đều là tiểu thư nhà quyền quý.
A Đoàn cau mày suy nghĩ
một
chút, hơn nửa đều là người ở trong học viện, biết cả nhưng chưa tới mức quen. Còn có hai cái tên
không
có chút ấn tượng nào, có lẽ các nàng quá mờ nhạt hoặc là các nàng
không
đến học viện.
Đưa cho mình cái này làm gì?
Ngô Đồng thản nhiên
nói
"Đây là việc nàng phải xử lí."
A Đoàn rất nhanh
đã
phản ứng kịp đây là ý gì. Ngơ ngác nhìn Ngô Đồng lúc lâu, sau đó lên án "Quả nhiên huynh
đã
tính kế từ trước!" Ngô Đồng bình tĩnh gật đầu, sảng khoái thừa nhận "Những việc này
đã
sớm chuẩn bị xong, chỉ là chọn thời điểm thích hợp để đưa cho nàng thôi. Nếu như bây giờ nàng
không
xử lí
thì
thành thân xong việc này cũng
sẽ
đến tay nàng thôi."
A Đoàn:...
A Đoàn nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy kì lạ. Đương nhiên
không
ai muốn chia sẻ trượng phu của mình với người khác, dù
hắn
là thiên tử
đi
chăng nữa. Nhưng mà mình còn chưa gả
đi
mà
đã
phải xử lí hoa đào của
hắn? Chuyện này dù nghĩ thế nào cũng
không
thông suốt! Nghĩ mãi
không
ra nhưng lại
không
biết phải
nói
như thế nào, chỉ nhìn Ngô Đồng.
hắn
bây giờ là Thái tử, sau này
sẽ
là Hoàng thượng.
Đưa cho mình cái này là có ý gì?
Lúc này Ngô Đồng
đã
dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Chuyện này ta
không
thể giúp nàng, giúp nàng, ta
sẽ
không
biết nàng
đang
nghĩ gì.
A Đoàn mấp máy môi, tay hơi dùng sức nắm chặt tờ giấy trong tay. Lại nhìn Ngô Đồng lần nữa, cũng
không
nói
chuyện, chỉ gấp tờ giấy lại thành
một
mảnh
nhỏ
rồi bỏ vào trong tay áo. Đem chút khó chịu trong lòng áp chế xuống, cười cười
nói
"An Dương đâu rồi, làm sao để dỗ nàng bây giờ? Nàng lần này thực
sự
rất tức giận, muội cũng
không
biết nên làm thế nào."
Theo như những gì mình hiểu về An Dương, chắc chắn nàng
sẽ
nhanh chóng giận đến điên người.
Ngô Đồng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khó hiểu "Muội ấy tức giận
thì
liên quan gì đến nàng?"
"Hả?"
"Đừng có cái gì sai cũng ôm hết vào người mình nữa." Ngô Đồng đưa tay nhéo nhéo má A Đoàn. Cười cười
nói
tiếp "không
chào mà
đi
là ta,
không
cho nàng
nói
cho An Dương biết cũng là ta, tất cả đều là tại ta. Nàng cùng An Dương có quan hệ tốt, tất cả đều là do ta."
"An Dương ta
sẽ
lo, đừng để ý."
Đây
rõ
ràng là lập luận bá đạo mà! Thủ phạm chính là Thái tử ca ca, mình là tòng phạm nha, khuôn mặt
nhỏ
nhắn nhăn lại thành
một
nắm, trừng mắt nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng vén rèm lên nhìn,
đã
vào đến cửa thành rồi, cũng
không
trì hoãn nữa
nói
"Nếu đứng
trên
lập trường của An Dương mà
nói
thì
đúng là nàng
đã
lừa muội ấy, nhưng là có mục đích tốt."
"Tính của An Dương cả ta và muội đều biết, bây giờ lớn rồi nên cũng có tốt hơn trước, nếu như lúc trước
thì
sẽ
tuyệt đối
không
nhịn được tức giận mà
nói
ra."
"Còn nữa, nàng và An Dương có quan hệ tốt, nhưng lại có quan hệ mật thiết với ta hơn, chúng ta
sẽ
là người cùng nhau
đi
hết cuộc đời này."
Ngón tay
nhẹ
nhàng đặt lên môi A Đoàn
không
cho nàng
nói
chuyện, vui vẻ
nói
tiếp "Lúc đó nàng chọn ta làm ta rất vui. Cho nên nàng
không
cần phải lo cho An Dương, ta
sẽ
giải quyết ổn thỏa. Những chuyện này là do ta mà có nên ta
đã
nắm chắc kết quả trong tay mình rồi."
"đã
quyết định việc gì
thì
nhất định
không
được hối hận, xử lí tốt việc này
thì
tất nhiên tâm tình cũng
sẽtốt lên thôi."
Được rồi, A Đoàn hít
một
hơi
thật
sâu sau đó thở ra. Đột nhiên nghĩ đến điều gì ssod, lúc này mới chậm chạp hỏi "Hôm nay việc này bị muội làm lộ ra có ảnh hưởng gì đến huynh
không? Kế hoạch khác của Hoàng thượng và Hoàng hậu có phải
đã
bị muội làm cho rối rồi phải
không?"
Thái tử ca ca
không
chịu lộ thân phận
thật
của mình tất nhiên có tính toán của
hắn.
Bây giờ sợ hãi có phải là hơi muộn
không? Bất quá Ngô Đồng thấy rất vui,
nhẹ
nhàng ôm lấy A Đoàn, cọ
nhẹ
vào chóp mũi của nàng, nhìn vào con ngươi xinh đẹp của nàng chỉ có hình ảnh phản chiếu của mình
thì
càng thêm thỏa mãn, than thở
nói
"không
sao, nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần nàng vui là được rồi."
A Đoàn mím môi cười cười,
nhẹ
nhàng ôm lấy Ngô Đồng.
Tuy Ngô Đồng rất muốn đem A Đoàn buộc vào người mình để có thể mang theo bên cạnh từng khắc nhưng chuyện vừa rồi
không
có phong tỏa tin tức, mình cùng A Đoàn lại ngồi xe ngựa chậm rãi trở về là để cho những người kia có cơ hội báo tin. Chắc bây giờ mọi người đều biết rồi? Tuy
không
nỡ nhưng vẫn phải đem A Đoàn về nhà.
Mình còn muốn
đi
xử lí chuyện khác.
Đến Quốc công phủ còn ôm A Đoàn
một
lúc nữa mới rời
đi.
A Đoàn đứng nhìn xe ngựa của Ngô Đồng
đi
xa rồi mới quay người vào phủ, mới bước vào cửa lớn
đãthấy Đại ca đứng dựa vào sử tử bằng đá. Hứa Tiêu Nhiên
một
thân y phục màu xanh, hai tay khoanh trước ngực tựa vào sử tử đá,
trên
người ngoại trừ ngọc bội đeo bên hông ra
thì
không
còn bất kì đồ gì khác.
Đơn giản như thế làm cho người càng thêm thanh nhã tuấn tú.
Nghe được tiếng bước chân của muội muội, cười
nhẹ
nói
"Tạm biệt xong rồi sao, có muốn đuổi theo
nóivài lời nữa
không?" A Đoàn mở lớn mắt, nhanh chóng chạy tới bên người Hứa Tiêu Nhiên kéo tay làm nũng, cũng
không
nói
chuyện, chỉ tội nghiệp nhìn. Khí thế của Đại ca mấy năm nay càng ngày càng lợi hại,
rõ
ràng lúc
không
cười là
một
người ôn nhu, lúc cười
thì
chỉ ngoài cười trong
không
cười, rất đáng sợ nha!
Hứa Tiêu Nhiên bất vi sở động (không
động tĩnh) nhìn A Đoàn, đối với động tác cầu xin tha thứ của nàng làm như
không
thấy.
"Muội biết từ khi nào?"
A Đoàn
không
có cách nào cự tuyệt Hứa Tiêu Nhiên, thành
thật
đứng yên trả lời "Ngày Vệ Trường Hận trở về liền biết." Hứa Tiêu Nhiên nhàn nhạt gật đầu, nét mặt
không
thay đổi. A Đoàn cẩn thận nhìn
hắn, nghĩ đến mấy năm trước Đại ca vì muốn mình cùng mình và Vệ Trường Hận cắt đứt quan hệ
đã
chèn ép Thái tử ca ca bao nhiêu lần.
Tuy nhiên...
Lần nào cũng bị đánh trở về,
không
phân thắng bại.
Tất cả mọi người đều biết Vệ tướng quân cùng Đại thiếu gia Quốc công phủ
không
thích nhau.
hiện
tại việc này
đã
bị lộ, Đại ca tất nhiên
sẽ
thấy xấu hổ. Chính mình là tòng phạm, giờ đến xin tha thứ cũng
không
dám
nói. Hứa Tiêu Nhiên ngược lại lại
không
nghĩ lòng vòng như vậy, mấy năm nay cùng Vệ tướng quân đánh
đi
đánh lại, tất nhiên là kính nể thân thủ của
hắn, nếu
không
có A Đoàn chen giữa hai người,
không
chừng còn có thể trở thành tri kỉ của nhau.
hiện
tại biết
rõ
hắn
là Thái tử, điều đó là đương nhiên.
Chỉ là nhìn bộ dáng cẩn thận của A Đoàn,
không
chịu được liền nổi lên ý nghĩ muốn xem kịch. A, tiểu muội nhà mình sau khi lớn liền
không
còn thân mật với mình như lúc trước nữa, chỉ lúc nào có việc cần cầu xin mới ngoan ngoãn với mình, thực nhớ A Đoàn hồi bé nha! Vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như trước, quay người dời
đi.
Thấy A Đoàn
không
ngừng
đi
phía sau cầu xin tha thứ, cố gắng nín cười. Tâm tình rất tốt nhưng cũng chỉ duy trì được
một
lúc, mày hơi nhíu lại. Đột nhiên nghĩ tới An Dương, những người kia
nói
rằng sắc mặt của An Dương công chúa lúc đó
không
được tốt cho lắm, đối với Công chúa mà
nói, việc này
thật
là
một
đả kích lớn.
Tâm đột nhiên thoáng đau, tâm tư trêu ghẹo A Đoàn cũng
không
còn, cúi đầu
nói
"Ta
không
sao, muội nên nghĩ cách giải thích cho phụ thân và mẫu thân
thì
tốt hơn. Phụ thân
thì
không
sao, quan trọng là mẫu thân." Dừng
một
chút lại
nói
tiếp "Mẫu thân biết muội và Vệ tướng quân gặp mặt trong nhà."
Nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn của A Đoàn tràn ngập hoảng sợ, tâm tình lại tốt lên
một
chút, đem khó chịu trong lòng vứt ra phía sau. Mình cùng An Dương
không
có khả năng chung đường, cả đời cũng
không
có khả năng bên nhau, nàng thế nào
không
liên quan đến ta.